Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 25: Khải hoàn linh thức

Hiểu Lâm xem như đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, gấp rút rời khỏi làng Bán Nhưỡng để thực hiện nhiệm vụ tiếp theo. Nhưng có vẻ nhiệm vụ đó lại chính là tìm Tuệ Minh hiện tại đang không biết ra sao, có an toàn hay không giữa chốn rừng sâu núi thẳm. Chân hắn cứ bước mà lòng thì không thôi nghĩ ngợi, mắt nhìn đăm đăm vào ấn chú trong lòng bàn tay. Nhưng rõ ràng ban nảy lúc đi vào, từ đầu làng đến cuối làng đường dài không đầy một dặm. Vậy mà đến lúc trở ra, cứ đi mãi đi mãi mà chẳng thấy lối về.

“Chắc chắn có điều gì đó bất ổn.” – Hiểu Lâm thầm nghĩ. Cảnh vật xung quanh hắn cứ chốc chốc lại biến đổi một lần, cổng làng vừa ở ngay trước tầm mắt, thoắt cái nơi đó đã là vách đá không có lối đi. Hiểu Lâm như rơi vào mê cung, loay hoay nửa canh giờ vẫn không thể tìm được lối ra. Cung Phục Ma không có trên người, khả năng hắn trúng phải tà thuật là rất cao.

Hiểu Lâm đi thêm một chút nữa, cảnh vật liền biến thành một rừng cây hoang vu. Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, ảo giác này chính là một tà thuật. Dừng lại một khắc, Hiểu Lâm liền cảm nhận được đằng sau có một phi tiêu ném đến. Thật nhanh, hắn lách người sang một bên né được. Kẻ ném phi tiêu đứng trên cành cây cười khẩy:

– Thân thủ không tồi!

Hiểu Lâm rút kiếm đứng đối diện hắn, miệng hô:

– Là ai?

Kẻ kia từ trên cành cây nhảy xuống, đứng thẳng người trước mặt Hiểu Lâm. Hắn đeo mặt nạ khổng tước, không mang theo kiếm, điềm tĩnh lên tiếng:

– Từ Hiểu Lâm, ngươi xét ra cũng phải gọi ta một tiếng trưởng bối, lại không biết phép tắc chào hỏi đúng mực sao?

“Không thể.” – Hiểu Lâm tự nhủ. Đứng trước mặt hắn hiện tại là Lã lão sư – Lã Thành Hinh, cha ruột của chị em họ Lã. Cùng với Dạ Phong Thần, Hồ Hán Sương, ông chính là người còn lại trong Tam đại sát thủ làng Ấn Sát.

Nổi danh là người thân thủ bất phàm, không cần động kiếm, chỉ dùng ám khí đánh xa cũng đủ khiến kẻ thù kinh sợ. Sự mất tích của ông và Hồ Hán Sương nhiều năm về trước là sự mất mát khó có thể tả siết của làng Ấn Sát.

Dù trúng phải tà thuật che mắt, nhưng Hiểu Lâm tuyệt nhiên vô cùng bình tĩnh và đủ sáng suốt để nhận ra kẻ trước mặt không phải là Lã Thành Hinh. Hiểu Lâm nói giọng đanh thép:

– Muốn chém muốn giết không cần nhiều lời.

Lã Thành Hinh giả cũng không đùa dai, hắn đáp:

– Ta kỳ thực cũng muốn giết ngươi đấy, nhưng Chu Nhã Thần không cho phép! Thật không hiểu kẻ tầm thường như ngươi có gì mà nàng ta lại hứng thú như vậy?

Hiểu Lâm vừa nghe đã biết, tên này không chỉ là thuộc hạ của Chu Nhã Thần, lại còn đem lòng thầm thường trộm nhớ cô ta mà xem Hiểu Lâm là tình địch. Hiểu Lâm tỏ vẻ chán ngán:

– Vậy ngươi muốn bắt ta lại cho cô ta sao?

Lã Thành Hinh giả cười gian trá:

– Nàng ta muốn ngươi, ta lại muốn nàng ta. Vậy chỉ cần ta biến thành ngươi là được thôi mà! Ha ha!

