Tuệ Minh ở nhà cùng Hiểu Thức, không biết làm gì bèn mang mớ rau thịt ra nấu ăn. Tuệ Minh cũng không phải dạng chân yếu tay mềm, mấy việc nấu ăn này hắn ngày trước cũng thường làm. Tuệ Minh sốc chảo, lửa táp dầu cháy phừng phừng cao lên cả thước, cậu liền nhìn sang Hiểu Thức hỏi:
– Thế nào, đặc sắc không?
Hiểu Thức vỗ tay bôm bốp:
– Tuệ Minh ca ca, huynh đúng là cái gì cũng biết! Ơ nhưng mà… sao lửa cháy trên cao quá vậy?
Tuệ Minh ngước mắt nhìn lên trên liền tả hóa, ngọn lửa táp dầu cháy lên tận trên máy nhà, giờ vẫn cháy trên đó, còn là càng ngày càng lớn. Tuệ Minh hét lớn:
– Cháy rồi, cháy nhà rồi!!! Nước, nước, nhanh lấy nước!
Tuệ Minh bỏ chảo chạy ra ngoài, thấy Từ phu nhân ngoài cổng bước vào, liền hét to:
– Từ phu nhân, cháy nhà rồi, người nhanh chóng giúp ta dập lửa!
Từ phu nhân nghe thấy thế cũng hết hồn, nhanh chân chạy xuống bếp. Bà phất tay một cái, lượng gió tạo ra cũng đủ dập tắt. Thật ra đốm lửa khá nhỏ, chỉ là Tuệ Minh hốt hoảng nên la to gấp mấy lần mà thôi.
Tuệ Minh bên ngoài trông vào nhà bếp, thấy lửa đã được dập tắt liền thở phào một hơi. Liền như nhớ ra điều gì, Tuệ Minh hỏi:
– Từ phu nhân, Hiểu Lâm đâ… đâu…
Tuệ Minh đang hỏi thì thấy dáng hình quen thuộc xuất hiện trong sân, hắn không có một vết trầy xước nào cả. Có thể nói so với lúc ra khỏi nhà, chỉ khác là trên tay hắn hiện tại có thêm một nữ nhân!
Cô gái mặc đồ tân nương đỏ chót, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng như tuyết, đôi môi hồng hào căng mọng, đôi mắt nhắm nghiền, đôi mi dài cong vút, đích thị là một tuyệt sắc giai nhân, thậm chí cả đời Tuệ Minh du hành khắp nơi chữa bệnh cũng chưa từng thấy dung nhan nào đạt mức hài hòa tuyệt đối như thế.
Tuệ Minh nhìn cô gái, lại hướng mắt cao hơn một chút nhìn Hiểu Lâm. Hiểu Lâm thấy ánh mắt Tuệ Minh đến, tự dưng nhắm mắt chau mày mà hít một hơi thật sâu.
Tuệ Minh rất nhanh biết rằng cô gái không ổn, ra hiệu cho Hiểu Lâm mang cô vào nhà, mang vào trong phòng hắn. Vì phòng Hiểu Lâm trống trải, làm gì cũng tiện. Tuệ Minh bắt mạch, nhanh chóng cầm máu rồi cho cô uống thuốc. Chỉ là do quá sức, ngủ một giấc liền không có chuyện gì đáng ngại nữa.
Tuệ Minh chăm sóc cho cô gái, Hiểu Lâm đứng cạnh chỉ nhìn mà không nói gì. Khi chắc rằng mọi thứ đã ổn, Tuệ Minh liền không cần ai nghe mà nói:
– Ổn rồi, lát nữa sẽ tỉnh.
Nói rồi, Tuệ Minh rảo bước ra khỏi phòng, không thèm nhìn Hiểu Lâm lấy một cái. Hiểu Lâm như muốn giải thích điều gì đó, lại không biết mở lời làm sao, chỉ đành bước ra ngoài theo Tuệ Minh mà chẳng nói gì. Tuệ Minh trở lại nhà bếp, Từ phu nhân đã giúp cậu làm nốt phần việc nấu nướng. Tuệ Minh cất tiếng hỏi:
– Từ phu nhân, cô gái ấy là ai?
Chợt nhớ y phục tân nương mà cô ta mặc, Tuệ Minh nói thêm:
– Lẽ nào là… Lã nhị tiểu thư Lã Xuân Linh đó chứ?
