Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 34: Thần khí trở về

Tuệ Minh đi cùng Hiểu Lâm về đến làng, liền thấy người dân tập trung đông nghẹt ở quanh hồ. Ai nấy nghe tin có cách làm sạch hồ nước liền vô cùng phấn chấn, mỗi người góp một tay cấy Cỏ Muối vào lòng hồ. Người có tuổi thì cấy bên trên, người trẻ khỏe thì lặn sâu xuống dưới, còn nơi đáy hồ không ai khác ngoài Kỳ Bách đảm nhiệm.

Họ làm việc cùng nhau, cười nói hăng say, phút chốc khiến Tuệ Minh nhớ lại làng Thảo Phu ngày ấy cũng đông đúc vui vẻ như thế, sáng chăm thảo dược, chiều trồng rau dại, cuộc sống yên bình cứ thế trôi.

Tôn lão sư đứng trên bờ quan sát, thấy Tuệ Minh và Hiểu Lâm vừa thay đồ đi ra, ông đã lớn tiếng giới thiệu với dân làng:

– Các vị, dịch bệnh lần này chính là nhờ nhị vị công tử đây ra tay tương trợ. Lời cảm ơn khó diễn tả hết được tấm lòng…

Tuệ Minh không cần nghe hết câu thì đã ngăn lại:

– Chân nhân, người thật ra không cần nói thế. Chúng ta là được người cứu về, đây gọi là lấy ơn đền ơn. Chỉ là chút mẹo vặt nho nhỏ, thật không xứng đáng nhận lời cảm tạ của ngài và dân làng.

Một cụ ông đứng gần bờ hồ, hàng lông mày rậm rạp đã bạc màu sang trắng, chống gậy run run, vừa cười vừa nói:

– Thật là tuổi trẻ tài cao, lại còn trọng nghĩa khí, biết người biết ta. Tốt! Thật tốt!

Ai nấy cười nói rôm rả, chẳng tiếc mấy lời hoa mỹ dành cho những đấng anh tài. Họ không nhận ra rằng bên trên dường như đang có gì bất thường. Những áng mây đen từ nơi nào ùn ùn kéo đến, che kín cả ngôi làng. Ngay lúc họ phát giác nhìn lên, một trận mưa tên đã chực chờ lao xuống. Trong hoảng loạn, dân làng hét toáng lên, chỉ có Tôn lão sư vẫn vô cùng bình tĩnh:

– Tất cả chú ý bảo vệ người già và trẻ nhỏ!

Tôn lão sư lấy một lá bùa quấn quanh hai ngón tay, niệm chú:

– Phục Ma kỳ thuật: Che trời!

Ông đập tay xuống đất, một vòng chú văn trong chớp mắt đã mở rộng ra khắp vùng đất của làng. Khi ông kéo tay chỉ thẳng lên bầu trời, chú văn lập tức biến thành tấm khiên chắc chắn, che hết những đường đạn đạo trên trời đáp xuống. Tuệ Minh cùng Kỳ Bách nhân cơ hội này dìu những người già và trẻ nhỏ đến nơi an toàn, Hiểu Lâm vung kiếm, sẵn sàng tham chiến.

Từ xa xa, một giọng nói truyền đến:

– Phục Ma kỳ thuật: Thổi mây!

Những ngọn gió lớn đang thổi ngoài sông lập tức nghe lệnh mà kéo đến, một hơi thổi sạch đám mây mù che trên đầu, để lộ ra bên trong là một đội quân hùng hậu mang vũ trang đầy đủ. Sỹ Luân thổi mây xong, cất tiếng hỏi:

– Kẻ nào to gan dám đến đây làm loạn?

Tên đứng đầu vỗ tay lốp bốp, đáp lời:

– Không hổ danh làng Phục Ma, một màn bất ngờ như thế cũng có thể chống đỡ không một vết xước! Hay, hay!

