Cách ký túc xá tôi hơn 100m có một cửa hàng Circle K mở cửa 24h. Ngoại trừ buổi trưa khu vực ăn uống bị nắng nóng chiếu vào thì những thời điểm khác trong ngày hầu như lúc nào cũng đông. Tôi cực mê cà phê sữa được bán trong Circle K, rất đậm đặc, mười lần uống thì tôi đã bị say cà phê hết chín lần.
Một đứa lười nhác như tôi thật ra cũng có lúc cảm thấy mình nên ra khỏi ký túc xá để làm này làm nọ có ích cho đời. Sáng thứ Bảy, mới sớm tôi đã vác laptop ra Circle K đóng đô. Tôi vẫn mua một ly cà phê sữa lớn và một chiếc bánh ngọt, sau đó di chuyển lên trên lầu, nơi dành cho khách hàng ngồi lại ăn uống.
Trong tưởng tượng của tôi, Circle K lúc này hẳn là vắng khách. Ừ thì cũng vắng thật, chỉ khoảng 5 6 khách, nhưng mỗi khách ngồi riêng một bàn. Mà tôi cũng thế, không muốn ngồi chung bàn với người khác. Tôi ngó nghiêng một lúc, cuối cùng thở phào khi thấy cái bàn trong góc vẫn còn trống.
Tôi ngồi vào bàn, lấy laptop ra đặt lên rồi tìm ổ điện cắm sạc, rồi vỡ lẽ ra tại sao cái bàn này vẫn còn trống. Bởi vì thực tế cái góc này có ổ nhưng mà không có điện, ghim vào thì được chứ laptop tôi chẳng lên nguồn.
Ở bàn cạnh tôi có một cậu trai đeo kính, mặt mũi thư sinh trắng trẻo, hẳn cũng trạc tuổi tôi là cùng. Cậu ta nhìn tôi lay hoay cắm vào gỡ ra một lúc liền nói: “Ổ điện bên đó hư rồi. Bên này còn trống nè. Đưa đây.”
Ý cậu ta là đưa cái chui sạc laptop để cậu ta cắm giúp. Máy tôi sau đó cũng lên nguồn, lúc này tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Tôi mang theo cả bút vở để ghi chép, mặc dù không dám chắc mấy dòng ghi chép đó sau hôm nay tôi có xem lại lần nào nữa không, hay ném sang một xó rồi chẳng bao giờ đụng đến.
Thỉnh thoảng, tôi lại liếc mắt sang cậu trai ngồi bên kia một cái. Không biết có phải vì lúc nảy cậu ấy giúp đỡ tôi hay không, nhưng tôi cứ cảm thấy cậu ta đẹp trai thế nào. Ánh mắt xuyên qua gọng kính chăm chú nhìn vào màn hình, sự tập trung tuyệt đối của cậu ấy khiến gương mặt nam tính thêm nét lạnh lùng, làm tôi bị hút hồn lúc nào không hay.
Một lúc sau, bên dưới lại có một khách đi lên. Tôi theo quán tính liếc nhìn về phía cầu thang. Đó là một anh trai vừa mới chạy bộ buổi sáng xong, ghé Circle K uống nước nghỉ ngơi chốc lát. Anh ấy mặc áo thun ba lỗ sát nách, quần đùi ngắn hơi bó sát và mang giày thể thao. Anh ta đứng ở chỗ cầu thang quan sát, hẳn là tìm chỗ ngồi, nhưng cái bàn trống cuối cùng tôi ngồi rồi còn đâu?
Anh ấy nhìn hết một vòng xung quanh, lướt đến chỗ tôi thì hai ánh mắt chạm nhau làm tôi giật mình cụp mặt xuống nhìn laptop. Rồi anh ta bắt đầu di chuyển, không ngoài dự đoán của tôi, anh ta đến ngay bàn tôi và hỏi: “Anh ngồi nhờ ở đây tí nhé. Một lát thôi.”
Tôi gật đầu, mắt không nhìn đáp lại: “Dạ, anh cứ ngồi đi ạ.”
