Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 18: Trợ thủ

Tổn hại nặng nề từ cuộc chiến với làng Pháp Chú khiến làng Ấn Sát phải học cách để thích nghi và ứng phó. Nếu ngày trước nhiệm vụ gác rừng chỉ là của biệt đội sát thủ trẻ khỏe nhanh nhẹn, thì giờ đây cả những sát thủ đã về hưu như Từ phu nhân cũng phải gánh vác một phần. Dĩ nhiên, Hiểu Lâm sẽ không để mẹ hắn vừa bận rộn chuyện nhà, còn phải lo thêm chuyện làng, thành ra hầu như đêm nào hắn cũng phải ngủ ngoài bìa rừng.

Tuệ Minh từ dạo ấy cũng không cần ngủ trên tán cây ở vườn sau nữa, phòng của Hiểu Lâm tự bao giờ đã không cần ai công nhận mà trở thành phòng ngủ của cậu. Một đêm khuya khó ngủ, Tuệ Minh thấy Từ phu nhân vẫn còn ngồi bên ánh đèn leo lét ở nhà trước. Cả tháng nay rồi, dường như chẳng đêm nào mà có thể yên giấc mà không lo nghĩ về đứa con nhỏ dại của mình.

– Từ phu nhân, người sao còn chưa ngủ? Người vẫn bận tâm chuyện của Hiểu Thức đúng không?

Từ phu nhân dừng mũi kim đang khâu trên tay, quay mặt về phía sau, thở dài một tiếng:

– Tuệ Minh, cả tháng qua Hiểu Thức chẳng nói chẳng rằng, ăn uống cũng thất thường. Mỗi lần nó bước ra khỏi phòng đều giống như cái xác không hồn, ta làm sao có thể không lo…

Tuệ Minh đi đến ngồi cạnh Từ phu nhân:

– Ta biết, nhưng chúng ta rõ ràng không thể trách Hiểu Thức được.

Từ phu nhân lặng lẽ gật đầu. Tịnh Quân một đi không trở lại, Hiểu Thức phải chịu nỗi đả kích lớn tới mức nào. Nếu có thể khóc ra thì có lẽ lòng dạ cậu ấy cũng sớm nhẹ nhõm, chỉ là nỗi đau ấy dường như đã bóp nát trái tim, khiến mọi cảm xúc quy về một nốt lặng.

Tuệ Minh xoa xoa tay Từ phu nhân, tỏ ý an ủi. Đoạn cậu đi vào trong, đi ngang phòng Hiểu Thức liền khẽ gõ cửa:

– Hiểu Thức… Đệ chưa ngủ đúng không? Có muốn trò chuyện cùng ta một chút không?

Hiểu Thức khẽ mở cửa, thần thái mệt mỏi đến kiệt quệ. Chẳng ai biết rằng đằng sau lớp mặt nạ là đôi mắt hõm sâu thâm quầng, vô hồn như chết lặng. Tuệ Minh nắm tay cậu dắt ra vườn sau, Hiểu Thức dù đi theo nhưng chẳng nói chẳng rằng.

Cây hắc tâm thảo mới yên ổn một tháng thì hôm nay lại biến thành mái vòm cho Tuệ Minh. Bên trong Tuệ Minh đã bày ra hàng chục loại thảo dược. Cậu bảo Hiểu Thức ngồi vào giữa mái vòm, miệng lẩm nhẩm:

– Thảo Phu kỳ thuật: Tịnh thần!

Có vẻ thấy Hiểu Thức sắp không ổn, Tuệ Minh đành nghĩ ra cách này để phần nào đó giúp cậu bé an thần. Những nguồn năng lượng thanh lọc từ ấn thuật bắt đầu vây quanh Hiểu Thức. Hiểu Thức ngồi yên như tượng, mắt hướng lên cao nhìn vầng trăng sáng chói trên bầu trời, lòng mong ánh trăng ấy cũng sẽ soi sáng cho Tịnh Quân đang ở một nơi xa nào đó.

Được một lúc, Tuệ Minh liền nghe thấy Hiểu Thức hít thở những hơi thật sâu. Ấn thuật tuy không mang lại tác dụng loại trừ nỗi buồn Hiểu Thức đang đeo mang, nhưng rõ ràng có tác dụng với cơ thể đang suy nhược nhiều phần của cậu bé. Hiểu Thức dần nhắm mắt, hai bên khóe mắt ứa ra hai giọt nước, một lúc sau đã chảy thành dòng. Hiểu Thức khóc, khóc ra nỗi buồn thẳm sâu cuồng tận, khóc ra nỗi đau giằng xé mỗi phút giây đều không ngừng dày vò cậu…

Tuệ Minh đến ngồi cạnh bên, nhẹ vỗ vai Hiểu Thức:

– Khóc ra được là tốt, ta biết đệ đã phải gồng mình chịu đựng như thế nào.