Từ phu nhân gật đầu xác nhận suy đoán của Tuệ Minh là đúng. Tuệ Minh không khỏi bất ngờ, lại hỏi:
– Nếu ta không lầm, Lã tiểu thư mang mặt nạ khổng tước, tại sao…
– Tuệ Minh, vì cô ấy đã bị cha từ mặt. Nói cách khác, cô ấy hiện tại cũng không khác cậu là mấy, không được xem là người trong làng nữa. – Từ phu nhân đáp.
– Tại sao? Vì cô ấy phản đối hôn sự với Lữ Nhạt sao? Lã Thành Hinh có thể dứt tình đoạn nghĩa đến như vậy?
– Ta cũng như cậu, nhưng sự thật chính là như vậy. Ta thấy cô ấy đáng thương, đành mang cô ấy về đây. Vài ngày nữa lại nghĩ đối sách.
Tuệ Minh gật gù, chính cậu là kẻ từng trải qua cảm giác không nơi nương tựa, hơn ai hết Tuệ Minh hiểu Xuân Linh hiện tại đáng thương đến mức nào. Hiểu Thức không kìm được hiếu kỳ, lúc nảy đã chạy ra xem vị tiểu thư vừa đến, đến khi trở vào lại luôn miệng suýt xoa:
– Lã nhị tiểu thư thật xinh đẹp, cả lúc ngất xỉu cũng không giảm đi chút xinh đẹp nào!
Từ phu nhân tán thành:
– Lã tiểu thư nếu không sinh ra ở làng này, với dung nhan như vậy, hẳn là đã sớm vang danh khắp chốn. Ta thời trẻ cũng từng đến nhiều nơi, tuyệt nhiên chưa bao giờ nhìn thấy một nhan sắc tuyệt hảo như vậy.
Không chỉ có Tuệ Minh, mà tất cả mọi người, ai nhìn thấy gương mặt sau lớp mặt nạ của Xuân Linh đều không kìm được mà khen ngợi. Đúng hơn chính là nhan sắc vừa nhìn vào đã khiến người ta rung động. Tuệ Minh trộm nghĩ không biết Hiểu Lâm trên cả đoạn đường về bế cô ấy trên tay, trong lòng đã nghĩ ngợi những điều gì.
Nhưng Hiểu Lâm lúc nảy vừa ở sau lưng Tuệ Minh, giờ lại đã biến đâu mất không thấy. Tuệ Minh dẹp hắn qua một bên, tiếp tục hỏi Từ phu nhân:
– Phu nhân, người mang Lã tiểu thư về đây, liệu sẽ có hiềm khích với Lã Thành Hinh hay không? Người không sợ hắn tìm người tính sổ à?
Bỗng một giọng nói vang lên nhẹ nhàng, thanh thoát, lại vừa diễm lệ yêu kiều:
– Công tử, người đừng lo, mặt nạ đã không còn, chỉ vài ngày nữa thôi cha ta sẽ quên mất ông ấy từng có một đứa con gái là ta trên đời. Những ký ức liên quan đến ta cũng sẽ theo đó mà biến mất.
Hiểu Thức reo lên:
– A, tỷ tỷ xinh đẹp tỉnh rồi!
Nhờ thuốc của Tuệ Minh, cộng với sức lực của một người luyện võ, rất nhanh Xuân Linh đã tỉnh lại. Tuệ Minh thấy Xuân Linh bước ra, theo phản xạ tự nhiên mà lấy hai tay che mặt hoảng sợ.
Xuân Linh trấn an:
– Công tử, người đừng sợ, ta hiện tại là một kẻ ngoài làng, mọi quy tắc liên quan đến mặt nạ đều không còn áp dụng lên ta.
Từ phu nhân vỗ lưng Tuệ Minh trấn an, ra hiệu cho cậu bỏ hai tay xuống:
– Lã tiểu thư, đây là Lý đại phu, Lý Tuệ Minh, cậu ấy chuyên hành y chữa bệnh.
Xuân Linh như sực nhớ ra điều gì đó, đáp:
– Phu nhân, người hãy gọi con là Xuân Linh. Mà Lý đại phu, hình như cậu đã ở đây từ trước cuộc chiến làng Pháp Chú đúng không?