Dứt lời hắn bắt đầu tấn công. Hắn nấp sau những thân cây, liên tục ném phi tiêu về hướng Hiểu Lâm. Dĩ nhiên, với năng lực của một kẻ bình thường, cho dù có chiếm được thân xác đại sát thủ như Lã Thành Hinh cũng khó lòng mà đả thương Hiểu Lâm. Tuy nhiên, trên mỗi phi tiêu của hắn đều có tẩm độc, hơn nữa mỗi phi tiêu đều được quấn một lá bùa tà chú.

Tà thuật làng Bán Nhưỡng hầu hết đều phải thông qua tiếp xúc để thi triển, tên này không biết thế nào đã tìm ra cách mượn vật dẫn là phi tiêu để chuyển lời nguyền đến nạn nhân của hắn. Tà chú trên phi tiêu là chiếm đoạt thân xác, chỉ cần Hiểu Lâm trúng một đòn, lập tức hắn sẽ có thể thay xác đổi hồn. Xem ra cũng là một kẻ có tài, nhưng so với Hiểu Lâm thì còn kém xa nhiều lắm.

Hầu hết phi tiêu đều bị Hiểu Lâm dùng kiếm đánh bật ra, tuyệt nhiên phòng thủ không có một lỗ hổng. Hơn nữa còn là địa hình rừng cây, Hiểu Lâm chỉ cần lách người sang một thân cây khác liền có thể tránh được. Kẻ ký sinh cảm thấy không ổn, lập tức đổi chiến thuật. Hắn bay lên không, triển thuật:

– Bán Nhưỡng Thuật: Không biến!

Từ một rừng cây, thoắt cái đã biến thành sa mạc khô cằn. Hắn trên không cười ngạo nghễ:

– Để ta xem ngươi còn nấp thế nào!

“Lã Thành Hinh” xoay người, ném phi tiêu lên không trung. Từ hàng chục, số lượng phi tiêu bắt đầu nhân lên, hàng trăm, hàng ngàn, nhiều không đếm xuể. Đến mức che kín khoảng không bên trên, ánh mặt trời cũng không xuyên qua thủng.

Trận phi tiêu như một cái bàn chông từ trên úp xuống, Hiểu Lâm chạy ra xa đến đâu, bàn chông lại mở rộng đến đó. Hiểu Lâm thừa biết đây là ảo ảnh, chắc chắn có một kẽ hở nào đó, nhưng hắn đang ở trong một khoảng không bị thao túng, muốn tìm được kẽ hở đó là điều không thể.

Hiểu Lâm đâm kiếm xuống mặt đất, thật nhanh đào được một cái hố, tên ký sinh thấy thế liền cười ha hả:

– Tên ngốc, ngươi đang tự đào mồ chôn mình đấy à? Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần tà chú của ta được phi tiêu ghim xuống đất, cả vùng đất này sẽ cộng hưởng với tà chú, biến thành một vùng đất chết, không có chỗ cho ngươi dung thân.

Hiểu Lâm cắn răng, cuộc đời sát thủ của hắn chưa bao giờ rơi vào tình huống ngay cả chính mình cũng không cứu nổi thế này. Tên kia chiếm thế thượng phong, buông lời trịch thượng:

– Tên tiểu bối nhà ngươi dám bất kính với trưởng bối, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, mong rằng kiếp sau ngươi sẽ không quên! Ngươi có muốn làm điều gì không? Hãy nói đi, biết đâu khi ta có được thân xác ngươi rồi ta sẽ rũ lòng từ bi mà giúp ngươi toại nguyện!

Hiểu Lâm không đáp, nếu một lát nữa hắn chết đi, điều mà bây giờ hắn muốn làm sẽ là gì? Mẹ hắn và cả Hiểu Thức sẽ đau lòng thế nào khi không thấy hắn trở về, hắn nghĩ thôi cũng không dám nghĩ. Chợt Hiểu Lâm mở bàn tay phải, vẫn còn một kẻ khác chờ hắn quay lại. Ấn chú trong tay vẫn còn đó, có một chấm nhỏ chớp nhá đi về phía hắn. Một chốc sau, dây truy ấn lờ mờ hiện lên, Tuệ Minh chỉ cách đây năm dặm, Hiểu Lâm như nắm lấy được một tia hy vọng.