Anh ngồi xuống ghế đối diện, từ khoảnh khắc đó trở đi tôi không thể tập trung vào những thứ mình đang ghi chép nổi nữa. Khuôn mặt góc cạnh quá mức thu hút, vầng trán còn lấm tấm mấy giọt mồ hồi chưa khô, cả chiếc áo đang mặc cũng ướt loang lổ. Nhưng mà từ trên người anh có một mùi rất thơm, lại rất mát mẻ, hẳn là một loại nước hoa nào đó.
Anh ngồi gặm chiếc bánh trên tay, tôi thì mặt hướng xuống tập vở, còn ánh mắt liếc ngược lên, lén lút quan sát anh. Mỗi lần bị anh bắt gặp tôi đang nhìn trộm, tôi lại giả vờ gõ lốc cốc trên bàn phím rồi ghi ghi chép chép nhằm đánh lạc hướng. Anh dĩ nhiên biết, nhưng cũng chỉ cười cười chứ không tỏ thái độ gì khó chịu.
Tôi nghĩ trong lòng: “Phe ta là chắc rồi!”. Mà cái bàn tôi ngồi là loại bàn vuông, chân bàn tròn nối với mặt bàn chỉ bằng một ống sắt to. Cho nên khi ngồi bàn này, tôi phải banh hai chân ra hai bên. Mà tôi có tật hay rung chân, dù ngồi ở đâu thì cái chân cũng lắc liên hồi.
Lúc nảy ngồi một mình nên rung chân thoải mái, lúc này có người khác ngồi cùng cho nên buộc lòng phải kiềm chế bản thân lại. Nhưng mà đã là thói quen, sơ hở một chút là cái chân tôi lại không yên, kết quả đầu gối của tôi đập vào đầu gối của anh trai ngồi đối diện. Tôi hốt hoảng dừng lại, hai đầu gối như thể bất động, dán chặt vào hai bên ống sắt dưới bàn.
Một lúc sau, tôi thấy không có gì bất thường nên hai đầu gối mới từ từ thả lỏng. Nào ngờ anh trai bên kia nhẹ nhàng áp hai đầu gối vào chân tôi. Vì anh ta banh chân còn rộng hơn tôi, cho nên hai chân tôi bị hai chân anh ta kẹp giữa.
Một nhịp, hai nhịp, lại ba nhịp… Anh ta cứ khép đầu gối lại đến khi chạm vào đầu gối tôi rồi mới mở ra. Có khi anh còn chạm vào một khoảng chừng 2-3 giây gì đó mới mở chân ra. Tôi lại vô cùng dễ bị kích thích bởi những hành động ve vãn lén lút ở nơi công cộng thế này. Chưa đầy 30 giây từ lúc anh ta áp chân vào, thằng em tôi đã biểu tình bên dưới.
Vì tôi ngồi bàn trong góc, bên trái tôi là bàn bạn nam kia, bên phải tôi là vách tường. Đối diện chân phải tôi là chân trái của anh trai kia. Chân kia của ảnh thì còn động đậy, còn chân bên này thì đã áp luôn vào chân tôi nảy giờ. Cảm giác da thịt ấm nóng chạm vào nhau làm hormone sinh dục trong người tôi hoạt động mạnh mẽ. Hẳn là anh trai kia cũng không khác gì.
Tôi cầm bút, ngòi bút hướng xuống, đầu bút thì đặt trên cằm, diễn ra một nét đang suy tư. Thực chất là tất cả sự chú ý của tôi đã đặt hết vào cái nơi chạm nhau giữa chân tôi và chân anh trai kia rồi. Đột nhiên cậu bạn bên kia đứng bật dậy khiến tôi hồn vía lên mây, như thể đi ăn trộm mà bị người khác bắt quả tang. Tôi giật mình mạnh đến nỗi cây bút trên tay cũng rơi xuống dưới, mà anh trai bên kia cũng bị tôi làm cho giật mình theo.
