Một tuần trăng không nhanh không chậm cứ thế trôi qua. Từ lúc Xuân Linh đến đây, phòng của Hiểu Lâm được nhường lại cho cô ở. Còn về Hiểu Lâm, Tuệ Minh ít khi thấy hắn ở nhà ban đêm. Dù rõ ràng là việc gác rừng đã được binh sĩ làng Phục Ma hỗ trợ rất tốt, nhưng tần suất Hiểu Lâm ra ngoài còn nhiều hơn cả lúc trước.
Từ ngày có Xuân Linh, tay nghề nấu ăn của Từ phu nhân cũng nhiều phần tiến bộ hơn trước. Có lần Tuệ Minh nghe được, Từ phu nhân rất muốn có một đứa con gái để cùng bà mỗi ngày trò chuyện. Giờ thì mơ ước ấy phần nào đã trở thành hiện thực. Nhìn bà ngày nào cũng cười nói vui vẻ cùng cô con gái bất đắc dĩ, Tuệ Minh cũng thấy mừng cho bà, nhưng vẫn là không giấu nổi sự thất vọng trong chính lòng mình.
Dạo gần đây, Tuệ Minh dậy sớm hẳn mà chẳng cần điều gì đánh thức. Những suy nghĩ bâng quơ trong đầu khiến cậu khó có được một giấc ngủ sâu. Mặt trời còn chưa lên, Tuệ Minh đã cặm cụi ở vườn sau chăm hoa tưới cỏ. Dù vậy, cậu không bao giờ để cho ai biết điều ấy. Tuệ Minh dậy lúc gà còn chưa gáy, nhưng sau đó lại giả vờ ngủ nướng đến tận trưa, quyết không để ai nhìn ra trong lòng có nhiều tâm sự.
Hôm nay cũng như mọi ngày, trời tờ mờ sáng Tuệ Minh đã lọ mọ trên cây leo xuống. Cầm thùng nước trên tay, cậu tiến vào nhà tắm tìm ít nước tắm mát cho tụi hoa cỏ. Bỗng có bóng ai xuất hiện ngoài sân, là Hiểu Lâm vừa gác rừng về. Từ trong nhà lại có thêm một bóng người khác tiến ra, chẳng ai khác là Từ phu nhân.
Tuệ Minh nghĩ thầm họ có thói quen dậy sớm, cậu nhìn thấy thì cũng là điều hiển nhiên. Nhưng linh tính mách bảo điều gì đó, khiến Tuệ Minh nấp sang một góc, vô tình lại nghe được họ trò chuyện cùng nhau.
Trước sân nhà có một bộ bàn gỗ, không phải ai khác mà chính là Xuân Linh tự tay đẽo gọt từ mấy khúc gỗ tìm được quanh nhà. Bộ bàn ghế tuy đơn giản mà tinh xảo, đúng là chỉ cần qua tay cô, mọi thứ đều có thể trở nên tuyệt hảo. Từ phu nhân pha sẵn một bình trà, cùng Hiểu Lâm ngồi trên bàn gỗ. Bà thì thầm như sợ ai nghe thấy:
– Hiểu Lâm, con thấy Xuân Linh thế nào?
Hiểu Lâm hỏi lại:
– Mẹ, có chuyện gì sao? Sao lại hỏi con điều này?
Từ phu nhân cười mỉm:
– Con không cần ngại, con nghĩ thế nào cứ nói cho ta biết.
Hiểu Lâm không lộ ra biểu cảm gì, đáp:
– Con không biết, con chưa từng nghĩ đến.
Từ phu nhân bày ra một nét mặt khó hiểu:
– Lý nào lại vậy? Nếu ta là một nam nhân, hẳn ta cũng sẽ say đắm nhan sắc của Xuân Linh.
Hiểu Lâm nâng chung trà trên tay, nhìn vào bên trong đáp:
– Cô ấy đúng là xinh đẹp, nhưng đâu có nghĩa con trông vào liền phải đem lòng yêu thích. Hơn nữa, xinh đẹp đâu có nghĩa là tất cả.
Từ phu nhân lại tiếp:
– Không những xinh đẹp, Xuân Linh cái gì cũng biết, việc gì cũng giỏi. Hơn nữa, cô ấy còn rất thích con.
– Ý mẹ là… – Hiểu Lâm nghi vấn.
– Ta giúp Xuân Linh ngỏ lời. Con xem, một cô nương hoàn mỹ như vậy, lại còn chủ động nói ra chân tình của mình, con tìm ở đâu được người thứ hai chứ?
