Sau khi biết tin Minh Phong nhập viện, gia đình nó đều cuống cuồng cả lên. Ngay hôm sau, ba mẹ và một người em họ của nó mua vé bay vào Sài Gòn, khi đến bệnh viện thì cũng chạm mặt chị thằng Kiên, người đã gián tiếp khiến thằng Phong như người mất hồn nên mới bất cẩn bị tai nạn khi đi qua đường.
Chúng tôi ở cùng thằng Phong vì ba mẹ nó đều biết cả rồi, chỉ là không biết cô gái này. Mẹ Minh Phong hỏi: “Cháu này là…?”
Chị Bá Kiên khoanh tay cúi đầu: “Con xin…”
Biết chắc chắn chị ấy định xin lỗi, Minh Phong ngắt lời: “Chị ấy nói xin chào mẹ đó. Con bất cẩn bị tai nạn, chị ấy là người đưa con vào bệnh viện.”
Mẹ Minh Phong nắm lấy tay chị ta, lộ ra vẻ bồi hồi xúc động: “Trời ơi ơn đức quá. Bác cảm ơn cháu! Nếu không có cháu không biết thằng Phong nhà bác thế nào nữa!”
Chị thằng Kiên cười bối rối, không ngờ trong phút chốc từ thủ phạm lại biến thành ân nhân rồi. Chị nhìn về phía thằng Kiên liền thấy nó nháy mắt ra hiệu. Nên thôi, hình ảnh người tốt việc tốt này chị buộc phải diễn cho tròn vai.
Dù tình hình thằng Phong không tệ, nhưng mẹ nó nhất quyết đòi thuê khách sạn ở lại đến khi nào nó bình phục hẳn mới về. Minh Phong lại nói: “Con không có sao mà, ba mẹ cứ về lo công việc, ở đây con có bạn chăm sóc rồi.”
Nhà nó kinh doanh, cho nên thiếu vắng ba mẹ nó một ngày cũng sẽ gặp không ít khó khăn. Nhưng mẹ nó lại nói: “Bạn chăm con làm sao giống mẹ chăm con được chứ. Phải có người yêu chăm thì còn đỡ.”
Thằng Kiên ngồi một bên giường bệnh liền lên tiếng: “Con nè bác! Phong không nói cho bác biết tụi con quen nhau ạ?”
Tôi đứng xem mà sợ đến nín thở. Bà chị thằng Kiên kêu lên: “Mày nói điên nói khùng cái gì vậy em?”
Mẹ thằng Phong lập tức đứng bật dậy, hỏi: “Phong, cậu này là người yêu của con hả?”
Thằng Phong lặng lẽ gật đầu. Mẹ nó nói: “Mới bước vào phòng là mẹ đã nghi rồi mà! Nhìn cũng cao ráo đẹp trai sáng sủa đó! Con ngồi cạnh Phong bác chụp một tấm hình coi nào!”
Mẹ nó vừa nói vừa lấy điện thoại ra, tôi với bà chị thằng Kiên thì đầu óc mơ màng ù ù cạc cạc. Cuộc sống này quá đỗi khó khăn rồi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bị người khác mang ra làm khán giả cho những cứ plot twist của họ.
Thằng em họ Minh Phong ghé vào tai chúng tôi nói nhỏ: “Anh Phong come out với gia đình từ lâu lắm rồi. Mẹ ảnh còn xúi ảnh dắt bạn trai về hoài ấy chứ.”
Ở bên kia, mẹ thằng Phong còn đang mãi mê chụp ảnh hai đứa nó, miệng kêu: “Hời ơi hai đứa tạo dáng gì không tình tứ gì hết vậy? Kiên vòng tay qua ôm Phong đi con, ngại cái gì mà ngại nữa!”
Ờ thì tôi cũng không có bất ngờ gì việc thằng Phong đã come out rồi, chỉ là không đoán được mẹ nó lại nhiệt huyết với chuyện tình cảm của nó như thế. Sau một hồi được thằng Kiên thuyết phục, ba mẹ thằng Phong cũng yên tâm phần nào để “giao lại” con trai cho thằng Kiên chăm sóc.