Nghe nhắc đến làng Pháp Chú, Hiểu Thức bỗng nhiên nhìn xa xăm, sau đó bước ra sân trước tưới hoa cắt cỏ. Còn Tuệ Minh hơi bất ngờ:
– Sao… sao cô nương biết?
Xuân Linh mỉm cười:
– Lúc chúng ta án binh trong động, Hiểu Lâm đã đưa cho ta mấy viên thuốc, chắc là thuốc của cậu bào chế? Thuốc rất tốt, giúp đỡ chúng ta rất nhiều.
Từ phu nhân nhớ đến mấy lời Hồ Hán Sương vừa nói sáng nay, giờ này lại dường như sáng tỏ. Bà hỏi:
– Tuệ Minh, là cậu đã cứu Hồ tướng quân và Lã tướng quân từ làng Bán Nhưỡng đúng không?
Tuệ Minh lại được thêm một phen bất ngờ:
– Phu nhân, là Hiểu Lâm kể với người sao?
Từ phu nhân lắc đầu, còn Tuệ Minh nhìn Xuân Linh trân trân, thốt lên:
– Lã tiểu thư, ta thật xin lỗi cô. Nếu ta không cứu cha cô về, thì mọi việc có lẽ đã không tệ thế này.
Xuân Linh đặt tay Tuệ Minh trong hai tay mình, đáp rằng:
– Lý đại phu, nói gì đi nữa, ông ấy vẫn là cha ta. Cứu ông ấy là lòng tốt của cậu, là đại ân đối với ta. Số phận ta như thế này có lẽ là ông trời sắp đặt, ta không oán hận cha ta, càng không oán trách cậu. Xin Lý đại phu đừng lấy đó làm nỗi bận lòng.
Tuệ Minh cuối cùng cũng như trút được gánh nặng trong lòng, rối rít cảm ơn Xuân Linh mặc dù cậu chẳng cần phải làm thế. Chẳng biết duyên số thế nào mà Tuệ Minh toàn gặp những người mang vẻ ngoài trái ngược với tính cách, điển hình chính là A Khôi và Xuân Linh.
Trong hoàn cảnh như đã mất hết tất cả, họ vẫn chưa bao giờ từ bỏ hi vọng. Tuệ Minh bỗng dưng cảm thấy bản thân mình quá may mắn, vì khi cậu trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đã có người giúp đỡ và che chở. Điều này khiến Tuệ Minh tự nhủ bản thân cần phải sống tốt hơn nữa.
Xuân Linh rất nhanh hòa nhập với cuộc sống mới, cô tiến đến bên bếp lửa đang cháy đượm, nói:
– Từ phu nhân, để ta phụ người.
Xuân Linh không chỉ là người con gái đẹp người đẹp nết, không chỉ giỏi võ nghệ mà còn giỏi việc tề gia nội trợ. Mấy chuyện bếp núc này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ. Nhìn đôi tay điêu luyện thoăn thoắt trên bếp, Tuệ Minh trong lòng thầm ngưỡng mộ. Món cô nấu xong mùi hương bay thơm lừng đến Hiểu Thức ngoài sân cũng ngửi được, cách bày trí thì vô cùng bắt mắt. Tuệ Minh mà không ngại cô người lạ thì chắc đã bốc một miếng cho vào mồm.
– Xong rồi!
Xuân Linh reo lên khi thức ăn đã được dọn hết ra bàn, cách bày mâm cũng vô cùng tinh tế, chỉ cần nhìn vào lập tức có cảm giác thèm ăn. Tuệ Minh bỗng dưng lại thấy bản thân thua kém, cậu chỉ biết ăn, ngoài ra cái gì cũng không biết, lúc nảy còn suýt nữa làm cháy nhà. Xuân Linh nấu nướng đến vui vẻ, nhìn vào chẳng còn giống một người vừa trải qua biến cố nghiệt ngã của cuộc đời.
Từ phu nhân tấm tắc khen ngợi:
– Chà, thật đặc sắc. Ta không biết thịt cá có thể làm theo những cách này đấy!
Xuân Linh cười tươi:
– Từ phu nhân, lần sao ta sẽ hướng dẫn người làm những món này, được không?
