Kỳ Bách bình tĩnh, lùi ra xa một chút, vận sức:
– Phục Ma kỳ thuật: Thủy pháo!
Ngay trong dòng nước, Kỳ Bách tạo ra hàng trăm quả bom thủy lực đánh liên tục vào tảng đá phía trên. Nhưng tảng đá dường như không chịu chút tổn hại nào, còn Kỳ Bách đã sắp kiệt sức đến nơi.
Kỳ Bách còn đang muốn tiếp tục, Tuệ Minh liền cản cậu lại:
– Đừng phí sức, nghỉ ngơi một lát! Đệ, xoay lưng lại đây…
Kỳ Bách hơi thở gấp gáp vì mệt, chỉ lẳng lặng làm theo mà không hề đáp nổi một lời. Tuệ Minh đặt tay lên lưng Kỳ Bách, vận thuật hồi sức cho cậu. Tuệ Minh nhắm mắt chăm chú vận thuật, một lát sau liền cảm nhận dường như có điều gì không đúng.
Tay Tuệ Minh cảm nhận được thứ gì đó đang đập thình thịch, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng loạn…
Tuệ Minh mở mắt ra, giật mình la lên oai oái:
– Aaaaa, đệ xoay người lại từ lúc nào thế hả?
Tay Tuệ Minh chính là đặt lên ngực Kỳ Bách, còn tiếng thình thịch lúc nảy chính là nhịp tim của cậu ta. Kỳ Bách chống chế:
– Cái này đệ có biết một chút, đặt tay gần tim hiệu quả hồi phục sẽ tốt hơn!
Tuệ Minh trong phút chốc ngồi tự vấn lại khả năng y thuật của bản thân, sao cậu chưa bao giờ biết đến điều này nhỉ? Đoạn, Tuệ Minh dường như sáng tỏ ra điều gì:
– Chắc chắn đây là một cái bẫy!
Kỳ Bách ngây ngô:
– Đệ đâu có bẫy huynh?
Tuệ Minh “ầy” một tiếng:
– Ta có nói đệ đâu chứ, là người đào cái hang này kìa.
Lúc nảy đi quá nhanh, lại đùa quá vui, hai người bọn họ đã ra khỏi vùng nước an toàn từ lúc nào không hay. Cái hang này chắc chắn là nằm ở vùng nước đen, chí ít cũng phải là nơi vài đêm trước đã diễn ra trận đánh khiến Tuệ Minh còn nửa cái mạng.
Nói một lúc, cả hai người bọn hắn lại tìm cách thoát thân, nhưng rõ ràng không có đường ra nào khác, còn tảng đá bên trên phải dày hơn mười trượng, khó mà xuyên qua một cách dễ dàng. Lúc nảy còn cười đùa phấn chấn, Tuệ Minh phút chốc đã lộ ra vẻ buồn bã tuyệt vọng:
– Ầy, là lỗi của ta, nếu không phải ta muốn mang cái bình này về thì chúng ta đã không bị nhốt ở đây!
Kỳ Bách lại không đồng ý:
– Là lỗi của đệ, nếu đệ không gấp gáp mà bàn luận với cha, có lẽ chúng ta bị nhốt cũng sẽ có người đến cứu!
Hai kẻ mắc kẹt trong hang động cố giành lỗi về phía mình. Không để ý bên dưới có gì đó đang diễn ra. Từ dưới lớp bùn nhão nơi đáy động, một cánh tay gầy gò, khô khốc trồi lên, tiếp đó nó chống hai cánh tay xương trên mặt bùn nhão, kéo cả thân người lên khỏi lớp bùn. Toàn thân nó là xương bị bao phủ bởi bùn, cái bụng có bùn đắp lên thành phệ, mái tóc dài hơn cả người, kéo lê trên đất. Nó quờ quạng tìm thứ gì đó. Trong ánh sáng của ngọc Tử Linh, Tuệ Minh nhìn xuống dưới liền thấy hai hốc mắt trống không nhìn về phía bọn hắn, không kìm được mà hét lên kinh hãi.
Tuệ Minh nhắm mắt không dám nhìn:
– Trời ơi cái thứ này cũng kỳ dị quá rồi!
Kỳ Bách đứng chắc trước Tuệ Minh, bình tĩnh:
– Là quỷ giữ bình. Tương truyền ngày xưa có một kẻ trộm được chiếc bình ngọc quý, kèm theo nhiều ngọc ngà châu báu nhét vào bên trong. Khi bị dân làng phát hiện, hắn đã nhảy xuống sông, nhưng cái bình ngọc và châu báo bên trong quá nặng, hắn lại tham lam quyết không buông. Cuối cùng bị nước sông chảy siết vùi xuống lòng sông. Nỗi oán thán làm hắn không thể siêu thoát, trở thành linh hồn quỷ dữ ở khư khư bên cạnh chiếc bình ngọc. Chỉ cần bắt được ai, hắn sẽ nhét người đó vào bình ngọc cho đến chết thì thôi.