Sau một loạt cú điện thoại từ công ty báo cáo tình hình rối ren, ba mẹ thằng Phong cũng không thể nán lại lâu hơn mà phải tranh thủ ra về. Thấy mẹ Minh Phong còn chút luyến tiếc và chưa hẳn yên tâm, em họ nó liền lên tiếng: “Hai bác về trước đi, con ở lại chăm anh khi nào bình phục rồi con về. Sẵn tiện đi chơi Sài Gòn mấy ngày.”
Mẹ thằng Phong nói: “Ừ, vậy bác nhờ Nhật ở lại với anh nhe con. Có gì báo cho bác ngay nhé!”
Thằng Nhật nhỏ hơn tụi tôi 1 tuổi, hiện đang học lớp 12 ở quê. Tôi cũng thường được nghe thằng Phong kể về nó, hôm nay mới được trông thấy ở ngoài. Tuy nhỏ tuổi hơn nhưng nó cao hơn tôi phải một cái đầu, trắng trẻo thư sinh, thân hình đầy đặn, ngực nở mông to. Mỗi lần thằng Phong nhắc đến, tôi cứ nghĩ nó đang vẻ ra hot boy truyện tranh nào đó, không ngờ đúng là có thật.
Minh Phong hỏi: “Rồi giờ ra thuê khách sạn ở hả?”
Minh Nhật đáp: “Đúng rồi anh, em cũng đâu còn lựa chọn nào khác đâu!”
Minh Phong nói: “Thuê khách sạn trong này đắt lắm. Về phòng ký túc xá anh ở đi, vừa vui vừa đỡ tốn kém.”
Minh Nhật có vẻ phấn khởi: “Em ở được thật á?”
Tôi nói: “Phòng đông nên hơi bừa bộn. Em không chê thì không sao.”
Minh Nhật nói có vẻ rất tự tin: “Anh Phong ở được thì em ở được thôi.”
Thảo nào thằng Phong cứ hay kể về nó. Coi bộ tính cách hai đứa cũng nhiều phần giống nhau, giống nhất ở cái chỗ tuy giàu có nhưng thích sống bình dân, ít khi chê bai điều gì.
Với lý do đi nuôi người bệnh, thằng Nhật mới được đặt cách ở lại trong ký túc xá 1 tuần. Mỗi ngày nó với thằng Kiên thay phiên nhau ra vào bệnh viện chăm lo cho thằng Phong. Sáng nay là đến phiên nó trực trong bệnh viện vì thằng Kiên đi học, cả phòng tôi hôm nay học buổi chiều, còn tôi thì trống tiết.
Lúc đang sửa soạn chuẩn bị đi học, Ngọc Lễ nói với tôi: “Ê, thằng đó em họ thằng Phong thiệt hả? Đẹp trai vãi!”
Duy Long cười hí hí: “Ê thiệt đó má. Tối qua mày thấy nó cởi trần không? Tao tính kêu nó kẹp cổ tao rồi đó.”
Ngọc Lễ và Duy Long là hai đứa ngoan hiền nhất phòng tôi, ngoan hiền thật chứ không phải vẻ ngoài. Vậy mà tụi nó còn mê thằng Nhật như điếu đổ. Trong group chat của phòng, tụi nó cứ xin vé làm “em dâu” của thằng Phong mãi thôi.
Tôi thì có vẻ dửng dưng hơn tụi nó, bởi vì không xác định được thằng Nhật có cảm xúc gì với con trai hay không. Chuyện này cả thằng Phong cũng không biết, vì trước giờ chưa thấy thằng Nhật quen ai hay bàn bạc chuyện tình cảm với thằng Phong bao giờ. Nếu đã không nắm chắc thì tốt nhất là không nền làm liều.
Trưa hôm đó, thằng Nhật từ bệnh viện trở về cho thằng Kiên vào thay ca. Ngoài buổi đi học, thằng Kiên sẽ luôn túc trực ở bệnh viện. Minh Nhật về phòng lúc đó chỉ có tôi với nó, tôi nghĩ kiểu gì cũng được nhìn nó tắm nhưng mà không, nó chỉ thay một cái quần ngắn mỏng manh rồi ra ngoài.
Nó thấy tôi chỉ có một mình liền hỏi: “Ủa mấy anh kia đi hết rồi hả anh?”
Tôi thì đang chơi game, nên mắt nhìn màn hình và đáp: “Ừ em. Thằng Phong sao rồi?”
Nó nằm lên giường thằng Phong lướt điện thoại, trả lời: “Anh Phong đỡ nhiều rồi, bác sĩ nói theo dõi thêm một tuần nữa, ổn hết thì cho xuất viện.”