Sau một biến cố, thứ đày đọa tâm trạng một người không phải hiện thực tàn khốc, mà là chấp niệm trong lòng không thể buông bỏ.

– Tuệ Minh ca ca, đã có lúc đệ muốn chết đi, nhưng như vậy là bất hiếu với mẹ, là phụ bạc công ơn cứu mạng của huynh, nên đệ không thể làm. Nhưng nếu tiếp tục sống, đệ lại không tìm ra dũng khí để bước tiếp.

Đây là lần đầu tiên Hiểu Thức mở miệng ra nói chuyện kể từ ngày ấy. Đúng là sống không yên, mà chết lại không được, nên Hiểu Thức nghiễm nhiên trở thành cái bộ dạng sống dở chết dở.

Tuệ Minh siết tay cậu bé:

– Đệ ngốc, có những thứ là định mệnh, chúng ta hoặc phải chấp nhận để bước qua, hoặc tiếp tục phủ nhận để nó dày vò. Nỗi đau trong lòng, khi nào đệ còn lảng tránh nó, khi ấy nó vẫn sẽ quấy nhiễu đệ.

Tuệ Minh nghỉ một nhịp lấy hơi:

– Người ta thường nuối tiếc khi mất đi một điều tốt đẹp họ từng có. Điều đó khiến cho chúng ta khổ ải không nguôi. Tại sao chúng ta không cảm thấy biết ơn, vì điều tốt đẹp ấy đã từng xảy ra?

Hiểu Thức ngập ngừng:

– Ý huynh là…

Tuệ Minh ôn tồn:

– Hiểu Thức, ta biết đệ và Tịnh Quân tình cảm tốt như thế nào. Nhưng đệ cứ đau khổ như thế, có phải sẽ làm mất đi ý nghĩa của tình yêu thương cậu ta dành cho đệ hay không? Cậu ta có lẽ không bao giờ muốn những điều tốt đẹp cậu ta làm, đến một lúc lại trở thành thứ dày vò người mà cậu ta yêu thương!

Hiểu Thức khẽ lau nước mắt trên mi, Tuệ Minh lại tiếp:

– Đệ nên cảm thấy biết ơn vì đã từng có một Tịnh Quân đối đãi tốt với đệ như thế. Nếu đệ cứ đau khổ không buông, Tịnh Quân cậu ấy cũng sẽ không yên lòng. Buông bỏ đau khổ, không chỉ tốt cho đệ, cho mẹ đệ và Hiểu Lâm, mà cả Tịnh Quân nữa.

Hiểu Thức dường như sáng tỏ điều gì đó, cậu gỡ chiếc túi thơm đeo bên hông đưa lên trước ngực. Bên trong túi ấy có một quả hắc tâm thảo. Là quả hắc tâm thảo Tịnh Quân đã hái cho cậu trước lúc hắn ra trận.

Tuệ Minh thấy Hiểu Thức lấy quả hắc tâm thảo ra đặt giữa hai bàn tay, đặt vào trước ngực, thì lập tức trố mắt há mồm. Quả hắc tâm thảo hái khỏi cây mà một tháng trời vẫn không thối rữa… Chỉ có một nguyên nhân mà thôi!

Tuệ Minh ngại ngùng hỏi:

– Hiểu Thức, quả hắc tâm thảo đó, đệ có biết vì sao nó không hư hỏng hay không?

Hiểu Thức lắc đầu, dường như lúc này cậu bé mới đủ tỉnh táo nhận ra điều khác thường, mắt bỗng sáng rực lên hỏi lại:

– Tuệ Minh ca ca, vì sao như vậy?

Tuệ Minh khoác vai Hiểu Thức:

– Vì mật quả của nó màu vàng ánh kim! Nếu đệ muốn biết vì sao thì ta nghĩ đệ có thể hỏi mẹ đệ!

Hiểu Thức lặng lẽ gật đầu, ngắm nghía quả hắc tâm thảo một hồi, lại cho nó vào chiếc túi thơm đeo bên người. Xong lại chuyện trò vài ba câu với Tuệ Minh, tâm trạng đã tốt hơn bội phần. Cả hai nói chuyện hăng say, từ ngồi sang nằm, một lát sau lại ngủ quên đến tận trời sáng…

***

Tuệ Minh tỉnh dậy khi mặt trời rọi những tia nắng vào trong mái vòm, mở mắt nhìn sang bên cạnh đã không thấy Hiểu Thức đâu, chỉ thấy bụng đói cồn cào. Đêm qua vận công nhiều như thế nên bao nhiêu thức ăn đã tiêu tốn sạch. Tuệ Minh mò vào nhà bếp, thấy Từ phu nhân đang nấu nướng bữa sáng, tâm trạng rất tốt. Còn có cả Hiểu Lâm đang ngồi đó.