Tuệ Minh vịn vai Kỳ Bách run run:
– Là… là chiếc bình ngọc này sao?
Kỳ Bách bán tín bán nghi. Bởi đó là truyền thuyết về hàng trăm năm về trước, mục đích để dọa trẻ con không cho bọn chúng tắm khuya hoặc chơi đùa gần những con sông nguy hiểm. Chẳng ai ngờ được nó thật sự tồn tại. Chiếc bình ngọc to lớn mà hai kẻ bọn hắn vừa nhấc lên cũng đúng là to đến mức có thể chứa được một người trưởng thành.
Con quỷ cứ quờ quạng, đụng thứ gì nó lại ôm ôm vào người, xác nhận xem đó có phải là chiếc bình ngọc hay không. Sau khi dạo một vòng dưới mặt đáy, nó xác nhận không chiếc bình đã biến mất, nó thét lên giận dữ. Ngay cả trong làn nước, tiếng thét của nó cũng khiến cho nước động dữ dội. Kỳ Bách trì chú giữ vững bong bóng chứa cậu và Tuệ Minh. Tuy nhiên chiếc bóng nước chứa bình cổ đã vỡ ra, con quỷ lập tức cảm nhận được chiếc bình, liền hướng mặt về phía trên cười man rợ.
Nó chầm chậm vịn tay chân vào đường hầm mà bơi lên trên. Kỳ Bách lại lần nữa nhốt chiếc bình cổ vào bóng nước, con quỷ lập tức mất phương hướng. Nó nói điều gì đó như một loại ngôn ngữ cổ khiến Tuệ Minh và Kỳ Bách không thể hiểu nổi. Một khắc sau, một xoáy nước bắt đầu xuất hiện. Từ dưới lớp bùn đáy động, cơn lốc đi thẳng lên trên, hai chiếc bóng nước dao động dữ dội, đập liên tục từ vách này sang vách kia.
Kỳ Bách vận công đỡ đòn, con quỷ này cũng không phải dạng vừa, nếu nó thực sự là con quỷ được kể lại trong truyền thuyết thì giờ đã sống được mấy trăm năm, công lực phải nói là vượt xa người thường. Lốc xoáy điên cuồng công phá, Kỳ Bách cũng không đầu hàng một khắc nào. Nhưng hình như cơn lốc đã yếu dần, Kỳ Bách có thể cảm nhận được điều đó rất rõ ràng.
Kỳ Bách thở ra một hơi:
– Chắc là chúng ta lo xa rồi!
Nhưng cơn lốc vừa tan ra, con quỷ giữ bình đã hiện ra ngay trước mặt bọn họ. Tuệ Minh kinh hãi hét đến hết sức bình sinh, Kỳ Bách cũng vì tiếng hét này mà giật mình. Con quỷ vận lực, một luồng năng lượng đen kịt xoáy tròn giữa lòng bàn tay nó. Không chờ Kỳ Bách kịp phản ứng, nó thẳng tay đập lên bóng nước không thương tiếc.
“Chát… chát… chát…”, từng đòn tay con quỷ đập vào bóng nước nổ ra như tiếng sấm. Như thể mấy trăm năm nay mới gặp được người cho nó trút giận, bao nhiêu công sức tu luyện đều lấy ra dùng một lần.
Tuệ Minh mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng đột nhiên cảm nhận được thân người phía trước đã đổ sụp dưới chân mình. Kỳ Bách bị đánh trọng thương, không kịp phản kháng thì đã ngất xỉu. Tuệ Minh lo sợ không biết làm gì, nhanh chóng đeo mặt nạ vào, trườn mặt ra dọa thử xem con quỷ sợ cậu hay không.
Quỷ giữ bình dừng lại một nhịp, đột nhiên nó lui về sau, chầm chậm, chầm chậm, chìm xuống sâu dưới đáy động. Tuệ Minh khó hiểu:
– Không ngờ nó sợ cái này thật à?
Tuệ Minh còn chưa nghĩ xong, con quỷ đã dậm đất lấy đà, từ bên dưới lao lên như cơn lốc, trực tiếp áp sát mặt nó vào quả bóng nước. Tuệ Minh lần này không hét nổi nữa, cậu bủn rủn tay chân, miệng ú a ú ớ, trái tim như bị văng khỏi lòng ngực. Con quỷ này cũng đặc sắc quá rồi, chết mấy trăm năm mà vẫn biết cách chơi ú òa, thật nằm ngoài hiểu biết của người khác.