Từ phu nhân cùng Xuân Linh trò chuyện hết sức hợp ý, Tuệ Minh muốn chen vào một câu cũng không thể, cứ như vậy cảm giác bản thân bị cho ra rìa. Cậu bèn hỏi:
– Từ phu nhân, Hiểu Lâm đi đâu rồi nhỉ? Giờ cơm đến rồi hắn còn chưa chịu về.
Hiểu Thức theo mùi thức ăn thơm phức mà đi vào nhà, sẵn tiện đáp lời Tuệ Minh:
– Hiểu Lâm ca ca về đến rồi!
Hiểu Lâm từ ngoài đi vào, hai bên tay ôm một vài thứ gì đó, sau lưng còn đeo thêm một tay nải. Từ phu nhân giải thích:
– Ta nhờ Hiểu Lâm đi mua vài thứ đồ cần thiết, nhà có thêm người, dĩ nhiên là cần thêm đồ rồi.
Tuệ Minh trong lòng cảm thấy chút khó chịu, nhanh như vậy cô gái này đã được công nhận là người trong nhà rồi? Đúng là có nhan sắc thì chuyện gì cũng dễ dàng đến bất ngờ, huống hồ Xuân Linh xinh đẹp dịu dàng, lại quá đỗi giỏi giang, là ai gặp cũng đều muốn giữ lại.
Xuân Linh ngơ ngác:
– Từ phu nhân, người nói vậy là sao?
Từ phu nhân nắm tay cô, cười nói:
– Tạm thời cô nương cứ ở lại đây, khi nào nghĩ ra nên làm gì tiếp theo thì đi cũng chưa muộn mà!
Xuân Linh lập tức khuỵu chân quỳ xuống, Từ phu nhân trông thấy liền vội vàng đỡ cô dậy. Dù biết Từ phu nhân tấm lòng hiền từ nhân hậu, Tuệ Minh vẫn không thể chối bỏ trong lòng có chút khó chịu. Tuệ Minh thấy bản thân đã quá ích kỷ rồi, nhà có thêm một người, nghĩ cho cùng thì cũng đâu có ảnh hưởng gì đến cậu.
Xuân Linh có chút băn khoăn hỏi lại:
– Nhưng nếu ở lại đây, thì thật phiền mọi người…
Hiểu Lâm không nhìn, đáp:
– Cô tạm thời cứ ở phòng ta.
– Vậy công tử sẽ ở đâu?
Hiểu Lâm đáp gọn:
– Không cần lo, ta tự có cách lo liệu. À…
Hiểu Lâm chợt đưa tay nải ra trước mặt Xuân Linh, cô vừa nhìn thấy liền biết tay nải này từ đâu đến. Trên tay nải có thêu hình khổng tước, hình tượng đã gắn bó với cô từ lúc mới lọt lòng. Xuân Linh mở tay nải, trong đó là mấy bộ y phục xinh đẹp, kèm theo một bức thư gửi kèm.
“Xuân Linh, ta biết muội cũng là bất đắc dĩ lựa chọn con đường này. Thân là đại tỷ, ta mong muội tha thứ cho ta đã không bảo vệ được muội. Trước giờ muội luôn là cô gái mạnh mẽ, ta mong rằng muội vẫn sẽ mạnh mẽ như vậy trong chặng đường sau này.
Nhưng ta cũng biết, muội luôn ao ước một cuộc sống không ràng buộc, đây là nỗi bất hạnh muội không trông đợi, nhưng cũng là lúc thích hợp để thực hiện cuộc sống mà muội đã mãi mong cầu. Muội hãy sống tốt, tỷ có thể lo liệu chuyện ở nhà. Tỷ tỷ sẽ luôn ở đây, chờ đợi ngày có thể, chúng ta cùng nhau gặp lại!”
Xuân Linh ôm tay nải vào lòng bật khóc nức nở, miệng không ngừng thốt ra câu:
– Tỷ tỷ, muội xin lỗi…
Hiểu Lâm ban nảy đi mua thêm đồ đạc, liền cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, thật nhanh lại phát hiện ra kẻ đó không ai khác là Xuân Loan. Xuân Loan đã biết chuyện, đoán rằng Xuân Linh hiện đang ở nhà Hiểu Lâm, liền theo sau hắn, tranh thủ gửi cho em gái chút đồ đạc cùng với lời dặn dò.