Tôi đáp qua loa rồi tiếp tục chơi game. Nào ngờ nó bật ngồi dậy rồi chạy đến giường tôi, đạp chân lên giường thằng Vũ Linh và Quốc Bảo để rướn người lên. Tay nó chụp vào đùi tôi một cách vô tư như không hề có chủ ý. Nó hỏi: “Anh Hưng cũng chơi LOL hả?”
Tôi đáp: “Ừ, nhưng mà gà lắm em. Sắp thua nữa rồi nè!”
Nó nói: “Để em chỉ cho vài chiêu.”
Dứt câu, nó leo lên giường tôi ngồi phía sau lưng tôi gọn hơ. Tôi ngồi xếp bằng chơi game bằng cái laptop đặt trên bàn gấp, nó thì quỳ gối sau lưng tôi, rướn người lên vòng hai cánh tay qua hai bên để cầm chuột và bàn phím, đầu nó đặt trên vai tôi còn mắt thì nhìn chăm chú vào game.
Tôi nhận ra đây chính là điều bất thường thứ nhất. Một là nó quá vô tư, hai là nó có chủ ý. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra thêm một điểm bất thường khác. Do nó rướn người lên cho nên không thể tránh khỏi hạ bộ của nó cạ vào lưng tôi, và lúc này hạ bộ nó đang cương cứng.
Tôi nghĩ: “Không thể nào chơi game mà phấn khích đến mức cương lên như vậy được.” Nhưng mà tôi vẫn không dám làm gì, nếu người ta muốn thì người ta sẽ chủ động.
Chẳng biết vô tình hay cố ý, nó cứ đặt cái hạ bộ to tướng đó trên lưng tôi cho đến hết ván game. Tôi vì quá phân tâm mà thậm chí không biết cái game đang diễn ra thế nào nữa. Sau khi xong game, nó cũng tách khỏi người tôi về phía sau và rút tay về, nhưng mà nó vô ý làm rơi con chuột xuống dưới hai chân đang xếp bằng của tôi.
Tôi còn chưa nhặt lên thì nó đã nhanh tay hơn, có điều thay vì chỉ chụp tay vào mỗi còn chuột, nó còn nhân tiện chụp luôn cây hàng đang cứng ngắc trong quần tôi. Tôi ngượng muốn chín cả người còn nó chỉ cười hề hề leo xuống giường và nói: “Try hard dữ ha anh?!” (Hard có nghĩa là siêng năng chăm chỉ, cũng có nghĩa là cứng).
Tôi cười giã lã cho qua, tại vì nó chỉ đụng tôi có một cái, chứ nếu nó mà bóp tôi thêm mấy cái chắc tôi quất nó luôn rồi. Minh Nhật sau đó trở về giường nó và tiếp tục lướt điện thoại, có điều con cặc cương cứng trong quần vẫn không thay đổi, tôi nhìn thấy rõ vì nó không mặc quần lót.
Nó xem điện thoại được một lúc thì lăn ra ngủ. Nó nằm ngửa trên giường, điện thoại thì đặt đứng kẹp vào nách. Tôi thấy hơi buồn cười, cứ như nó đang sợ lúc nó ngủ say tôi sẽ cuỗm cái điện thoại của nó đi mất vậy. Nhưng mà khi nó ngủ được một lúc, con cặc trong quần lại giật giật liên hồi. Tôi nghĩ: “Hay là nó bị mộng tinh ấy nhỉ?”
Đoán rằng lát nữa sẽ có cảnh hay, tôi len lén lấy điện thoại ra, bật camera lên, giả vờ nằm nghiêng quay mặt về phía nó. Tôi zoom camera vào dưới đũng quần nó, cũng không quên thỉnh thoảng quay lại gương mặt đẹp trai không góc chết của nó. Cặc nó trong quần cứ giật giật khiêu khích, hệt như đang trêu ngươi cậu trai mới lớn hừng hực cảm xúc như tôi.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi hốt hoảng lưu lại video rồi ra mở cửa. Không ngờ thằng Lễ và Duy Long kiểm tra xong nên được về sớm. Lúc ba đứa tôi bước vào trong phòng, Minh Nhật đang đổi thể nằm. Nó nghiêng sang bên kia, úp mặt vào tường. Ngoài tấm lưng trắng nõn nà và cặp chân phẳng phiu kia ra, chúng tôi chẳng thấy được cái gì nữa.