Tuệ Minh và Kỳ Bách đã trở lại cuộc chiến, Tuệ Minh khều khều Kỳ Bách, hỏi:

– Hắn là kẻ nào vậy?

– Đệ không biết, nhưng chắc hẳn là đến từ làng Thiết Thương.

Làng Thiết Thương là kỳ phùng địch thủ của làng Phục Ma, chỉ đợi làng Phục Ma suy yếu sẽ thừa cơ đưa quân sang đánh chiếm. Nhưng ngoài Tuệ Minh và Hiểu Lâm là người ngoài biết thông tin này, chắc chắn là không có người trong làng nào hé nửa lời ra bên ngoài tiết lộ. Đường từ làng Thiết Thương đến đây cũng phải năm ngày trời, đúng bằng thời gian Tuệ Minh và Hiểu Lâm từ lúc được Tôn lão sư cứu về cho đến hiện tại.

Tên kia lại hống hách:

– Tế Pháp Chân Nhân, năm xưa ông giết cha ta, hôm nay nợ máu phải trả bằng máu. Ta nghe nói làng Phục Ma đang gặp dịch bệnh nhỉ… Đáng tiếc… Đáng tiếc… Ha ha ha!

Tôn lão sư vô cùng bình tĩnh:

– Không chỉ cha ngươi, tất cả những ai có ý định làm hại làng Phục Ma, chỉ có một kết cục duy nhất. Ta ở đây, nếu người có khả năng, thì cứ đến đòi nợ.

Một tiếng “Đánh!!!” vang lên, chỉ thấy đội quân làng Thiết Thương kéo vào ngập trời. Quân đội làng Phục Ma tuy chỉ còn một nửa nhưng không bao giờ nghĩ đến chuyện đầu hàng. Tiếng gươm giáo va vào nhau leng keng vang rền cả trên không lẫn dưới đất.

Sỹ Luân dẫn đầu đội quân làng Phục Ma chống trả quân phiến loạn. Tôn lão sư lập đàn trên vách đá, niệm chú:

– Phục Ma kỳ thuật: Hộ thần!

Tôn lão sư trì chú, một khiên chắn được tạo ra trên người các binh sĩ. Tuệ Minh đứng từ xa trông thấy mà lóa cả mắt, ấn thuật cấp cao như thế không ngờ cậu lại có dịp chiêm ngưỡng ngoài đời. Nhưng gác chuyện đó qua một bên, Tuệ Minh khều khều Kỳ Bách:

– Kỳ Bách, ra đây với ta.

– Huynh định làm gì?

– Trồng hoa!

Câu trả lời của Tuệ Minh khiến Kỳ Bách sững sờ, lúc nào rồi mà còn tâm trạng trồng hoa với cỏ. Tuệ Minh nói trồng là trồng thật, cậu chọn vùng có nhiều ánh sáng mặt trời chiếu xuống nhất, đặt tay trên nền đất niệm chú:

– Thảo Phu kỳ thuật: Hoa đại pháo!

Từ dưới ấn thuật của Tuệ Minh một bông hoa nhỏ xíu mọc lên, Tuệ Minh hí hửng nói:

– Kỳ Bách, đệ giúp ta tưới nước cho nó nhé.

Kỳ Bách bán tín bán nghi, nhưng phần nhiều vẫn nghĩ Tuệ Minh sẽ không đùa giỡn trong lúc dầu sôi lửa bỏng, lập tức giúp đỡ cậu:

– Phục Ma kỳ thuật: Thủy dưỡng!

Một nguồn nước tinh khiết từ trong lòng bàn tay Kỳ Bách chảy ra tưới vào gốc hoa bé nhỏ, trong thoáng chốc, nó lớn dần, lớn dần. Tuệ Minh trong lúc đó lại rảo xung quanh, trồng thêm vài bông hoa nữa.