Tuệ Minh nghe đến đây, lòng dạ nặng trĩu như có hòn đá đè lên. Tuệ Minh thầm nghĩ chắc Hiểu Lâm cũng thích cô ấy, cả tháng nay vì cô ấy mà hắn đêm nào cũng ra bên ngoài nhường lại phòng cho cô ấy. Tuệ Minh muốn nghe, nhưng vẫn là không đủ can đảm để nghe tiếp. Thay vì nghi ngờ Hiểu Lâm cũng thích cô ấy, vẫn tốt hơn là nghe chính miệng Hiểu Lâm thừa nhận điều đó.
Tuệ Minh quên cả việc lấy nước tưới hoa, cầm chiếc thùng rỗng thất thểu trở về gốc cây sau vườn. Tâm trạng Tuệ Minh lại như lơ lửng ở nơi đâu đó, trống rỗng và chán chường, chẳng biết nên làm gì nữa. Chợt Tuệ Minh nghĩ ra một ý:
– Hay là… rời khỏi nơi này nhỉ?
Phải, có lẽ đến lúc Tuệ Minh nên rời khỏi đây rồi. Hiểu Lâm mà lấy Xuân Linh thì quá tốt, cô ấy giỏi giang và chu đáo như vậy, Hiểu Lâm cả đời sau cũng không lo chịu thiệt. Nhưng đi đâu? Có lẽ là lang bạt đâu đó hành y chữa bệnh hoặc sống ẩn dật một mình cùng đám cây cỏ muôn thú ở một chốn rừng rậm hoang vu nào đó, nghe cũng không tồi.
Thực lòng Tuệ Minh không chắc mình nên đi đâu, nhưng chắc là nên đi. Có thể ngoài kia đầy rẫy nhưng hiểm nguy rình rập, có thể giết chết cậu bất cứ lúc nào, nhưng nếu tiếp tục ở lại, những cảm xúc dày vò khiến cậu chết dần chết mòn cũng không tốt hơn là bao.
Mặt trời đã lên cao trên giữa đỉnh đầu, nhưng Từ phu nhân chẳng thấy Tuệ Minh vào trong nhà. Thức ăn mấy hôm nay dọn ra không còn đầy bàn nữa, vì dạo này hôm nào cũng có thức ăn thừa. Không biết vì lý do gì mà Tuệ Minh trở nên “kén ăn” hẳn. Từ phu nhân đứng bên bếp, nói với Hiểu Lâm:
– Hiểu Lâm, con đừng nói Tuệ Minh là heo nữa. Dạo này cậu ấy ăn uống thất thường, lỡ mà đổ bệnh thì biết làm sao? – Đoạn quay sang Hiểu Thức – Hiểu Thức, con ra sau vườn xem Tuệ Minh thế nào rồi.
Hiểu Lâm nhún vai, tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến hắn, còn Hiểu Thức lật đật chạy ra gốc cây hắc tâm thảo ngoài vườn. Cậu khom người thấp một chút, đưa miệng đến cạnh hố sáng trên thân cây mà nói:
– Tuệ Minh ca ca, giờ cơm đến rồi. Huynh hôm nay có chuyện gì sao?
Tuệ Minh đang ngồi bên trong gom đồ vào trong tay nải, nghe tiếng Hiểu Thức liền bỏ dở công chuyện, thò đầu ra bên ngoài đáp:
– Không có sao, ta ngủ quên thôi! – Tuệ Minh giả vờ ngáp một cái thật dài.
Hiểu Thức cười tươi:
– Không sao là tốt rồi, nhanh vào nhà ăn cơm cùng đệ!
Hiểu Thức lôi Tuệ Minh sền sệt vào trong nhà. Hiểu Lâm nhìn thấy cậu lại mỉa mai một câu:
– Dạo này đến giờ cơm còn phải thỉnh Lý đại phu vào nhà nhỉ?
Mọi người nghe thế lại cười phì, chỉ có Tuệ Minh là lầm lì không đáp. Xuân Linh nhìn thấy Tuệ Minh có chút mệt mỏi, liền nói:
– Tuệ Minh, ta nghe Từ phu nhân nói dạo này cậu ăn ít hẳn. Cậu thích món gì, nói với ta ta sẽ lập tức làm cho cậu!
Từ phu nhân cũng tiếp lời:
– Tuệ Minh, khí sắc cậu không tốt chút nào, có chuyện gì hãy nói cho chúng ta biết.