Nhưng mà như thế thôi cũng đủ khiến cho Ngọc Lễ và Duy Long gào thét trong lòng. Hai đứa nó về giường, giường tụi nó sát cạnh giường Minh Nhật đang nằm. Sau đó giả vờ lấy sách vở ra học bài, nhưng tôi thừa biết sách vở chủ yếu là để che đi sự phấn khích trên mặt tụi nó mà thôi.
Tôi thì không hứng thú với mấy loại “xúc tác” nhẹ đô như thế, thành ra bỏ đi ngủ một nước. Không biết tôi ngủ bao lâu, chỉ biểt rằng lúc tôi tỉnh lại là do Minh Nhật đứng cạnh giường lay lay chân tôi. Tôi mới ngủ dậy nên chim cò gì cũng đều cứng ngắc, vội vàng che lại trước ánh mắt soi xét của người cạnh bên.
Tôi hỏi: “Chuyện gì vậy em?”
Minh Nhật đáp: “Anh rảnh không? Đi mua đồ rồi đi dạo với em đi.”
Mấy ngày hôm nay thằng Nhật mặc đồ của thằng Phong, vừa vặn bề ngang như chiều dài thì không đủ, cho nên nó toàn không mặc áo, chỉ mặc cái quần ngắn cũn cỡn. Tôi đáp: “Anh không rành chuyện đồ đạc cho lắm, em hỏi Duy Long hay Ngọc Lễ thử xem.”
Minh Nhật nằng nặc: “Không còn anh chọn cho em đâu. Đi cùng là được rồi!”
Cũng không có lý do gì để từ chối, tôi đành leo xuống giường chuẩn bị tắm rửa thay đồ. Nhưng tôi quên mất con cặc trong quần vẫn còn chưa xìu, mởi leo xuống bên dưới thì mắt thằng Nhật đã đặt ngay đỉnh nhọn chỗ quần. Tôi tặc lưỡi: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Minh Nhật đáp: “Là nó tự đập vào mắt em chứ bộ. Thôi anh đi tắm nhanh đi!”
Minh Nhật thuê một chiếc xe tay ga với giá 150k một ngày. Tôi hỏi nó sao không mượn xe của mấy đứa phòng tôi đi thì nó liền nói lỡ có gì thì mất lòng lắm. Còn nhỏ mà nghĩ được như thế thì cũng gọi là tinh tế, hoặc đơn giản là nó giàu cho nên nó không muốn dùng đồ mượn của người khác, vậy thôi.
Tôi ngồi sau lưng nó, hỏi giã lã: “Chạy được không đó? Đường ở đây đông xe nha.”
Nó đáp: “Anh cứ yên tâm mà ngồi đi!”
Tuy nói là lần đầu lái xe trên đường phố Sài Gòn đông nghẹt, nhưng mà phải công nhận thao tác của Minh Nhật thuần thục ghê. Lên ga lách kẽ, quẹo cua tạt đầu vô cùng dứt khoát. Có mấy pha nó thắng gấp khi dừng đèn đỏ khiến cả hạ bộ tôi ụp vào lưng nó. Nó còn quay lại chọc tôi: “Hơi cộm nha!”
Lát sau, chúng tôi dừng xe ở một shop bán quần áo nam. Trong này bán đủ thể loại đồ đạc và phụ kiện, tôi giật mình nhận ra ở quầy thanh toán có có cả bao cao su. Dạo một vòng, tôi liền nhận ra thêm một điểm khác biệt, người tới đây mua đồ chỉ có nam, dù đi một người hay hai người cũng đều là nam, tuyệt nhiên không có nữ.
Đầu tôi nhảy số cũng nhanh, cho nên cũng biết shop này bán đồ cho gay là chủ yếu. Tôi liếc mắt sang cái sào treo quần lót jockstrap mà ngại ngùng ngoảnh mặt đi chỗ khác. Thằng Nhật lại hỏi tôi: “Thích cái đó không? Em tặng cho vài cái.”
Tôi lắc đầu, giả vờ rùng mình. Thực chất tôi chưa từng mặc qua những thứ như vậy. Minh Nhật chọn mấy bộ quần áo rồi đưa tôi cầm giúp, sau đó vào phòng thử lần lượt từng bộ. Sau khi thử xong một bộ, nó kêu tôi: “Anh đưa bộ quần jeans sơ mi vào giúp em với.”
