Protected: Ký Túc Xá Nam Sinh

0 of 74 lessons complete (0%)

Chương 27: Câu chuyện của Mèo (1/2)

Việc một người biết được mật khẩu tài khoản ngân hàng của tôi còn không đáng sợ bằng việc họ biết tài khoản Twitter của tôi. Trên đó tôi follow toàn các anh trai sáu múi cặc to, hoặc mấy em bot mông mẩy trắng trẻo, núng na núng nính như bánh bao. Một trong số đó phải kể đến idol Twitter trong lòng tôi, một tài khoản tên Mèo Đi Đêm.

Cậu ấy là một bottom làm call boy, chuyên đăng video clip làm tình với khách hàng của mình. Từng hơi thở, từng tiếng rên của cậu ấy đều khiến bất cứ anh top nào cũng hứng tình đến cực độ. Trên đùi phải của cậu ấy có xăm hình một con mèo, và cậu ấy cũng tự xưng mình là Mèo với mọi người trên app.

Trong một tweet nọ, Mèo nói rằng cậu ấy chỉ mới hơn 18 tuổi thôi. Thành ra cái giá “đi đêm” với cậu cũng không hề rẻ chút nào. Nói đi thì cũng phải nói lại, thân hình của Mèo quá hoàn hảo đối với một bottom: ngực nở vừa, bụng không phải sáu múi mà có cơ dọc săn chắc, eo nhỏ nhắn thon gọn, vòng ba lại căng mẩy tròn trịa, chân thon dài trơn tru không có lông.

Tôi còn hay ở trước cả phòng nói: “Ê tụi mày biết Mèo hông?”

Duy Long và Ngọc Lễ hỏi lại: “Mèo là ai má?”

Tôi đáp: “Trên Twitter ấy! Tao mê xỉu luôn!”

Tụi nó chửi tôi: “Trời ơi con quỷ dâm!”

Tôi ngó sang Hoàng Tuấn, hỏi: “Biết hông?”

Hoàng Tuấn đáp: “Biết. Sao? Định book 1 đêm hay gì?”

Tôi cười cười đáp: “Sao biết hay dạ?”

Hoàng Tuấn choàng tay ôm chặt tôi, nói: “Thôi book Tuấn nè!”

Tôi hỏi: “Nhiêu một đêm?”

Hoàng Tuấn đáp: “Miễn phí!”

Quốc Bảo bên giường bên kia la lên: “Má, tụi mày ghê quá! Làm mấy bạn mới sợ kìa!”

Nhắc mấy bạn mới tôi mới sực nhớ ra: “Ê, phòng mình chưa làm cái tiệc nào mừng phòng mới ha!”

Thế Sang nghe tới nhậu nhẹt là nhảy số nhanh hơn ai cả: “Ừ đúng rồi á! Hay mai làm luôn đi!”

Minh Khôi nói: “Mày nghe nhậu cái là nhanh! Hỏi mọi người coi rảnh ngày nào đã!”

Bàn bạc một hồi, cả đám quyết định chọn tối thứ Bảy, vì Chủ nhật đứa nào cũng rảnh. Chỉ có Ngọc Duy từ đầu đến cuối không nói gì, chắc do đi làm về nên mệt chỉ muốn nằm nghỉ. Tôi đánh mắt sang hỏi: “Duy tối thứ Bảy rảnh không? Tham gia với phòng cho vui!”

Không ngoài dự đoán của tôi, Ngọc Duy đáp: “Mọi người nhậu đi, hôm đó Duy cũng về trễ.”

Từ lúc vào phòng, Ngọc Duy chưa bao giờ về phòng sớm hơn 11 giờ. Hẳn là lúc nào cậu ta cũng xuất hiện ở cổng ký túc xá lúc 10h59 hoặc là đúng 11h00 để kịp giờ đóng cổng, còn tốn thêm vài phút để đi bộ lên phòng. Hoàng Tuấn dạo trước cũng gần như là vậy, nhưng dạo này đã về sớm hơn khoảng 30 phút.

Tôi thật ra trong lòng cũng có chút thắc mắc Ngọc Duy làm gì bên ngoài mà về muộn đến vậy, cả đám đi làm phục vụ nhà hàng ở phòng kế bên cũng về trước 10h45. Vì giờ giấc cậu ta như vậy, không ít sinh viên nói rằng Ngọc Duy đi làm call boy. Chuyện càng đồn càng xa, đến nỗi mấy bác bảo vệ cũng dành cho cậu ta cái nhìn không mấy thiện cảm, dù chẳng xác minh được thực hư thế nào.

Tôi còn nhớ rõ cái hôm Ngọc Duy chuyển vào phòng. Đồ đạc nó không nhiều, cái vali to tướng cũng chỉ chứa toàn đồ skincare và makeup đắt tiền. Điều làm tôi chú ý nhất là ánh mắt Hoàng Tuấn khi lần đầu nhìn thấy Ngọc Duy. Đó không phải là ánh mắt khi trông thấy tình yêu sét đánh, càng không phải ánh mắt say mê vì nhan sắc mỹ miều, mà là ánh mắt đề phòng.

Rất nhanh đã đến thứ Bảy, cả phòng đều háo hức trong lòng. Lần này không có mạnh thường quân Minh Phong nữa, nhưng lại có Hoàng Tuấn. Có điều, khoản tài trợ này tôi phải đánh đổi bằng bản thân mình. Hoàng Tuấn nói: “Hôn một cái trước mặt cả phòng 500k. Không hôn thì không có đồng nào!”