Thấy Tuệ Minh bước vào, Hiểu Lâm liền mỉa mai một câu:

– Ngươi dậy sớm thế, mặt trời còn chưa xuống núi mà?

Tuệ Minh đập lên vai hắn một cái phát ra tiếng rõ to, đáp:

– Dậy sớm nấu thuốc cho ngươi đó!

Hiểu Lâm quay sang hỏi:

– Không cần, thuốc ngươi đưa mấy hôm trước vẫn còn nhiều.

Tuệ Minh vừa gặm thức ăn vừa đáp:

– Không, là thuốc chữa bệnh khó ưa của ngươi.

Từ phu nhân cười xòa, bà đã quá quen với những màn đấu khẩu của cả hai. Một tháng qua, thỉnh thoảng Tuệ Minh lại nấu thuốc cho Hiểu Lâm mang theo bên người, sợ hắn mỗi ngày đều ngủ ngoài bìa rừng bản thân sẽ suy kiệt sức lực. Nhưng xem ra lo lắng của Tuệ Minh chỉ bằng thừa.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Tuệ Minh quay sang Từ phu nhân:

– Từ phu nhân, người có thấy Hiểu Thức ở đâu không? Đêm qua hình như nó ngủ trên tán cây với ta, nhưng sớm ra đã không thấy.

Từ phu nhân vui vẻ đáp:

– Hiểu Thức mới sáng sớm đã tìm ta, hỏi chuyện quả hắc tâm thảo có mật quả màu vàng ánh kim. Giờ này nó đang tưới hoa ở sân trước. Tuệ Minh, lần này ta lại phải cảm ơn cậu rồi, chỉ qua một đêm mà Hiểu Thức chuyển biến tốt như thế…

Tuệ Minh không nghe quen mấy lời cảm tạ này, đáp gọn:

– Từ phu nhân, người một nhà không cần khách sáo. Chuyện của Hiểu Thức cũng là chuyện của ta.

Hiểu Lâm lại quay sang hỏi:

– Ai là người một nhà với ngươi?

Tuệ Minh không thèm đáp, bước ra khỏi bàn ăn, lén đập thêm một cái rõ đau lên vai bên kia của Hiểu Lâm rồi chạy tọt ra sân trước. Hiểu Thức đang tưới cỏ tưới hoa, vẻ mặt nhiều phần rạng rỡ.

Tuệ Minh mở lời:

– Ái chà, tâm trạng đệ hôm nay tốt nhỉ?

Hiểu Thức cười tươi, chỉ vào mấy khóm hoa xanh đỏ:

– Tuệ Minh ca ca, hôm nay hoa nở thật đẹp. Thật thích hợp để bắt đầu một điều gì đó mới!

Tuệ Minh nhìn Hiểu Thức một lượt từ trên xuống dưới, hôm nay cậu đã thay một bộ y phục mới màu lam ngọc, tóc tai cũng chỉnh trang rất đỗi tươm tất. Nhưng hình như thiếu thiếu cái gì đó… Đúng rồi, là chiếc túi thơm Hiểu Thức hay đeo trên người.

Tuệ Minh buộc miệng:

– Hiểu Thức, túi thơm của đệ?

Hiểu Thức tiếp tục tưới hoa, đáp:

– Đệ đã hỏi mẹ rồi. Mẹ nói rằng lúc cha cầu hôn mẹ, ngoài lễ vật ra còn có một quả hắc tâm thảo, lúc đó mẹ đệ cũng không biết vì sao cha đệ lại làm thế…

Hắc tâm thảo có mật quả màu vàng ánh kim, chính là được tạo ra bởi một tình cảm cuồng nhiệt chân thành. Nó không phải tình bạn, không phải tình thân… mà là thứ tình cảm khiến người ta muốn một đời kết thành đạo lữ. Chuyện quan trọng mà Tịnh Quân không nói được, giờ đã có thứ thay hắn nói ra. Thứ cảm xúc khó lý giải trong cảm nhận của Hiểu Thức, giờ cũng đã có cho mình một tên gọi.

Hiểu Thức tiếp tục:

– Quả hắc tâm thảo ấy, đệ đã ăn rồi. Là quả ngọt ngào thanh khiết nhất đệ từng nếm qua. Đệ sẽ mang theo tình cảm của Tịnh Quân ca ca mà sống thật tốt. Nếu mai này đệ có gặp huynh ấy ở cõi vĩnh hằng, sẽ không chần chừ mà nói một tiếng cảm ơn, cảm ơn huynh ấy đã dùng tất cả chân tình mà đối đãi với đệ như thế!