Tôi đứng bên ngoài, một tay đưa quần áo vào trong. Nó lại nói: “Treo lên móc giúp em luôn đi. Em đang ngắm mình trong gương.”
Tôi nghĩ rằng nó đang mãi mê ngắm bộ đồ mới, cho nên cũng tiện tay mà đi vào trong treo đồ giúp nó. Đến khi bước vào tôi mới giật mình hốt hoảng, vì trên người nó không mặc gì ngoài cái quần lót trắng boxer brief.
Tôi giả vờ che mắt, trong khi bản thân thích gần chết, nói: “Trời ơi gì đây? Không mặc đồ còn kêu anh vào làm gì?”
Minh Nhật đáp: “Em còn mặc đồ trên người mà. Buổi chiều địa hàng anh chút nên giờ trả lại thôi.”
Tôi “xùy” một tiếng rồi bước ra ngoài, lúc sau nó có gọi thế nào cũng không thèm vào nữa. Nó mua cả chục bộ đồ, trong đó hơn một nửa là áo thun quần ngắn để mặc trong phòng. Xong xuôi, chúng tôi tính tiền rồi rời khỏi tiệm. Ra bên ngoài tôi liền hỏi: “Ủa sao em tìm được cái shop này vậy?”
Minh Nhật đáp: “Em thường mua shop này, ngoài chỗ em cũng có chi nhánh.”
Hóa ra là vậy. Minh Nhật sau dó chở tôi đi ăn, dĩ nhiên là nó trả hết xem như trả công tôi đi với nó. Ăn xong thì tôi với nó phóng xe đi dạo. Tôi mê nhất là ngồi xe đi lòng vòng khắp Sài Gòn ban đêm, vừa giống như ra ngoài hòa nhập với cộng đồng, lại giữ được không gian riêng tư thư giãn cho chính mình.
Minh Nhật hỏi tôi: “Có chỗ nào thoáng thoáng, vừa đi dạo mà vừa có quán nước để ghé vào không anh?”
Tôi lúc đó không đi đâu nhiều, chỉ biết mỗi chỗ công viên nắp hầm Thủ Thiêm. Mà tôi cũng chẳng nhớ đường, chỉ để Minh Nhật tự tìm đường trên Google Maps. Tất cả những gì tôi biết là có một đoạn xe phải chui qua hầm.
Thế là một đứa dám chở một đứa dám đi, trong khi không đứa nào biết chắc con đường. Sau khi qua hầm, Minh Nhật rẽ xe vào một đường nhỏ và tối hơn, cách xa chừng trăm mét mới lại có một cột đèn, hơn nữa còn vắng vẻ.
Tôi cảm thấy con đường này vừa lạ mà vừa quen, mà nói chung không chắc chắn. Tôi hỏi: “Em có chắc đi đúng đường không vậy?”
Minh Nhật trả lời: “Sao em biết được.”
Tôi như muốn nhảy dựng trên xe: “Ủa là sao vậy trời?”
Minh Nhật kêu: “Anh lấy điện thoại em ra xem Google Maps đi! Em vừa xem vừa lái hồi hai đứa lọt mé sông bây giờ.”
Tôi hỏi: “Điện thoại em đâu?”
Minh Nhật đáp: “Trong túi quần nè. Bên trái.”
Tôi đưa tay vào túi quần bên trái đến sâu chạm đáy nhưng không thấy điện thoại đâu, có điều, tôi lại sờ trúng cái vân quần lót của nó. Tôi rút tay ra, đánh trống lãng: “Có đâu.”
Minh Nhật đáp: “Anh tìm bên phải xem.”
Tôi lại đưa tay vào túi phải, cố gắng không chạm vào vân quần lót lần nào nữa. Có điều, lần này tôi đưa tay sâu xuống thì không thấy đáy túi ở đâu, tay tôi chụp vào một thứ vừa cứng vừa nóng, nhưng mà không phải cái điện thoại.
