Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 29: Cứu rỗi

Tuệ Minh lờ mờ tỉnh dậy, thấy bản thân đang nằm trên giường Bách Niên, một loại giường chỉ xuất hiện trong nơi ở của những kẻ lắm tiền, Tuệ Minh vì từng đến nhiều gia đình giàu chữa bệnh mà biết được. Không ngờ cảm giác nằm bên trên lại êm ái như vậy.

Tuệ Minh cảm thán vài câu, xong lại bước xuống đi quanh một vòng. Không chỉ giường, mọi thứ trong căn phòng này nhìn vào đều có vẻ cao sang, Tuệ Minh thoáng nghĩ bản thân đã chết rồi hay sao, và đây cũng chính là nơi cực lạc mà người ta vẫn hay nhắc đến?

Vừa lúc đó, bên ngoài có một dáng người đi đến, người ấy thật nhanh mở cửa đi vào, gặp Tuệ Minh đang đứng lơ ngơ liền hét lớn:

– Tam tiểu thư, đại phu tỉnh rồi! Tam tiểu thư, tỉnh rồi tỉnh rồi!!!

Cô ta hét xong, để mâm cơm trên tay xuống bàn, không màng đến Tuệ Minh đã chạy ra ngoài như ma đuổi. Tuệ Minh nhún vai:

– Ở chốn cực lạc mà cũng có người phục vụ cơm nước à? Được đấy! Nhưng chắc phải yêu cầu đổi người.

Không đợi ai mời, Tuệ Minh cứ thấy thức ăn đến thì ăn thôi. Dù sao thì mấy ngày hôm nay hắn cũng đâu có ăn gì. Tuệ Minh thầm nghĩ:

– Quái, chết rồi cũng biết đói nhỉ? Hèn gì người ta cứ hay cúng cơm!

Tuệ Minh còn ăn chưa được một bát cơm thì bên ngoài lại có người hớt ha hớt hải chạy vào. Lại là một cô gái khác:

– Đại phu, may quá, người tỉnh rồi!

Tuệ Minh vẫn không dừng ăn, mặt hiếu kỳ:

– Ơ, Lam Thủy cô nương, sao cô cũng chết rồi?

Lam Thủy cười ha hả:

– Đại phu, người nói gì thế? Chúng ta có ai chết đâu? Người đã hôn mê ba ngày rồi, thật mừng vì người đã tỉnh lại!

“Chúng ta”, đúng rồi, còn một kẻ nữa. Tuệ Minh nhanh hỏi:

– Hiểu Lâm hắn thế nào?

– A, vị huynh đệ của người ấy hả – Lam Thủy lợ ngợ nhớ ra – cha ta đã chữa trị cho huynh ấy, hồi phục rất tốt!

Tuệ Minh dừng ăn, ra vẻ khẩn thiết:

– Cô có thể đưa ta đến chỗ hắn không?

Lam Thủy gật đầu, cùng Tuệ Minh lao ra khỏi cửa, chạy như bay về Tây phủ, nơi Tế Pháp Chân Nhân đang chữa cho Hiểu Lâm. Nhờ dịp này Tuệ Minh vừa hay có thể dạo một vòng Tôn phủ. Tôn lão sư – cũng là Tế Pháp Chân Nhân, chính là người đứng đầu làng Phục Ma. Nghĩ lại thì Tuệ Minh và Hiểu Lâm được ông ấy ra mặt cứu giúp, phải nói là vinh hạnh lớn lao mà trước giờ không mấy ai có được.

Tuệ Minh vừa đi vừa bảo:

– Lam Thủy tiểu thư, đa tạ cô đã nhờ cha cô đến cứu bọn ta. Chậm thêm một khắc nữa thì bọn ta bị làng Bán Nhưỡng bắt xác mất rồi!

Lam Thủy lắc lắc đầu:

– Không, ta không nhờ cha ta, lúc đó ta còn chưa về đến nhà! Sáng hôm sau ta về đến liền hay tin hay người đấy chứ! Mà nè, gọi ta là Lam Thủy được rồi, không cần khách sáo!