Tuệ Minh đang tìm hắn, không biết kẻ ngốc ấy đến đây rồi có giúp được gì hay không, nhưng Hiểu Lâm cứ cảm thấy lối ra như đã gần kề trước mắt…

Hiểu Lâm tìm cách kéo dài thời gian:

– Ta chỉ muốn biết ngươi làm cách nào có thể chiếm được thân xác của một trong Tam đại sát thủ như Lã lão sư?

“Lã Thành Hinh” nghe thấy liền khoái chí, hắn căn bản luôn luôn xem đó như một chiến công hiển hách của cuộc đời mình. Mà ai lại chả thích kể về thành tích của bản thân mình cơ chứ. Thế là hắn bắt đầu luyên thuyên ca ngợi bản thân mình, lát sau lại có đoạn:

– Đại sát thủ thì sao chứ? Cũng chỉ là người phàm mắc thịt! Anh hùng thì sao chứ? Cũng khó lòng vượt qua ải mỹ nhân! Ngươi đừng trách ta thủ đoạn, chỉ trách hắn ta không vượt qua được ải hồng trần! Ngươi không biết đâu, lúc hắn ta đặt ta trên người, hắn nắn bóp mông ta như nặn bánh bao. Bên dưới hắn cộm lên cao như cái dâm ý của hắn vậy… Ầy, cũng chẳng trách hắn được, ta cũng như thế mỗi lần nghĩ đến Chu Nhã Thần… Ta cũng muốn “thao” cô ta đến khi cô ta quỳ trước mặt ta mà khóc lóc…

Vậy là rõ, nhị đại sát thủ của làng này đều bị mấy kẻ ký sinh biến thành nữ nhân mà dụ dỗ. Đoạn sau hắn kể chi tiết đến nỗi Hiểu Lâm nổi hết cả da gà, không ngờ một kẻ vì để chiếm lấy thân xác người khác cả thủ đoạn này cũng có thể dùng đến. Hiểu Lâm chốc chốc lại mở tay ra xem một lần, dây truy ấn ngày một hiện rõ…

“Lã Thành Hinh” như phát giác được điều gì, hắn la lớn:

– Á à, tên tiểu tử thối! Ngươi đợi viện binh sao? Ngươi gian trá hơn cả ta rồi đấy! Nhưng ta nói cho ngươi biết, không gian này chính là tà ảnh, không cần biết ai sẽ đến cứu ngươi, nhưng hắn dù có đứng cạnh cũng không nhìn thấy ngươi, càng không nghe được lời của ngươi!

Hiểu Lâm biết kế hoạch lộ tẩy, vung kiếm lên thủ phía trước. Kẻ ký sinh cười khẩy:

– Giờ chơi hết rồi! Nghĩ đến Chu Nhã Thần làm bên dưới ta căng cứng rồi đây! Nhanh đưa xác của ngươi cho ta… Đêm nay sẽ là một đêm hoang lạc ha ha!

“Lã Thành Hinh” phất tay, bàn trông kín trời phía trên bắt đầu hạ xuống. Hiểu Lâm mắt trừng to, nhìn cuộc đời hắn sắp bị khép lại…

Chợt từ đâu một tiếng hét thất thanh vang lên, khiến Hiểu Lâm cũng phải chú ý:

– Đại ca! Đại ca! Nhanh cứu đệ, nhanh nhanh nhanh cản thứ quỷ quái sau lưng đệ lại!

Từ bên ngoài, một thân hình to lớn lao vào tà ảnh. Hắn vừa bay vừa hét, đằng sau hắn là một mũi tên không biết mệt mỏi liên tục đuổi theo. “Lã Thành Hinh” và “Hồ Hán Sương” là hai anh em trong một nhà, vừa hay lại chiếm được thân xác của hai đại sát thủ làng Ấn Sát. “Hồ Hán Sương” bị truy cùng đuổi tận, hết cách đành tìm anh trai hắn cầu viện, hắn chỉ không ngờ một điều…

Mũi tên của cung Phục Ma bay đến đâu, tà khí nơi đó lập tức bị giải trừ. Lúc nó bay theo “Hồ Hán Sương” vào trong trận pháp tà ảnh, vô tình đã khiến trận bị phá. Bàn chông phi tiêu xuất hiện hàng chục lỗ hổng lớn nhỏ, Hiểu Lâm tranh thủ thời cơ lách người sang mà giữ được một mạng!