Có thuật Hộ thần, binh sĩ làng Phục Ma càng tăng thêm tinh thần chiến đấu. Thủ lĩnh quân Thiết Thương nhanh chóng nhận ra đây là chú duy trì, chỉ cần ngắt mạch thi triển, chú sẽ mất hiệu lực. Hắn liền cho một đội quân xông đến chỗ Tôn lão sư mà đánh.

Hộ thần tuy mạnh mẽ, nhưng điểm yếu chính là người thi triển không thể làm gì khác. Đồng thời nếu tế đàn bị phá, thuật cũng sẽ biến mất. Người trì chú Hộ thần thường phải lánh xa khỏi cuộc chiến, nhưng do quá gấp rút, Tôn lão sư buộc lòng phải thi triển nó ngay tại vách đá.

Quân đội làng Thiết Thương đông gấp nhiều lần tưởng tượng, nếu tính là một đánh một, thì chúng còn đến một nửa quân số tiến đánh đến chỗ Tôn lão sư. Thành ra khi ông bị tấn công, cả đội quân chẳng thể buông kẻ thù trước mặt mà đến bảo vệ ông được.

Bọn chúng lao đến như con hổ vồ mồi, Tôn lão sư chẳng khác gì con mồi ngon nằm ngay trước mặt.

Trong thời khắc chúng sắp chạm được vào tế đàn, Hiểu Lâm từ đâu hiện hình chắn ngay trước mặt Tôn lão sư, một đường kiếm đầy uy lực như phát sáng trong không trung, trực tiếp đánh bay bọn chúng ra một khoảng cách.

Tuệ Minh bên dưới mặt đất bỗng hét lên thật to:

– Lũ ngốc! Ta ở đây nè! Đến đây giết ta đi!

Bọn chúng bị tiếng la của Tuệ Minh thu hút sự chú ý, liền nhìn về phía đó. Nhưng không thấy Tuệ Minh nơi đâu, chỉ thấy một dàn hoa khổng lồ. Bông hoa có rễ to hơn thân người, xoắn lại với nhau, cắm sâu vào mặt đất. Hoa nở to, hương thơm bay ngào ngạt, nhưng không ai nghĩ đó lại là những vũ khí chết người.

Không đợi bọn chúng nhận ra điều sai, Tuệ Minh bắt ấn triển thuật:

– Hoa đại pháo: Khai hỏa!

Tuệ Minh chỉ tay về hướng đám đông quân địch, mấy bông hoa tích tụ năng lượng giữa nhụy hoa, bắn ra liên tiếp những quả cầu ánh sáng. Những quả cầu trúng vào quân địch tạo ra tiếng nổ vang trời. Một phần tư quân địch nhanh chóng bị hạ, đám còn lại kinh hãi mà bay trở ngược lên trên. Tuệ Minh phình má giận dỗi:

– Nè, các ngươi bay lên cao như thế làm sao ta bắn trúng được?

Nghe cứ như một câu đùa cợt, nhưng đó lại là sự thật. Kẻ địch ở quá cao hoa đại pháo sẽ không thể bắn tới. Nhưng mục đích chính của Tuệ Minh không phải là bắn hạ chúng, mà để bảo đảm vị trí Hộ thần của Tôn lão sư không có kẻ nào quấy phá được.

Thủ lĩnh quân Thiết Thương thấy thế trận xoay chiều, nhanh chóng tập hợp lại đội hình, chúng xoay lưng vào nhau tạo thành đám đông lớn, tất cả hô to:

– Thiết Thương kỳ thuật: Thiết giáp!

Một lớp giáp cường hóa lập tức được vận lên người mỗi kẻ địch. Đây là ấn thuật số đông, nghĩa là càng đông người triển thuật cùng nhau thì càng uy lực. Tên thủ lĩnh cười khanh khách:

– Xem ra các ngươi cũng có bản lĩnh, giờ thì sao nào? Đánh đi, ta chấp các ngươi trước ba chiêu!