Xuân Loan từ bé nhút nhát, khi gặp chuyện luôn là Xuân Linh đứng ra bảo vệ cô. Vậy nên trong lòng cô, không có điều gì cô yêu thương hơn đứa em gái này. Còn trong lòng Xuân Linh, cô chỉ sợ bản thân đi rồi, chẳng ai thay cô bảo vệ chị gái nữa.
Từ phu nhân đứng sau Xuân Linh an ủi:
– Chúng ta sẽ giúp cô nghe ngóng tình hình, cô không cần lo lắng.
Hiểu Thức thêm vào:
– Tỷ tỷ xinh đẹp, đệ cũng sẽ giúp nữa! Cả Hiểu Lâm ca ca nữa, đúng không?
Hiểu Lâm đành gật đầu cho qua chuyện. Xuân Linh bấy giờ mới thôi khóc, vào trong chọn một bộ y phục trong tay nải thay cho bộ y phục tân nương đã lấm lem từ lúc chạy trốn đến giờ. Cô khoác lên người bộ bạch y thướt tha, dung nhan lại thêm bội phần sáng sủa. Từ phu nhân gật đầu hài lòng, Hiểu Thức lại vỗ tay khen ngợi.
Bữa cơm hôm ấy, Xuân Linh nghiễm nhiên trở thành trung tâm của mọi chủ đề trò chuyện. Từ phu nhân và Hiểu Thức cứ vừa ăn vừa nói, điều mà trước đây Tuệ Minh chưa có dịp chứng kiến bao giờ. Cơm tối cũng là do do Xuân Linh nấu, lại thêm nhiều món đặc sắc khác được bày ra trước mắt.
Từ phu nhân và Hiểu Thức được một phen mở rộng tầm mắt, khẩu vị dường như cũng nhạy bén hơn. Xuân Linh nói về việc bếp núc nhà cửa, Từ phu nhân và Hiểu Thức hết sức chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại không tiếc dành cho cô mấy lời khen có cánh.
Phải công nhận là bữa cơm hôm nay thơm ngon và đẹp mắt hơn gấp bội phần, nhưng Tuệ Minh tuyệt nhiên chẳng muốn động đũa. Tuệ Minh lại nghĩ vẩn vơ mấy điều, tầm hồn lơ lửng như thả theo gió thổi mây bay. Ngoài Hiểu Lâm ra, chắc không có ai để ý đến cậu. Thấy Tuệ Minh khác thường, Hiểu Lâm bèn hỏi:
– Ngươi hôm nay ăn kiêng à?
Một câu của Hiểu Lâm khiến Từ phu nhân và Hiểu Thức cũng bắt đầu chú ý. Nếu là mọi ngày, có lẽ thức ăn trên bàn lúc này đã vơi đi một nửa. Từ phu nhân liền hỏi:
– Tuệ Minh, có chuyện gì sao? Cậu không cần ngại, cứ xem Xuân Linh là người trong nhà, không cần khách sáo.
Xuân Linh lại tỏ ra hốt hoảng:
– Lý đại phu, ta nêm nếm không hợp khẩu vị của cậu sao?
Tuệ Minh lắc đầu:
– Không phải như vậy, thức ăn rất ngon. Chỉ là ta mà ăn nhiều Hiểu Lâm lại nói ta là heo mất. Ha ha. Ta có chút việc, mọi người cứ tiếp tục, đừng lo cho ta.
Tuệ Minh cười hề hề bước ra khỏi bàn ăn. Ai nấy đều cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng thật nhanh họ lại trở lại với những câu chuyện của Xuân Linh. Tuệ Minh vừa bước ra sau vườn, vừa nghe tiếng Từ phu nhân trong nhà vọng ra:
– Chà, Hiểu Lâm bình thường chẳng bao giờ ăn loại rau này, hôm nay lại ăn. Xuân Linh, cô phải chỉ ta làm món này đấy nhé!
Bên trong tiếng cười nói rôm rả còn chưa nguôi, Tuệ Minh ngồi bên đám hoa Dạ Vũ đang chuyển sang vàng mà thở dài ngao ngán. Ba tiếng “người trong nhà” của Từ phu nhân nói ra vô tình, nhưng Tuệ Minh cứ cảm thấy nó hữu ý. Tuệ Minh tự nhủ với bản thân:
– Cảm giác này là gì? Lý Tuệ Minh, ngươi thế nào lại xấu tính như thế? Cảm giác này, một chút cũng không nên có…