“Lã Thành Hinh” tức giận:

– Đồ ngu! Chỉ có một tên thầy thuốc ngươi cũng không giết được, lại còn mang thứ của nợ này về làm hỏng chuyện của ta!

Tuệ Minh chạy vừa đến nơi, hơi thở hổn hển dồn dập, nhưng vẫn cố hít một hơi dài mà đáp trả một câu:

– Giờ mới là lúc hỏng chuyện này!

Tuệ Minh ném cung Phục Ma cho Hiểu Lâm, Hiểu Lâm không chần chừ kéo cung nhắm thẳng vào “Lã Thành Hinh” mà bắn! Mũi tên bay đến, “Lã Thành Hinh” ra sức trốn chạy. Hai anh em nhà bọn hắn bị hai mũi tên truy đuổi khắp mọi ngóc ngách, Tuệ Minh thấy thế chỉ có thể ở bên dưới cười nắc nẻ. Tuệ Minh thậm chí còn biết tiếp theo tên kia sẽ làm gì, bèn giục Hiểu Lâm:

– Ngươi nhanh đeo cung Phục Ma vào người!

Hiểu Lâm làm theo. Ngay vừa lúc hắn đeo cung lên người, một thứ tựa như luồng khói đen bay đến đập vào ngươi hắn, nhưng lại bị cung Phục Ma làm cho tan biến. Xem ra “di nguyện độc ác” của hai kẻ ký sinh kia cũng không thể hoàn thành rồi! Tưởng chuyện đã xong, nhưng không ngờ “Lã Thành Hinh” quay lại, thật nhanh dùng hết sức lực mà ném một phi tiêu về phía sau lưng Tuệ Minh.

Tuệ Minh căn bản không hay không biết…

“Phập!”

– Hiểu Lâm!!! – Tuệ Minh hét lên thảng thốt.

Hai tên ký sinh bị tên găm vào người mất mạng, rơi xuống nằm trên một bãi cỏ gần đó. Nhưng chiếc phi tiêu cuối cùng mà “Lã Thành Hinh” ném ra cũng được phóng trúng, nhưng không trúng Tuệ Minh, mà nó găm vào người Hiểu Lâm.

Trong khoảnh khắc đó, Hiểu Lâm thậm chí không kịp vung kiếm, hắn đành dùng thân người lướt về phía sau lưng Tuệ Minh đỡ giúp cậu một đòn. Phi tiêu cắm vào người Hiểu Lâm, tà chú trên nó lập tức bị cung Phục Ma hóa giải, nhưng vết thương vật lý đang rỉ máu có vẻ không nhẹ chút nào.

Hiểu Lâm lại hết sức bình tĩnh:

– Ngươi làm gì mà hét to thế? Phi tiêu này mà găm trúng ngươi, hắn sẽ lập tức chiếm lấy thân xác ngươi, chuyện sẽ càng thêm phức tạp.

Tuệ Minh lại không quan tâm chuyện phức tạp hay không, nhanh chóng dìu hắn ngồi xuống một tảng đá gần đó, nói nhỏ:

– Ngươi cố chịu đau một chút!

Tuệ Minh lấy miếng vải quấn quanh đầu phi tiêu, nhanh chóng rút ra. Hiểu Lâm chỉ cảm thấy nhói một chút, hắn chinh chiến bao nhiêu năm đây không phải lần đầu bản thân bị thương, chỉ là lần đầu có kẻ xem vết thương của hắn quan trọng đến thế.

– Cởi áo ra! – Tuệ Minh dứt khoát.

Hiểu Lâm không biết thế nào, lúc này lại muốn chọc cậu ta một chút:

– Không cởi! Ngươi thích nhìn ta như vậy à?

Tuệ Minh nhìn hắn:

– Từ đại gia, ta đang trị thương, không có hứng thú nghĩ chuyện khác. Còn cái thân ngươi, đằng nào ta cũng nhìn thấy rồi, chẳng có gì hấp dẫn!