Tuệ Minh cười vỗ vai Hiểu Thức, trong lòng đã an tâm hơn nhiều. Hiểu Thức phần nào đó đã chấp nhận được, cậu cũng hiểu sự sống của bản thân không chỉ là nhờ tình thương của mẹ, sự che chở của anh trai, sự cứu chữa của Tuệ Minh, mà còn có cả tình yêu của Tịnh Quân nữa. Tuệ Minh tin rằng cậu sẽ sớm vượt qua mà thôi.

Hiểu Lâm từ trong nhà bước ra, Tuệ Minh thấy hắn thì chạy lại nấp sau lưng Hiểu Thức, sợ hắn đánh trả. Hiểu Lâm thấy bộ dạng ngốc nghếch của cậu ta thì cười ra một tiếng, tiếp tục hướng về phía cửa. Tuệ Minh lại ló đầu ra hỏi lớn:

– Ngươi đi đâu thế?

Hiểu Lâm đáp gọn:

– Đến Dạ Phong Điện.

– Lại chuẩn bị có một cuộc chiến nữa à?

– Không, chỉ là một nhiệm vụ.

Tuệ Minh lại buông giọng nịnh nọt:

– Cho ta đi theo đến Dạ Phong Điện được không? Ở nhà chán chết!

Hiểu Lâm liếc mắt:

– Nhiều chuyện!

Từ phu nhân bên trong bước ra, tay cầm mặt nạ của Hiểu Thức đưa cho Tuệ Minh, thì ra cậu bé đã chạy vào nhà trong từ bao giờ không biết. Bà ôn tồn nói với Hiểu Lâm:

– Hiểu Lâm, con cho Tuệ Minh đi theo một chút, Tuệ Minh hiểu chuyện, sẽ không có vấn đề gì đâu.

Hiểu Lâm miệng “xì” một tiếng, Tuệ Minh hí hửng mang mặt nạ vào. Hiểu Lâm biết trước kiểu gì cũng sẽ tốn thêm một mớ thời gian khi phải mang theo “cục nợ” này, khi Tuệ Minh cứ như đứa trẻ lên ba, chốc chốc lại lao đến một khóm hoa thơm cỏ lạ ven đường ngắm nghía vuốt ve. Miệng còn luôn bảo:

– Hiểu Lâm, thật không hiểu làng các ngươi thế nào lại có nhiều thuốc tốt đến thế. Mấy loại thảo dược hiếm này ta chỉ từng được thấy trong sách, không ngờ chúng thật sự tồn tại!

Hiểu Lâm chán nản:

– Ngươi thích ăn cỏ đến thế à? Cho ngươi hết đó, không ai giành đâu!

Tuệ Minh phụng phịu đánh hắn, chợt Hiểu Lâm dừng lại trước một vách đá. Chính là vách đá dẫn lên Dạ Phong Điện. Tuệ Minh tỏ ra ngạc nhiên:

– Dạ Phong Điện nằm tít trên kia sao? Vậy làm sao lên được?

Hiểu Lâm thờ ơ:

– Ta bay lên, còn ngươi leo lên.

Tuệ Minh lao đến ôm lấy cánh tay Hiểu Lâm, siết chặt:

– Không được! Ta nhất định bám lấy ngươi, nhanh kéo ta lên trên đó!

Hiểu Lâm đành bất lực mang theo Tuệ Minh lên đỉnh núi. Dạ Phong Điện vẫn thế, nhưng hôm nay vắng hoe. Chỉ có mỗi Dạ Phong Thần đang chờ sẵn.

Hai người bọn hắn hướng Dạ Phong Thần ra một lễ, Dạ Phong Thần không dài dòng:

– Từ công tử, đây là trợ thủ của ngươi sao?

Tuệ Minh ngỡ ngàng, trợ thủ gì, cậu chỉ đi theo “đùa ong bắt bướm” thôi tự dưng lại trở thành trợ thủ của hắn? Thế mà Hiểu Lâm gật đầu thật!

Dạ Phong Thần tiếp tục:

– Nhiệm vụ lần này không đơn giản, ta nghĩ cậu chính là người phù hợp nhất. Cậu có cần ta hỗ trợ điều gì không?

Hiểu Lâm đáp lời:

– Đa tạ Dạ Phong Thần tin tưởng, ta không cần thêm thứ gì!

Dạ Phong Thần gật đầu:

– Rất tốt. Nhanh về nghỉ ngơi, sáng mai lập tức lên đường!

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!