Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 35: Say rượu

Chưa đầy nửa tháng, nhờ sự giúp sức của Tuệ Minh, toàn bộ dân làng đã được chữa khỏi bệnh. Cả Tôn phu nhân cũng mới vừa tỉnh lại vài ngày trước, bà có vẻ thích Tuệ Minh vô cùng, ngày nào cũng tìm cậu trò chuyện. Tuệ Minh nghiễm nhiên trở thành khách quý trong phủ, đi đến đâu cũng đều được chào đón, ngay cả Sỹ Luân cũng phải kính nể cậu ba phần.

Một hôm, Tôn phủ mở tiệc to chiêu đãi cả làng, Tuệ Minh và Hiểu Lâm hiển nhiên là được ngồi mâm trên cùng với trưởng làng. Tôn phu nhân cứ liên tục gắp thức ăn vào trong bát Tuệ Minh:

– Tuệ Minh, con ăn nhiều vào. Con cứ việc ăn tùy thích, chỉ cần con muốn bao nhiêu cũng đều có!

Tuệ Minh đúng là kẻ ăn nhiều như heo, nhưng sự nồng hậu này cũng quá sức tưởng tượng rồi. Có mười Tuệ Minh ăn cũng không hết cái bàn tiệc trước mặt. Tôn phu nhân ngồi cạnh bên Tuệ Minh, hết gắp thức ăn lại tranh thủ chuyện trò:

– Tuệ Minh, con sao lại về sớm như vậy? Rồi ai sẽ ở đây cùng ta nói chuyện, ai sẽ cùng ta trồng hoa cắt cỏ? Hay là con ở đây thêm vài hôm nữa đi, hoặc là ở luôn đây cũng được!

Kỳ Bách lập tức tán thành:

– Đúng đúng đúng! Hay là huynh cứ ở lại đây, ơn nghĩa này đệ còn chưa báo đáp đủ!

Tuệ Minh đáp lời qua loa, cười trừ cho qua chuyện:

– Tôn bá mẫu, ta thật cảm ơn người. Nhưng ta thật sự phải về, Từ phu nhân chắc đang vô cùng mong ngóng chúng ta ở nhà. Sau này có dịp ta sẽ lại ghé thăm người, người đừng giận ta đó!

Tôn lão sư hắng giọng, nâng ly rượu lên trước mặt:

– Các vị, lần này làng ta xem như thoát khỏi một đại nạn sinh tồn, xin nâng chén rượu này tỏ lòng biết ơn với hai vị ân nhân của làng ta! Mời!

Tất cả dân làng đồng thanh hô to:

– Mời!!!

Nếu cả hai đều là ân nhân, thì xét ra Tuệ Minh chính là đại ân nhân. Tất cả mọi người đều đến mời rượu hắn. Tuệ Minh đính chính:

– Các vị, ta thật không có công cán gì, là Kỳ Bách đã nói cho ta biết! Các vị muốn khen thưởng hay mời rượu thì tìm cậu ta đi!

Đám đông chẳng ai quan tâm mấy lời đó, cứ trực tiếp nhắm vào Tuệ Minh mà đến. Tuệ Minh không muốn phá hỏng không khí vui tươi của bữa tiệc, được mời bao nhiêu cũng cắn răng nuốt xuống. Hiểu Lâm cũng không tốt hơn là bao, Tuệ Minh một chung thì hắn cũng được mời một chung. Hai kẻ anh hùng cuối cùng chỉ muốn van xin cả làng tha mạng.

Tiệc rượu hết thì ngày cũng tàn, Tuệ Minh sau mấy lần nôn thốc nôn tháo thì cũng được tha. Kỳ Bách đưa cả Hiểu Lâm và Tuệ Minh về Tây phủ. Tuệ Minh bước xuống thuyền cạn thì đã chân nam đá chân chiêu, đi được ba bước đã lăn đùng ra đất.

Tuệ Minh lồm cồm bò dậy, còn chưa kịp nâng người lên thì đã cảm nhận được ai đó thay cậu làm thay đoạn này rồi. Hiểu Lâm uống nhiều nhưng vẫn vững vàng, trực tiếp trước mặt Kỳ Bách mà bế Tuệ Minh trên tay.