Hiểu Lâm nghe thấy một câu này, không chút biểu cảm mà cởi áo ra ngang hông, hẳn là trong lòng đang suy nghĩ vẩn vơ gì đó. Tuệ Minh thì chăm chú kiểm tra một hồi, thấy tà chú đúng là không còn mới an tâm bôi thuốc. Bôi thuốc xong liền quấn một vòng băng ngang người, coi như xử lý xong xuôi.

Tuệ Minh hất mặt về phía hai vị đại sát thủ, hỏi:

– Ngươi tính thế nào? Dù sao cũng là người làng ngươi.

Hiểu Lâm đáp gọn:

– Tìm một nơi chôn cất, trở về sẽ báo với người nhà.

Hắn nói xong quay sang đã không thấy Tuệ Minh ở đâu, Tuệ Minh đang ngồi cạnh hai vị đại sát thủ kia, lên tiếng:

– Không chôn được đâu, vẫn chưa chết hẳn!

Kỳ thực, ngoài vết thương từ mũi tên găm vào người, hai người này chỉ trông như đang ngủ rất say. Tuệ Minh nảy ra một ý:

– Đợi đêm nay trăng lên, ta sẽ thử gọi hồn bọn họ!

Hiểu Lâm nghe thấy liền nhìn sang Tuệ Minh khó hiểu, “gọi hồn” nghe cứ như tà thuật, nhưng thực chất lại không. Trong sách cổ mà Tuệ Minh từng xem qua, dị nhân làng Bán Nhưỡng khi chiếm lấy thân xác một người, linh hồn của thân xác đó không bị trục xuất ra ngoài, mà bị cầm tù trong chính thân xác. Nếu bị cầm tù quá lâu, linh hồn sẽ rơi vào trạng thái ngủ, và cần một nơi thiên địa giao hòa để gọi linh hồn tỉnh dậy.

– Chính là nơi này! – Tuệ Minh reo vang, trông rất vui vẻ.

Là hang động nơi Tuệ Minh giao chiến với “Hồ Hán Sương”. “Một nơi thiên địa giao hòa là nơi có đất nâng đỡ, có nước nuôi dưỡng, ban ngày có mặt trời chiếu sáng, ban đêm có ánh trăng soi rọi, được hoa cỏ ủ ấm, nhưng tách biệt với thế giới bên ngoài.” Nghe thật lạ kỳ nhưng không ngờ lại có thật!

Trăng lên đỉnh trời chiếu rọi những tia sáng qua miệng hang. Một khoảng đất được thắp sáng bởi ánh trăng chính là nơi Tuệ Minh bày trận. Tuệ Minh đến bên bờ hồ, rạch một đường trên đất cho nước chảy vào rồi bắt đầu vẽ trận. Trận vẽ đến đâu, nước chảy đến đấy, nước lóng lánh phản chiếu ánh trăng.

Tuệ Minh ra hiệu cho Hiểu Lâm đặt hai vị đại sát thủ vào giữa trận, bắt đầu triển thuật:

– Thảo Phu kỳ thuật: Khải hoàn linh thức!

Hoa cỏ bên trên miệng động bắt đầu như dây leo mà bò xuống, vòng quanh thân người hai vị đạt sát thủ. Nguồn năng lượng phát ra khiến cho Hiểu Lâm đứng gần đó cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Thấy Hiểu Lâm ngáp ngắn ngáp dài, Tuệ Minh giải thích:

– Trận này đưa họ trở về giấc ngủ bình thường, để đến khi mặt trời lên, họ cũng sẽ tỉnh lại như người bình thường!

Hiểu Lâm bán tín bán nghi:

– Ngươi chắc chắn họ sẽ tỉnh lại?

Tuệ Minh nhún vai:

– Ta làm sao biết được! Phải xem ý chí họ thế nào. Đến khi mặt trời lên tự khắc sẽ biết!

Hiểu Lâm cùng Tuệ Minh nhanh chóng rời đi, bởi nếu bọn hắn ở lại cũng không có ý nghĩa gì thêm. Khải Hoàn Linh Thức chỉ có thể thi triển một lần, nếu thất bại, xem như phận số của họ đã tận.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!