“Rắc…”, trên bong bóng nước bắt đầu xuống hiện vết nứt, có chút nước chảy vào bên trong. Tuệ Minh bừng tỉnh:
– Chết rồi, nói không chừng lát nữa cái bong bóng này sẽ vỡ ra vì không có Kỳ Bách trì thuật, hai kẻ bọn họ sẽ bị nó xé xác mà nhét vào cái bình cổ mất thôi.
Tuệ Minh sợ đến run lẩy bẩy, nhưng cậu ý thức được nỗi sợ trong lúc này chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn thôi. Tuệ Minh bắt ấn niệm chú:
– Thảo Phu kỳ thuật: Định tâm!
Ngọc Tử Linh phát sáng cực đại, trấn an Tuệ Minh ngay lập tức. Nhưng dường như thông qua vết nứt, con quỷ có thể cảm nhận được hơi người. Nó nhào tới, tiếp tục đập chan chát vào đúng chỗ nứt trên bong bóng. Tuệ Minh trì chú:
– Thảo Phu kỳ thuật: Hộ vệ!
Tuệ Minh lại tiếp tục dùng lá chắn, thay Kỳ Bách nhận đòn tung ra từ con quỷ. Nếu lúc này bong bóng bị đánh vỡ, Kỳ Bách sẽ không xong, còn Tuệ Minh tuyệt nhiên là không thể bên dưới nước được. Lá chắn nhận đòn ảnh hưởng trực tiếp đến Tuệ Minh, đòn đánh của con quỷ này không hề thua kém quả cầu lửa của Chu Nhã Thần. Tuệ Minh nhanh chóng đuối sức, con quỷ này thực sự quá mạnh, ai lại nghĩ ở gần làng Phục Ma lại có một động quỷ suốt mấy trăm năm không ai hay biết chứ…
Con quỷ ra đòn không dừng, nó vừa đánh vừa hét, cảm giác mấy trăm năm liền có kẻ xuất hiện cho nó xả bớt chút năng lượng dư thừa, càng đánh càng hăng, càng đánh càng phấn chấn. Tuệ Minh bị tiếng hét của nó làm ù hết cả tai rồi, mắt cậu trở nên mơ màng, tâm trí lại không ngừng nghĩ về ai đó…
Trong mơ màng, Tuệ Minh thế nào lại nhìn thấy một thanh niên rắn chắc đang đứng chắn phía trước cậu, dáng vẻ này thật quen, hình như là Hiểu Lâm… Không, Hiểu Lâm lúc này đã có mối bận tâm khác, người ta còn nghĩ đến cậu để làm gì…
Có tiếng ai đó hét thật to, tiếng hét xé lòng xuyên thấu tâm can, tiếng hét như bỏ lại nỗi hồng trần truân chuyên chẳng ai thấu hiểu…
Tuệ Minh kiệt sức, khoảng không trước mắt tối đến mức không nhìn thấy gì. Lần này, hắn có lẽ là về thế giới bên kia thật rồi… nhưng tối thế này hẳn là địa ngục, chứ chẳng phải là thiên đàng.
…
– Tuệ Minh, Tuệ Minh!
Tuệ Minh gắn gượng mở mắt ra, cảm nhận thân người cậu được đỡ trên cánh tay của ai đó. Tuệ Minh cố sức nhìn lên… là Hiểu Lâm sao? Tuệ Minh trong vô thức đưa tay lên áp vào má Hiểu Lâm, khóe miệng ứa máu gắng nói mấy chữ:
– Hiểu Lâm, chạy đi… có… có quỷ…
Hiểu Lâm một tay ôm ngang vai Tuệ Minh, tay kia cầm lấy bàn tay đang đặt trên má hắn, giọng dịu dàng:
– Đừng sợ, ta giết nó rồi! Về nhà thôi.
Tuệ Minh không nói được thêm điều gì, nhắm nghiền mắt, gật đầu, miệng khép lại như đang cười mỉm. Nụ cười ấy có lẽ là vui mừng vì con quỷ giữ bình đã bị Hiểu Lâm một tên bắn chết, cũng có lẽ là vì Hiểu Lâm thực sự đã đến khi Tuệ Minh tuyệt vọng nhất.
Sau khi quỷ giữ bình bị giết, nó tan ra thành một mớ bùn nhão, chỉ mỗi chiếc bình ngọc là còn nguyên. Cùng với đó, tảng đá trên động cũng vỡ theo, Hiểu Lâm mang hai kẻ bất tỉnh trở lên trên mặt nước, nơi có Tế Pháp Chân Nhân vì đi tìm con trai mà đã đến đây đợi sẵn.