Kỳ Bách há hốc mồm, cái gì không muốn nhìn thấy cũng phải nhìn thấy. Hiểu Lâm bế Tuệ Minh trên tay vô cùng vững vàng, hất mặt về phía Kỳ Bách khiêu khích, đoạn không thèm quan tâm Kỳ Bách mà bế Tuệ Minh vào trong phòng, chốt cửa.

Kỳ Bách chỉ cần nhìn biểu cảm này, lập tức hiểu ra nhiều chuyện. Cậu lặng lẽ lái thuyền cạn rời đi, lòng như ai bóp nghẹt. Nhưng một lúc sau, khi nghĩ về những điều đã trải qua, cậu cảm thấy bản thân vốn là không thể tranh giành, tâm tư cũng vì vậy mà thả lỏng một chút.

Tuệ Minh say bí tỉ không biết gì, nhưng miệng vẫn thỉnh thoảng “Mời! Mời!” như thể bản thân còn đang ngoài tiệc rượu. Hiểu Lâm đặt Tuệ Minh trên giường, buông rèm che kín. Sau đó sẵn tay mà tháo mặt nạ của Tuệ Minh xuống, đồng thời làm một việc mà bản thân chưa từng nghĩ sẽ làm trong đời: Hiểu Lâm tháo mặt nạ của hắn ra, để lộ những góc cạnh sắc nét, đôi mắt thăm thẳm hút hồn, mọi chi tiết trên gương mặt hài hòa đến tuyệt hảo.

Hắn chăm chú nhìn vào kẻ đang nửa tỉnh nửa mê nằm trước mặt, trong lòng lại nảy sinh cảm giác ngay cả chính hắn cũng không biết phải gọi là gì.

Hiểu Lâm cởi y phục của Tuệ Minh ném ra một góc, thân hình trắng trẻo nuột nà ngày nào hắn nhìn thấy giờ đây lại gần ngay trước mặt. Đôi gò má hồng hào vì rượu, làn da trắng trẻo mượt mà, vòng eo thon gọn yêu kiều khiến cho Hiểu Lâm tim đập loạn xạ, hơi thở chuyển sang dồn dập như thôi thúc một điều gì.

Hiểu Lâm cũng cởi phăng y phục của bản thân, bản năng của một nam nhân trỗi dậy mãnh liệt. Hắn đưa mặt đến sát mặt Tuệ Minh, gần đến mức hơi thở của hắn cũng pha lẫn hơi thở của Tuệ Minh trong đó.

Chợt Hiểu Lâm ngừng lại, hắn bắt đầu suy nghĩ… Tuệ Minh là đang say rượu, nói cách khác là tạm thời mất nhận thức, hắn đối với Tuệ Minh làm điều này bây giờ xem ra có chút không đúng. Nếu Tuệ Minh không có cảm xúc như hắn, thì rõ ràng đây là cưỡng đoạt. Hiểu Lâm dù trong lòng mong muốn đến cực độ, vẫn là dùng lý trí nén xuống…

Hiểu Lâm mặc lại y phục cho Tuệ Minh, đắp chăn cho cậu, rồi lặng lẽ ra bên ngoài. Những cơn gió đêm ào ạt thổi trên mái nhà, men say trong người Hiểu Lâm giờ này cũng đã vơi đi đôi chút. Hắn thở phào vì lúc nảy đã không mất kiểm soát mà làm điều có lỗi với Tuệ Minh.

Nhưng lúc này đây, ngay cả khi đã tỉnh rượu, trong lòng hắn chẳng hề có chút bài xích nào với cảnh tượng ban nảy. Ngược lại, Hiểu Lâm thừa nhận với bản thân rằng, Tuệ Minh đối với hắn là một người đặc biệt. Chỉ là hắn không chắc, đối với Tuệ Minh, hắn là gì…

Chợt có tiếng xào xạc như bước chân ai đi đạp lên đám lá khô. Hiểu Lâm đưa mắt nhìn cảnh giác, nhưng hắn chỉ là lo xa. Tôn lão sư không hiểu sao lại đến đây giờ này, mang theo vật gì đó trên tay. Ông đưa nó đến trước mặt Hiểu Lâm:

– Từ công tử, ta mang cung Phục Ma trả lại cho cậu.