Cái túi quần này, bên dưới đã bị cắt phần đáy túi. Thứ tôi cầm nhầm lúc nảy chính là con cặc nóng hổi đang cương cứng và móc ra khỏi khe quần lót của thằng Nhật. Tôi vừa sướng vừa hốt hoảng, muốn rút tay ra thì thằng Nhật dùng tay trái chụp lấy tay tôi từ bên ngoài quần, nói: “Cầm đi! Em biết đường rồi!”
Tôi suy nghĩ: “Má, nhìn mặt non vậy, ai biết được nó cáo già đến mức này?”. Tay tôi trong túi quần nó, còn cặc nó thì trong tay tôi. Nó lái xe chậm rì rì, con cặc bên trong thì cứ giật giật khiêu khích. Không những nó cao hơn tôi một cái đầu, mà cả cặc nó cũng dài hơn cặc tôi một cái đầu. Tôi sướng đến mức im lặng không biết nói gì.
Nó đưa tay trái ra sau, nắn bóp con cặc từ bên ngoài quần tôi. Một khi có xe chạy đến thì nó thu tay về, xong lại tiếp tục sờ nằn. Có Google Maps hay không giờ này cũng không quan trọng nữa rồi, tại vì tôi thà ngồi trên xe đến khuya cũng không muốn xuống.
Sau khi bình tĩnh lại tôi bắt đầu chơi đùa với con cặc nó trong tay mình. Tôi còn tinh nghịch kéo cặc nó về phía miệng túi quần, ló ra một đoạn chừng 3 đến 5 cm. Tôi hỏi: “Thì ra hôm nay rủ anh đi mua đồ là phụ, còn cái này mới là chính đúng không?”
Minh Nhật đáp: “Anh biết rồi còn hỏi em làm gì?”
Tôi lại nói: “Nếu muốn thì ở phòng làm luôn cho rồi. Cần gì phải tốn công lắm vậy?”
Minh Nhật đáp: “Ở phòng thái độ anh cứ không nóng không lạnh với em, ai mà dám gạ gẫm anh chứ? Phải chi anh giống như ông Lễ hay ông Long thì dễ rồi.”
Tôi tỏ vẻ bất ngờ: “Ủa em biết tụi nó thích em à? Vậy sao ở phòng không dám gạ anh, ra bên ngoài thì dám rồi?”
Minh Nhật đáp: “Anh Phong nói em biết hai ông kia thích em mà. Còn em thì không thích hai ổng, lần đầu tiên thấy anh ở bệnh viện đã muốn anh cầm cu em rồi. Còn tại sao lúc này em dám gạ hả? Là tại vì em biết lúc em ngủ trưa có người quay lén cu em giật giật trong quần!”
Tôi ngẫm nghĩ: “Trời ơi đm, thì ra cái điện thoại nó kẹp vào nách không phải là ngẫu nhiên. Không ngờ người đi quay lén người khác lại bị người khác quay lén trước.”
Tôi tặc lưỡi nói: “Ừ, giỏi đấy!”
Minh Nhật cười he he, chạy đến một đoạn bốn bề cỏ cây um tùm, nó bỗng dừng xe rồi chống chân. Hai đứa thì vẫn ngồi im trên xe, chỉ có hai bàn tay hư hỏng là động đậy, xoa nắn, ve vuốt không ngừng. Minh Nhật chỉnh là phần miệng túi, để con cặc nó có thể lòi ra dài nhất. Tôi nhìn là biết nó muốn gì, nhưng vẫn cố tình hỏi: “Muốn gì đây?”
Minh Nhật giả vờ ngại ngùng, nói: “Anh… bú cu em được không?”
Tôi dĩ nhiên là không từ chối. Nó vẫn ngồi trong tư thế lái xe như nảy giờ. Tôi lùi mông mình về sát đuôi xe, để có thể dễ dàng gập người xuống. Miệng tôi thì đặt trên miệng túi quần nó, ngậm lấy cái đầu cu thò ra. Nó lấy tay chằng túi quần để thân cu lộ ra hơn 10cm. Tuy không thể ngậm hết trong hoàn cảnh thế này, nhưng bấy nhiêu thôi mà nó đã sướng run người.
Minh Nhật vừa được tôi bú cu, vừa quay đầu trước sau liên tục để quan sát. Nếu trông thấy chiếc xe từ xa chạy đến, hai đứa sẽ nhanh chóng trở về vị trí ngồi xe ban đầu. Còn những lúc không còn xe, thì tay phải nó đặt trên đầu tôi, nhẹ nhàng ấn xuống từng nhịp.