Trò chuyện một lúc, Tây phủ cũng hiện ra trước mắt. Lam Thủy chỉ vào một phòng nọ, Tuệ Minh gấp gáp đẩy cửa lao vào. Hiểu Lâm đang nằm trên giường trò chuyện với Tế Pháp Chân Nhân ngồi cạnh đầu giường. Tuệ Minh không chào hỏi ai tiếng nào, lao đến chỗ Hiểu Lâm khóc hu hu:

– Hiểu Lâm, ngươi thế nào rồi? Tay chân ngươi có cứu được không?

Vừa nói Tuệ Minh vừa sờ soạng khắp nơi, không ngại luồng tay vào chăn mà tìm kiếm. Khi xác nhận được đôi chân Hiểu Lâm không sao liền tìm đến đôi tay, còn chưa kịp làm gì thì Hiểu Lâm đã chụp tay cậu lại, nhỏ giọng:

– Không sao, đừng khóc.

Tuệ Minh xác nhận Hiểu Lâm đã được cứu chữa, giờ này mới để tâm đến khung cảnh xung quanh. Tế Pháp Chân Nhân đang ngồi đó cười tươi, ông rằng:

– Từ công tử có được người bằng hữu như Lý đại phu thật là khiến người khác ngưỡng mộ. Thế gian được mấy người vượt qua được cả sự sợ hãi của cái chết mà ở cạnh bằng hữu đến giây phút cuối cùng!

Tuệ Minh thật nhanh quỳ sụp xuống:

– Tuệ Minh tạ ân cứu mạng của chân nhân! Ơn này xin đời đời ghi nhớ!

Tế Pháp Chân Nhân gật gù tỏ vẻ vừa ý, đoạn ông nói:

– Lý đại phu, chúng ta sang phòng bên, ta có việc cần trao đổi với cậu! Để Từ công tử nghỉ ngơi, vài hôm sau sẽ hồi phục hoàn toàn.

Tế Pháp Chân Nhân đi trước, Tuệ Minh rảo bước theo sau. Trước khi Tuệ Minh ra khỏi phòng, Hiểu Lâm hỏi với theo một câu:

– Ngươi ăn gì chưa đấy?

Tuệ Minh thoát khỏi nguy hiểm lập tức giở thói đùa dai:

– Ta nghĩ cho ngươi đến mất ăn mất ngủ, chưa ăn gì hết! Ha ha…

Tuệ Minh nói rồi rời đi, Hiểu Lâm nghe vậy cũng đủ hiểu. Thấy Tuệ Minh tươi tỉnh như mọi hôm, Hiểu Lâm lúc này mới thấy an lòng. Lúc hắn vừa tỉnh lại, cũng liền hỏi Tuệ Minh ở đâu, vì là Tế Pháp Chân Nhân buộc hắn ở yên trên giường, nếu không chắc là hắn cũng đã chạy đi tìm Tuệ Minh từ lúc nào rồi.

***

Rót một chung trà đưa đến chỗ Tuệ Minh, Tôn lão sư từ tốn hỏi:

– Lý đại phu, cậu có phải là đồ đệ của Tử Linh Chân Nhân không?

Tuệ Minh thật thà:

– Chân nhân, người cứ gọi ta là Tuệ Minh. Đúng, ta là đồ đệ của Tử Linh Chân Nhân, làm sao người biết được?

Tôn lão sư mỉm cười, nhưng trong đó lộ ra mấy phần buồn bã:

– Tử Linh Ngọc Thuật có thể thi triển đến mức đó, ngoài Tử Linh ra, chắc chắn chỉ có đồ đệ của muội ấy.

Tử Linh Ngọc Thuật chính là những thuật dùng ngọc Tử Linh làm vật dẫn, một trong số đó chính là thuật hộ tâm của Tuệ Minh thi triển lên người Hiểu Lâm. Thuật hộ tâm có thể sử dụng nhiều vật dẫn, nhưng danh bất hư truyền thì chỉ có ngọc Tử Linh.

Cặp ngọc này là do Tử Linh Chân Nhân luyện thành, cũng từ đó danh xưng Đệ nhất thần y Tử Linh Chân Nhân chưa ai qua được, tài nghệ y thuật của bà tự cổ chí kim cũng chỉ vài người đạt đến. Tuệ Minh nén buồn, đáp:

– Thật không may, làng ta bị làng Ấn Sát càn quét, sư mẫu ta vì bảo vệ chúng ta mà không qua khỏi…

– Thế sao cậu còn cứu người thanh niên kia? Còn vì hắn mà bất chấp sinh mệnh?

