Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 24: Có đi không về

Hiểu Lâm vào làng Bán Nhưỡng mà không có một trở ngại nào, điều này lại càng làm hắn nghi ngờ. Nhưng chỉ mới bước qua cổng làng chạm trổ đầu lân, hắn liền cảm nhận được không khí có phần khó chịu hơn hẳn. Làng này cũng dễ vào khó ra, chỉ cần là những thứ không ở trước mặt thì chúng sẽ chạy lung tung không theo một quy tắc nào. Hiểu Lâm bước qua thêm vài căn nhà, đoạn đường sau lưng lập tức thay đổi liên hồi. Nhà cửa, cảnh vật, cây cối, lúc thì chỗ này, lúc lại xuất hiện ở chỗ khác…

Làng này trông không khác gì làng bình thường, có nhà có chợ, tuy có hơi thưa thớt người một chút. Trong một nhà, nếu cha mẹ con cái chẳng có nét gì giống nhau là chuyện bình thường, vì mỗi người là một kẻ xấu số bị bắt từ nơi khác đến, giống nhau thế nào được!

Thống lĩnh làng Bán Nhưỡng ở trong tòa nhà to nhất, đẹp nhất nơi cuối làng. Hiểu Lâm nhắm thẳng hướng chạy đến, có hai tên lính đang canh ngay trước cổng. Tòa nhà mười ba tầng cao chót vót, vách sơn màu đỏ đến chói mắt, trông là biết được thiết kế kỳ công đến từng chi tiết. Thấy hai tên lính canh cản lại, Hiểu Lâm lên tiếng:

– Ta là sứ giả từ làng Ấn Sát, được lệnh giao phó cống vật đến cho Thống lĩnh làng Bán Nhưỡng.

Một tên lên tiếng, vẻ hách dịch:

– Trát lệnh kỳ của ngươi đâu?

Hiểu Lâm moi trong ngực áo ra một lá cờ, là trát lệnh kỳ. Đây là thứ bảo vệ hắn không bị tấn công khi đến đây. Nếu sứ giả bị giết, đó là dấu hiệu một làng muốn gây chiến với làng khác. Hai tên lính gác hất mặt, ra hiệu Hiểu Lâm đi vào bên trong.

Từ cổng vào đến chính điện là một khoảng cách khá xa, hai bên bày trí đủ thứ hoa lá màu sắc sặc sỡ. Thấy mấy thứ này, Hiểu Lâm bất giác lại nghĩ đến kẻ nào đó, trong lòng còn loáng thoáng nghĩ đám hoa cỏ này chẳng được thanh tao nhã nhặn như thứ được ai kia trồng trước sân nhà hắn.

Chính điện bên ngoài uy nghiêm đồ sộ, bên trong lại thiết kế không khác gì một tửu lầu. Giữa căn nhà là một cầu thang xoắn, vòng xoắn cầu thang tạo thành một khoảng không ở giữa, thông từ dưới mặt đất lên đến tầng cao nhất, cũng là nơi ở của Thống lĩnh làng này. Hiểu Lâm vừa bước vào đã được chào đón bằng một bàn tiệc to trước mắt kèm theo một tràng cười:

– Á ha ha ha! Từ công tử, người sao lại đến trễ như thế? Ta đợi người đến thân xác hao gầy rồi đây này! Ta không biết đâu, ngươi đền đi, đền đi…

Một cô gái mặc y phục đỏ từ đầu đến chân từ trên tầng mười ba bay xuống, mang theo một con chim khổng tước đặt ở trên vai. Dáng vẻ đúng là có thướt tha yêu kiều, nhưng Hiểu Lâm vừa nghe màn chào đón đã cảm thấy không có gì tốt lành. Cô ta đáp xuống, nhưng tuyệt nhiên không tháo khăn che mặt xuống.

Hiểu Lâm theo phép tắc ra một lễ:

– Chu Nhã Thần, ta phụng mệnh Dạ Phong Thần mang cống vật đến đây, xin người nhận cho!

Chu Nhã Thần không chút gấp gáp:

– Từ công tử, đa tạ người không ngại đường xá xa xôi đến đây. Còn nhiều thời gian, chúng ta ngồi xuống từ từ nói!

Vừa nói cô ta vừa hướng tay ra hiệu cho Hiểu Lâm ngồi vào vị trí đối diện với mình ở đầu kia bàn tiệc. Thức ăn bày ra bên trên đủ loại sơn hào hải vị, nhưng Hiểu Lâm chẳng chút để tâm, thực chỉ nóng lòng mong cô ta nhận xong cống vật để còn quay lại tìm Tuệ Minh.