Sỹ Luân nổi giận đùng đùng:

– Láo toét! Được… Phục Ma kỳ thuật: Thương vũ!

Sỹ Luân vận hết sức, một trận mưa thương khổng lồ từ trên trời đánh xuống, phải lớn hơn gấp trăm lần so với trận hắn dùng bắt Tuệ Minh. Hàng ngàn mũi thương sắc nhọn đâm xuống, tiếng leng keng phát ra đến chói tai, nhưng tuyệt nhiên bọn chúng không hề hấn gì.

Tên thủ lĩnh cười đến vang trời:

– Tôn Sỹ Luân, ngươi điên rồi à? Đừng quên ông Tổ Thương thuật là người làng ta đấy nhé! Không có chuyện gậy ông đập lưng ông đâu!

Sỹ Luân bóp chặt tay thành nắm đấm. Binh sĩ làng Phục Ma tuy vẫn đứng vững ngoài trận, nhưng thế cờ này họ còn chưa biết làm thế nào để phá giải. Tuệ Minh thấy không ổn, hỏi Kỳ Bách:

– Kỳ Bách, bọn chúng sợ nhất là gì?

Kỳ Bách ngẫm nghĩ một hồi:

– Hình như là Lôi thuật.

– Đệ làm được không? – Tuệ Minh hiếu kỳ.

– Không được, đệ vẫn chưa đạt đến mức đó, đệ chỉ có thể gọi mưa thôi! Nếu có cung Phục Ma ở đây thì mọi chuyện đã khác.

Tuệ Minh bừng tỉnh, gấp gáp hỏi lại:

– Đệ nói gì? Cung Phục Ma?

– Phải, cung Phục Ma là vũ khí Lôi thuật mạnh nhất, do tổ tiên làng Phục Ma truyền lại, nhưng đã thất lạc từ hơn hai mươi năm về trước rồi!

Tuệ Minh lập tức cảm thấy rối bời. Tại sao cung Phục Ma có thể thất lạc được, rồi làm thế nào Hiểu Lâm lại có nó? Đáng nói hơn là Hiểu Lâm đeo cung trên người, tại sao Tôn lão sư lại không biết không hay?

Tuệ Minh ngẩn ngơ, Kỳ Bách lay lay cậu:

– Tuệ Minh, huynh sao vậy?

– Kỳ Bách, gọi mưa đi, nhanh lên!

Kỳ Bách làm theo như một cái máy, mặc dù không biết mục đích của Tuệ Minh là gì:

– Phục Ma kỳ thuật: Gọi mưa!

Mây đen bắt đầu che khuất mặt trời, từng cơn mưa li ti đổ xuống, sau đó ngày càng nặng hạt. Tên thủ lĩnh đang cười ngạo nghễ, bỗng đánh một ánh mặt xem thường về phía Kỳ Bách mà rằng:

– Nhóc con, ngươi sợ chúng ta buồn ngủ khi đánh với đám rùa rụt cổ nên gọi mưa giúp chúng ta tươi tỉnh hả? Cũng tốt, lát nữa nước mưa sẽ cuốn trôi máu và xác của bọn ngươi xuống sông, đỡ phải dọn dẹp!

Dứt lời, hiệu lệnh “Đánh!” một lần nữa được hô to. Đoàn quân Thiết Thương trở lại trận chiến vô cùng mạnh mẽ, một nửa quân số làng Phục Ma nhanh chóng bị đánh gục, tất cả bị thương nặng nằm lê lết trên mặt đất, nước mưa tanh nồng mùi máu, chảy thành dòng đỏ thẳm ra sông Thác Ngược.

Cả Sỹ Luân cũng không ngoại lệ, hắn bị một thương của tên thủ lĩnh đâm xuyên qua vai, vết thương rách vừa rộng vừa sâu, máu chảy đầm đìa. Hiểu Lâm vận thuật tàng hình nên đảm bảo an toàn, nhưng tuyệt nhiên không đánh thủng được lớp phòng thủ của chúng.