Cả phòng ồ lên: “Kèo thơm! Hôn đi! Hôn đi!”

Tôi nói: “Không hôn!”

Thằng Sang nhảy dựng lên: “Cái gì vậy ba? Hôn đi! Tụi tao che mắt lại rồi nè!”

Tôi vẫn khăng khăng: “Không hôn! Tụi mày tính bán tao như vậy đó hả?”

Tùng Dương kêu: “Đm! Bán vậy có giá quá rồi còn gì!”

Duy Long lại nói: “Tụi mày kì quá! Nó không muốn thì đừng có ép! Năn nỉ nó đi!”

Minh Khôi chắp tay như cầu khẩn: “Anh em xin mày! Bữa này đều trông cậy vào mày đó!”

Dưới sức ép của cả phòng, tôi buộc lòng phải để cho Hoàng Tuấn hôn trước mặt cả đám. Duy Long với Ngọc Lễ bên kia vừa xem vừa giãy đành đạch trên giường. Đến lúc tôi không thở nổi nữa Hoàng Tuấn mới chịu buông ra. 500k này thật là không dễ lấy chút nào mà!

Đến lúc tôi ngưng rồi, Vũ Linh lại nói: “Tiếp đi chứ! 500k sao đủ?”

Quốc Bảo cũng góp lời: “Ngại cái gì nữa ba? Không vì mày thì cũng vì anh em mà tiếp tục đi chứ!”

Nhật Hào với Trọng Quân ở hai bên cổ vũ: “Cố lên anh! Tụi em tin anh!”

Rốt cuộc tôi phải nhón chân lên tiếp tục một nụ hôn nữa với Hoàng Tuấn, lúc buông ra thì tôi gần như kiệt sức. Hoàng Tuấn giữ đúng lời hứa, đưa tôi hai tờ 500k. Tôi rủ theo Trọng Quân xuống mua bia, bởi vì mặt nó ngây thơ còn hơn cả tôi nữa.

Cả đám còn lại đứa đi mua mồi, đứa dọn dẹp phòng ốc. 8h tối tụi tôi bắt đầu nhập tiệc, nhìn đứa nào đứa nấy đều như con hổ đói. Đứa nào đứa nấy mặc sức ăn uống, còn tôi thì tửu lượng vẫn cứ là chỉ một lon không thay đổi.

Cũng lâu rồi không ngồi cùng nhau, cuộc trò chuyện giờ đây giữa chúng tôi cũng có nhiều đổi khác. Không còn là nói xấu bà cô này, ông thầy kia, mà mỗi đứa đều năng nổ nói về định hướng tương lai của mình. Quốc Bảo còn vỗ ngực bảo: “Năm sau tao lên làm Hội trưởng Liên chi hội Sinh viên cho bây coi!”

Duy Long nói: “Mày mơ hả? Sinh viên năm 3 chắc có cửa?”

Quốc Bảo nhăn mặt, nhớ ra đúng là Hội trưởng thì cần phải là sinh viên năm cuối, nó nói: “Ừ, thì năm sau nữa!”

Minh Khôi quay sang chỗ hai đứa nhóc mới vào, hỏi: “Mà sao hai đứa không ở cùng phòng với sinh viên cùng khóa? Thích ở phòng khóa trên để học hỏi kinh nghiệm đúng không?”

Trọng Quân đáp: “Đâu có! Tụi em đăng ký trễ nên hết phòng, ban quản lý xếp vào đây á!”

Tôi lúc này đã ra ngồi phía sau lưng Hoàng Tuấn, tựa đầu lên lưng nó, ánh mắt lờ đờ không mở lên nổi, nhưng tôi vẫn hướng về thằng Khôi hét lên: “Quê!!!”

Minh Khôi kêu: “Sỉn rồi thì im đi mày!”

Hoàng Tuấn nói: “Không có ăn hiếp bạn chung giường của tui nha!”

Duy Long bên kia tự lưng vào thành giường, cũng đã ngà ngà say, hỏi: “Ê rồi tụi bây có quen nhau không vậy? Chứ tao nhìn tao tưởng sắp cưới luôn rồi ấy?”

Hoàng Tuấn không đáp nhưng lắc đầu, bởi vì tôi với cậu ta đúng là vẫn chưa chính thức là người yêu. Tôi sau đó vòng tay ra trước, hai bàn tay bóp bóp hai bầu ngực nở nang của Hoàng Tuấn. Ngọc Lễ nhìn thấy lại nói: “Coi nó dê thằng Tuấn lộ liễu kìa trời!”

Nhật Hào nói: “Quan trọng là anh Tuấn bị dê nhưng ảnh khoái!”

Duy Long tán thành: “Ừ, em nó nói đúng đó!”

Tùng Dương khều Nhật Hào nói: “Thằng này được, nhìn thấu hồng trần. Hôm nào đi chơi với anh, anh chỉ cho vài chiêu để đưa các em vào đời!”

Ngọc Lễ la oai oái: “Ê, em nó còn nhỏ nha! Dạy hư nó tao thiến mày! Để tao dạy cho!”

Duy Long đẩy nhẹ Ngọc Lễ, nói: “Cái gì? Cái đó là phần tao chứ?”

Hai đứa đẩy qua đẩy lại, miệng la oai oái: “Của tao! Của tao!”

Vũ Linh nói: “Má, sỉn rồi không còn chút liêm sĩ nào luôn!”

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!