Chu Nhã Thần rót một chén rượu nâng lên trước mặt:

– Nơi này chẳng có gì cao sang, chỉ có chén rượu nhạt và vài món bình dân để chào đón, mong công tử không chê cười!

Hiểu Lâm cũng nâng chung đáp lễ:

– Đa tạ thành ý của Chu Nhã Thần, được Chu Nhã Thần tiếp đón là vinh dự của ta, người không cần khách sáo.

Chu Nhã Thần phụng phịu:

– Ta nhiệt tình với người như thế, người không bỏ mặt nạ ra chào ta một chút được sao?

Hiểu Lâm chắp tay phía trước, đáp:

– Chu Nhã Thần thứ lỗi, ta không được phép, đây là luật lệ của làng.

– Ta không nói, ngươi không nói, ai mà biết chứ! Nhanh cởi ra một chút! – Cô gái ra vẻ giận dỗi.

Hiểu Lâm vẫn lạnh lùng:

– Cẩn tắc vô ưu. Mong Chu Nhã Thần thứ lỗi.

Chu Nhã Thần không ép được hắn, bèn đổi giọng:

– Ái chà, ta thật thích những người kiên định như Từ công tử. Ta chỉ thử lòng người thôi, nếu dân làng ta ai cũng biết phép tắc như người thì tốt biết mấy. Đi đường xa chắc là vất vả, người hãy ở lại đây cùng ta, đến khi nào lại sức rồi hẳn về!

Hiểu Lâm dứt khoát:

– Chu Nhã Thần quá lời, ta không tốn nhiều công sức đến thế. Cống vật ở đây, xin người nhận cho, ta còn phải tiếp tục nhiệm vụ khác.

– Vẫn còn nhiệm vụ sao? Người còn phải đến nơi nào? – Chu Nhã Thần gấp gáp.

– Ta nghĩ người không cần phải biết. – Hiểu Lâm thấy tốt hơn vẫn là không nói, quy tắc của sát thủ: không được để người khác nắm hành tung của mình.

– Ái, người thật lạnh lùng, nhưng cũng thật thú vị. Ước gì ta có một nam nhân như người cùng ta nơi này bầu bạn. Một mình ở Chu Nhã Điện người không biết ta cô đơn đến thế nào đâu…

Hiểu Lâm sắp không nghe nổi mấy lời này, bèn lạnh lùng không đáp. Chu Nhã Thần lại tiếp:

– Thôi được, nhờ người chuyển lời cảm tạ của ta đến Dạ Phong Thần. Khi nào người muốn hãy cứ ghé sang làng ta, ta nhất định tiếp đón chu đáo!

Hiểu Lâm lập tức đứng dậy khỏi bàn:

– Tại hạ xin cáo từ.

Hiểu Lâm vừa quay đi, Chu Nhã Thần chợt gọi:

– Từ công tử, người có thể cho ta mượn trát lệnh kỳ được không?

Hiểu Lâm lấy trát lệnh kỳ từ trong ngực áo ra, đưa đến trước mặt Chu Nhã Thần. Chu Nhã Thần phất tay, một chiếc mâm đồng bay đến trước mặt Hiểu Lâm, ý muốn Hiểu Lâm để trát lệnh kỳ vào đó. Cô rằng:

– Ta biết người ngoài rất ngại tiếp xúc với chúng ta, nhưng ta mong Từ công tử hiểu rằng chúng ta không phải ai cũng là người xấu.

Hiểu Lâm đặt trát lệnh kỳ vào mâm đồng, sau đó nó được mang đến chỗ Chu Nhã Thần. Cô ta xem qua mấy lượt, xác nhận là trát lệnh kỳ của làng Ấn Sát, bèn trả về Hiểu Lâm. Toàn bộ quá trình không hề có sự tiếp xúc nào.

Chu Nhã Thần tươi cười:

– Người có thể rời đi rồi. Tạm biệt! Hẹn gặp lại!

Hiểu Lâm chắp tay ra hiểu cáo từ, quay lưng gấp gáp đi về phía cổng. Khi bóng người đã khuất đằng xa, Chu Nhã Thần ngồi nâng chung rượu trên tay, vừa cười khoái trá vừa nói một mình:

– Từ công tử, thật tiếc, ai bảo người lại vừa ý ta như thế. Nhiệm vụ của Dạ Phong Thần sẽ có người làm thay, còn nhiệm vụ của người là ở lại đây bầu bạn cùng ta, ngày ngày đêm đêm, đời đời kiếp kiếp! Ha ha ha!

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!