Thì ra cậu bạn kia không phát hiện gì, chỉ là đi vào nhà vệ sinh vì nảy giờ uống quá nhiều nước thôi. Tôi thở phào một cái, lật đật khom người chui xuống dưới bàn nhặt cây bút lên. Nhưng mà chưa thấy cây bút mình mới làm rơi chỗ nào, thì tôi đã thấy cây bút của anh trai kia đang thò ra khỏi ống quần, cứng hết cỡ và giật giật khiêu khích.
Thấy tôi khom người xuống, anh trai lại tiếp tục rung chân, hai đầu gối hết mở ra lại khép vào. Con cặc trong ống quần anh cũng theo từng nhịp rung chân mà thò ra thụt vào, cạ cạ giữa quần và đùi. Nước nhờn cũng đã rỉ ra mấy giọt, hẳn là anh ta đạt được khoái cảm khi cặc mình trượt ra trượt vào như thế.
Tôi vì cảnh này mà nhặt bút mãi không xong, trong lòng nghĩ không biết có nên qua nói với anh trai kia “Bút em mất rồi em mượn cây bút anh dùng đỡ một hôm được không?”. Chân anh rung mỗi lúc một nhanh, cặc cũng nổi cả gân lên vì nứng. Còn cậu bạn bàn bên có vẻ bị đau bụng rồi cho nên đi một lúc rồi mà chưa thấy trở ra.
Anh trai vẫn không có dấu hiệu muốn dừng lại, không lẽ anh ta định xuất tinh luôn tại chỗ này? Tôi nghĩ đến thôi mà thấy rén, xung quanh vẫn còn 4-5 người nữa, chưa kể chỗ này còn có camera. Anh bắn tinh bên dưới bàn này thì đúng là không ai biết, nhưng mà với một đống tinh dính trên đùi trên chân anh phải làm sao mà ra khỏi chỗ này?
Tôi còn chưa kịp thắc mắc xong thì thấy cơ bụng của anh chàng cũng co bóp dữ dội, có lẽ nguyên nhân là do hơi thở đã trở nên gấp gáp vô cùng. Ngay sau đó, con cặc anh lại giật giật dữ dội, thôi rồi, anh ta muốn xuất tinh ngay tại đây luôn. Tôi đang dự phòng cho tình huống xấu nhất là đống tinh bầy nhầy trên sàn nhà bị người xung quanh phát giác thì tôi nên làm thế nào.
Rồi đột nhiên, một bàn tay của anh chàng đưa xuống bên dưới, cầm theo một chiếc khăn. Đó hẳn là chiếc khăn lao mồ hôi khi chạy bộ của anh ta. Anh mở khăn ra và đưa tới chỗ đầu cặc căng cứng. Con cặc giật thêm một cái rồi phóng ra dòng tinh đặc sệt trắng đục. Anh ta phải bắn cỡ 4-5 phát thì mới dừng hẳn.
Tôi cuối cùng cũng tìm thấy cây bút của mình, liền ngồi lên chỗ cũ. Người xung quanh có vẻ chẳng quan tâm ai, cho nên chắc họ cũng chẳng biết nảy giờ anh trai kia đã làm gì. Mà nếu họ có thấy, chắc anh ta cũng chẳng sợ. Đã dám làm vậy rồi thì còn sợ gì nữa chứ? Còn cậu bạn cạnh bạn tôi đến tận lúc này vẫn chưa trở lại, không biết có bị Tào Tháo rượt hay không.
Anh ta lau chùi xong thì rút cu vào quần, sau đó lại gấp chiếc khăn còn 1/4 và đặt lên bàn, đã vậy còn đánh mắt sang chỗ tôi cười cười. Còn tôi thì cảm thấy có chút ngưỡng mộ anh, không phải vì con cặc 15cm to tướng mới nhìn thấy, mà bởi sự can đảm của anh khi làm chuyện này ở nơi công cộng, cũng như thủ pháp dọn dẹp nhanh gọn không ai nhìn ra bất thường.
Việc xong thì bánh nước cũng hết, anh ta thu dọn rác và rời đi, để lại tôi với con cặc cương cứng nảy giờ chưa xuống được và một ký ức khó có thể nào quên!