Hiểu Lâm kính cẩn:

– Chân nhân, cung Phục Ma vốn là của làng này. Tuy ta còn nhiều thắc mắc, nhưng nhìn thấy đòn cung uy lực của ngài, ta nghĩ tốt hơn vẫn là nên trả nó về nơi nó thuộc về, phòng khi quân địch lại đến xâm lăng. Hơn nữa, cung Phục Ma đã xuất hiện trước mặt dân làng, nếu nó theo ta biến mất một lần nữa, sợ rằng sẽ có những điều tiếng không hay.

Tôn lão sư thở dài, trong ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư. Ông gật đầu:

– Thôi được. Cậu đến đây, ta cho cậu một thứ!

Trong tay ông lấy ra hai sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là viên đá Tế Pháp màu ngọc lam được đẽo gọt như hình giọt nước. Ông rằng:

– Đá Tế Pháp trừ tà, định tâm. Từ nay nó sẽ thay cung Phục Ma ở bên cạnh để bảo vệ cậu. Một cái cho cậu, cái còn lại hôm sau cậu đưa cho Tuệ Minh giúp ta nhé.

Hiểu Lâm lặng lẽ gật đầu. Hắn đơn giản nghĩ rằng đây chỉ là một món quà tặng bày tỏ lòng biết ơn của Tôn lão sư, nhưng Hiểu Lâm không biết rằng đá Tế Pháp là loại đá do chính tay ông luyện ra, chỉ những ai thân cận mới có diễm phúc được đeo nó để trừ tà. Vậy nên trông vào hòn đá có thể biết được công sức của Hiểu Lâm và Tuệ Minh trong tất thảy những việc vừa qua có ý nghĩa to lớn như thế nào.

Tôn lão sư rời đi, Hiểu Lâm cũng trở về phòng. Tuệ Minh ngủ thế nào không biết, đến khi Hiểu Lâm trở lại thì cậu ta đã rơi khỏi giường, lăn mấy vòng trên nền đá lạnh. Nếu là Hiểu Lâm của trước đây, hắn hẳn là đã bỏ mặc cho Tuệ Minh tự sinh tự diệt. Nhưng Hiểu Lâm giờ đây, nhìn thấy cảnh tượng ấy chỉ có thể cảm thấy xót xa trong lòng. Hiểu Lâm dịu dàng bế Tuệ Minh đặt lại trên giường, bản thân nằm bên ngoài không để cậu ta lại rơi khỏi giường thêm lần nữa.

Từ một sát thủ máu lạnh, biến thành kẻ cam tâm tình nguyện để Tuệ Minh quấy nhiễu. Hiểu Lâm ngày ấy chuẩn mực bao nhiêu, bây giờ cũng đều vì Tuệ Minh mà trở thành dễ dãi. Nhưng cũng chỉ mỗi Tuệ Minh được hưởng đặc quyền ấy, ai khác đều không được.

Tuệ Minh không nằm yên được bao lâu, bắt đầu lăn lộn. Dù đã đắp chăn bên trên, nhưng hình như Tuệ Minh vẫn không thấy ấm áp bao nhiêu. Thấy Tuệ Minh cứ rục rịch không yên, Hiểu Lâm đánh bạo đặt Tuệ Minh nằm úp sấp trên người mình, dùng thân nhiệt mà ủ ấm cậu. Hai tay Hiểu Lâm, một ôm ngang lưng, một ôm ngang eo Tuệ Minh, tránh để cậu ta lại lăn rơi khỏi giường. Tuệ Minh thế mà nằm im thật, Hiểu Lâm tự mỉm cười ngây ngốc, len lén áp mũi vào trán Tuệ Minh hít một hơi, thật yên bình chìm vào giấc ngủ.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!