Tuệ Minh thản nhiên:

– Lưỡi kiếm của hắn chưa từng nhuốm máu người làng ta, mạng ta cũng là do hắn cứu về. Mẹ và đệ đệ hắn đối xử với ta rất tốt, ta làm sao có thể dửng dưng bỏ mặc.

Tôn lão sư đưa mắt nhìn nơi khác khi nghe Tuệ Minh kể, như thể ông đang nhớ lại chuyện gì. Tuệ Minh chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi:

– Người quen biết thế nào với sư mẫu ta?

Tôn lão sư ôn tồn:

– Ta và muội ấy là huynh đệ đồng môn. Muội ấy thiên tư hơn người, lại lấy việc cứu người làm lẽ sống, trời như định sẵn muội ấy sẽ trở thành thần y. Ta lại thích hàn yêu phục ma, nên mỗi người theo một hướng. Thật tiếc từ đó đến nay, ta chưa từng được một lần gặp lại.

Tuệ Minh lại như ông cụ non mà triết lý:

– Thế sự quá đỗi vô thường, quay đi một cái, quay lại đã là sinh ly tử biệt…

Sực nhớ ra điều gì, Tuệ Minh hỏi:

– Chân nhân, ta nghe nói Tôn phu nhân có chút vấn đề về sức khỏe. Ta hiếu kỳ đó là bệnh gì mà cả người cũng không chữa được?

– Mấy tháng trước, sông Thác Ngược đã bị kẻ nào đó hạ độc. Không chỉ vợ ta, quá nửa người người dân trong làng đều trúng độc vì đây là nguồn nước chính. Đây không phải tà độc, cũng không phải kịch độc, người trúng độc ban đầu không có triệu chứng, nhưng sau vài ngày sẽ bị hôn mê, từ từ suy kiệt dần mà chết.

Hóa ra là vậy, điều này lý giải vì sao Tuệ Minh dùng thuật kình ngư gọi cá mà cả một con cá nhỏ cũng không thấy. Hẳn là bọn chúng đã ngủ sâu dưới đáy dòng sông mất rồi. Tuệ Minh không chần chừ:

– Chân nhân, phiền người đưa ta đến nơi dân làng lấy nước!

Tôn lão sư đưa Tuệ Minh đến một cái hồ lớn, đây là hồ chứa nước ngoài sông chảy vào. Hồ nước được dân làng đào vô cùng sâu, để phòng khi nước rút ngược về, họ vẫn sẽ đủ nước để sử dụng cho cả làng. Tuệ Minh ném thùng xuống, lấy lên một ít nước, Tôn lão sư nhìn thấy liền bảo:

– Lý đại phu, cậu định kiểm tra trong nước có độc hay không à? Ta kiểm tra rồi, không có.

Tuệ Minh chau mày khó hiểu:

– Thế sao ngài nói với ta dòng sông bị đầu độc?

Tôn lão sư giảng giải:

– Nếu kiểm tra bằng biện pháp thông thường sẽ không thể tìm ra được. Vậy nên chúng ta đã thử…

– Bằng người sống? – Tuệ Minh hỏi lại.

– Đúng, cũng chỉ còn cách đó. Tất cả người tình nguyện tham gia điều tra nguồn nước đều hôn mê sau vài ngày, hiện tại vẫn chưa ai tỉnh lại.

Tuệ Minh gật gù, nảy ra một ý:

– Tế Pháp Chân Nhân, người đợi ta một lát, ngọc Tử Linh có thể sẽ giúp được.

Tôn lão sư đồng ý, tranh thủ lúc Tuệ Minh quay về lấy ngọc Tử Linh từ chỗ Hiểu Lâm, ông dạo một vòng xem tình hình dân làng thế nào. Đã gần một tháng trôi qua, dân làng chỉ sống dựa vào nguồn nước mưa ít ỏi. Chẳng một ai trong số họ ngờ được một nơi bốn bề là nước như làng Phục Ma lại có khi phải khát khô thế này.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!