Đoàn quân Thiết Thương đứng giữa không trung, ngạo nghễ nhìn xuống. Bọn chúng chẳng mất một binh một tốt nào cả. Tên thủ lĩnh chỉ vào mặt Tôn lão sư, giọng chế giễu:

– Thế nào? Giờ thì ông biết ta có bản lĩnh lấy mạng của ông hay không rồi đấy! Ha ha!

Hắn dứt lời trực tiếp lao xuống, tay giương ngọn thương đâm thẳng về phía Tôn lão sư. Kỳ Bách một bên hét to:

– Cha!!!

Tuệ Minh cũng hét to không kém:

– Hiểu Lâm, cung Phục Ma!!!

Hiểu Lâm trước giờ chỉ biết cung Phục Ma dùng để trừ tà, không biết rằng nó mang đi đối phó với người cũng cực kỳ hữu dụng. Ba tiếng “cung Phục Ma” của Tuệ Minh không chỉ khiến Hiểu Lâm bừng tỉnh, mà cả Tôn lão sư, Sỹ Luân, Kỳ Bách và toàn bộ quân sĩ bị thương cũng phải giật mình.

Món bảo bối thất truyền hai mươi năm, mới có một kẻ ngoài làng gọi tên ra trước mặt.

Tên thủ lĩnh khựng lại một chút, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Tuệ Minh:

– Tên nhóc, ngươi muốn hù dọa ai, cung Phục Ma thất truyền đã hai mươi năm, há có thể xuất hiện ngay lúc này.

Không để hắn đợi lâu, Hiểu Lâm rút tấm vải sau lưng, cầm cung Phục Ma bay giữa không trung. Hai cánh cung phát sáng vàng rực giữa trời giông tố mây mù. Đội quân Thiết Thương lập tức lộ ra vẻ dè chừng. Hiểu Lâm kéo căng cung, nhắm vào hắn mà bắn. Tên thủ lĩnh bay vòng quanh, mũi tên tuyệt nhiên bay theo hắn. Điều đó nghĩa là đó chính là cung Phục Ma, bảo bối thất truyền từ hai mươi năm trước.

Thấy tình hình không ổn, tên thủ lĩnh hô to:

– Tất cả rút quân!!!

Hiểu Lâm nhanh chóng ném cung Phục Ma cho Tôn lão sư:

– Chân nhân, đón cung.

Tế Pháp Chân Nhân cầm cung trong tay, dáng vẻ uy vũ hơn gấp trăm lần. Ông kéo cung, nhắm thẳng hướng lên trời, hô thật to:

– Phục Ma kỳ thuật: Lôi vũ!

Mũi tên được bắn lên nền trời, lập tức sấm nổ rền vang. Những đám mây đen tụ sấm trở nên to lớn vô cùng, Tế Pháp Chân Nhân bay lên cao, nhắm vào đoàn quân đang tháo chạy mà bắn.

Tên bắn đến đâu, sét đánh vang rền đến đó. Đoàn quân ướt mưa, bị một ngọn sét to đánh trúng, tất cả không khác gì bầy cá bị chiên trên chảo. Mùi khét xộc lên giữa trời mưa gió, tuyệt nhiên không một kẻ nào thoát nạn. Hiểu Lâm hiện tại mới nhìn thấy uy lực khủng khiếp của món thần khí lâu nay hắn mang trên người, nhưng kèm với đó là những câu hỏi về lai lịch của thần khí đó.

Kỳ Bách ngưng thuật gọi mưa, mặt trời lại rọi xuống những tia nắng ấm áp. Tuệ Minh và những người khác tất bật với công việc chữa thương cho đoàn quân vừa “ăn may” thắng trận. Nhưng câu hỏi lớn nhất của tất cả mọi người chính là: Làm thế nào một người ngoài như Hiểu Lâm lại có cung Phục Ma bên người?

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!