Tôi hơi thả lỏng miệng khi ngậm cặc nó vào và siết hết mức khi kéo cặc ra. Mỗi lần như thế, tôi đều nghe Minh Nhật cất lên một tiếng rên khẽ. Một tay tôi vịn đùi nó lấy thế, tay kia thì vòng qua bên kia, luồng từ dưới áo nó lên để se đầu vú. Được hơn mười phút, không gian xung quanh chỉ toàn là tiếng ếch nhái xen lẫn với tiếng hít hà đê mê của Minh Nhật.
Sau khi có một vài chiếc xe khác chạy qua, chúng tôi quyết định sẽ ra nhanh cho xong. Dù sao nó cũng ở phòng tôi cả tuần nữa, cơ hội không sợ là không có. Minh Nhật ấn đầu tôi mạnh hơn và nhanh hơn, miệng kêu: “Sướng quá… Sướng quá anh ơi! A… A… Em bắn nha, em bắn nha!”
Tôi ậm ờ trong cổ họng, miệng tôi siết lại để tạo thêm ma sát cho mấy nhịp cuối cùng. Thằng Nhật thở: “Hơ… hơ…” rồi bắn ra luồng tinh ấm nóng vào miệng tôi. Tinh trùng nó đặc sệt, mùi không quá nồng và có vị hơi ngọt. Tôi mút cho sạch tinh ở đầu cặc mới ngưng, sau đó ngồi lại sau lưng nó.
Minh Nhật thở hổn hển, hơi ngã người ra sau tựa vào tôi. Nó nói: “Anh ra luôn đi, canh xe đi em bú cho!”
Tôi đáp: “Ra luôn trong quần từ nảy rồi. Cái tay xoa cu cũng đỉnh quá ha, chắc cũng phải “thường xuyên” lắm mới thuần thục dữ vậy!”
Minh Nhật cười hề hề, đáp: “Lần đầu tiên em cho người khác bú cu ngoài đường kiểu này luôn đó. Mà công nhận lén lút sướng quá!”
Tôi hỏi lại: “Vậy những lần trước thì em cho người ta bú cu ở đâu?”
Minh Nhật đáp: “Đều ở phòng riêng của tụi nó, hoặc là của em. Thoải mái vô tư luôn, nhưng mà tụi nó bú không có sướng như anh!”
Tôi cười: “Thôi thôi đừng có nịnh! Đẹp trai dẻo miệng hèn gì ai cũng đổ. Ăn hết trai ngoài kia rồi nên giờ vào ăn trai trong này chứ gì?”
Minh Nhật nói: “Có đâu, em chỉ cho bú cu thôi. Em không có hứng chịch đâu. Em phải thích ai thì mới chịch được.”
Tôi nhìn nó tỏ vẻ không tin. Nó lại nói: “Nhưng mà em vẫn rau sạch nha, mới đi khám sáng nay luôn đó!”
Tôi cười: “Rau sạch kệ em. Liên quan gì anh?”
Minh Nhật nài nỉ: “Anh bú cu em vài lần nữa đi! Năn nỉ luôn đó. Hết tuần sau em về mất rồi.”
Tôi vẫn khăng khăng: “Không. Để anh kêu thằng Long với thằng Lễ bú cho.”
Minh Nhật nói: “Thôi! Em thích anh thôi! Nhìn mặt anh bú cu dâm vl.”
Tôi đắn đo suy nghĩ, không biết câu đó có phải là đang khen tôi không nữa. Tôi đánh trống lãng sang chuyện khác: “Đưa anh về nhanh lên, lát nữa quần anh bốc mùi bây giờ.”
Nó khoanh tay làm nũng: “Anh không bú cu em, em không chở anh về đâu, bỏ anh ở đây tới 12 giờ luôn!”
Tôi đe dọa: “Chắc chưa? Em dám bỏ anh ở đây mai anh bú cu người khác!”
Minh Nhật lại nài nỉ: “Bú cu em đi mà, em gửi ảnh nude full HD không che cho xem.”
Cuối cùng tôi cũng có được kèo thơm nên liền đồng ý với Minh Nhật. Nó còn hẹn tôi năm sau vào trong Sài Gòn học đại học sẽ lại tìm tôi tiếp. Thật không biết, năm sau khi gặp lại, cậu bé này còn ranh ma đến mức nào!