Tuệ Minh nở một nụ cười gượng, đáp:
– Từ phu nhân, Xuân Linh cô nương, ta cảm tạ tấm lòng của hai người. Chỉ là ta đang luyện một loại thuốc mới, cần tốn nhiều công sức một chút, nên mới trông kém sắc thế này, ngoài ra không có việc gì khác.
Từ phu nhân đáp:
– Tuệ Minh, cẩn thận sức khỏe. Ngồi vào đây, hôm nay có rất nhiều món cậu thích. Ăn nhiều một chút, Hiểu Lâm nói cậu là heo, ta lập tức phạt nó.
Tuệ Minh nghe vậy thì cười tươi một chút, nhưng lại nói:
– Từ phu nhân, mọi người cứ ăn trước. Ta phải luyện cho xong thuốc đã, cứ chừa cho ta một ít ta sẽ ăn sau. À, hơn nữa khi đang luyện công, mọi người tìm ta cứ gõ trực tiếp vào thân cây, đừng gọi ta sẽ không nghe được.
Hiểu Thức hiếu kỳ:
– Tuệ Minh ca ca, huynh luyện thuốc gì mà thần bí quá vậy?
Tuệ Minh xoa đầu Hiểu Thức:
– Khi nào luyện thành sẽ nói cho đệ biết. Mà vài hôm nữa ta có việc phải đi xa một chuyến, nếu không thấy ta cũng đừng lo nhé.
Tuệ Minh không nói gì thêm, trực tiếp bước ra khỏi bàn. Nhưng có vẻ mọi điều mà những người khác nghi vấn đều đã được cậu giải đáp hết, nên chẳng ai biết nói thế nào để giữ cậu lại cả. Họ chắc cũng không nghi ngờ điều gì, Tuệ Minh lấy cớ có việc đi xa, rồi sẽ một đi không trở lại. Như thế sẽ chẳng ai cản cậu, đến lúc họ biết, thì cũng không cản được nữa.
Tuệ Minh đi được vài bước, bữa cơm bên trong đã rôm rả. Tuệ Minh nghe được tiếng Hiểu Thức văng vẳng:
– Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ nói thế nào, tỷ không thể ở lại trong làng này sao?
Xuân Linh cười đáp:
– Hiểu Thức, ta là người ngoài làng, nếu muốn ở lại nơi này, thì chắc ta phải lấy một nam nhân trong làng.
Chiếu theo luật lệ của làng, phụ nữ trong làng sẽ không được lấy đàn ông bên ngoài, nhưng đàn ông trong làng có thể lấy vợ ở bất kỳ đâu. Khi một cô gái về làm dâu trong làng Ấn Sát, cô sẽ có cho mình chiếc mặt nạ theo hình tượng của nhà chồng. Nói trắng ra là, nếu Xuân Linh lấy người trong làng này, cô sẽ lại được công nhận là người trong làng.
Hiểu Thức không biết vô tình hay cố ý liền nói:
– Tỷ tỷ xinh đẹp, người có thích ca ca đệ không? Huynh ấy rất tốt…
Tuệ Minh thở dài một hơi, cười nhạt một cái. Hôn sự này, ai nấy đều cảm thấy rất tốt, bản thân Tuệ Minh cũng cảm thấy như vậy mà. Nghĩ kỹ thì họ phải nói là trai tài gái sắc, như thể trời sinh một cặp. Họ thích nhau, họ lấy nhau đều chẳng có gì là sai. Tuệ Minh buồn chính là bởi bản thân cậu sai, khi cậu lại mang trong mình cảm giác không ai dám có.
***
Dự định vài hôm nữa của Tuệ Minh nhanh chóng chuyển thành tối nay, Tuệ Minh một khắc cũng không muốn ở lại thêm. Cậu sẽ đi đến một nơi vô định nào đó, nơi mà cậu chỉ là một kẻ vô danh. Cậu sẽ quên đi nhà họ Từ phu nhân, quên đi Hiểu Thức, quên đi Hiểu Lâm và cô vợ mới của hắn. Và họ, một ngày nào đó, cũng sẽ quên đi cậu mà thôi…
Xuân Linh ngồi thêu khăn tay, từng đường kim mũi chỉ thoăn thoắt và chính xác đến mức tuyệt đối. Họa tiết con công mà cô thêu lên sắc xảo và sống động đến mức Từ phu nhân phải trầm trồ. Từ phu nhân thấy vậy liền hỏi:
– Xuân Linh, là khăn tay thêu cho Hiểu Lâm sao?
Xuân Linh cười ngại ngùng:
– Từ phu nhân, người đừng trêu Xuân Linh nữa. Hiểu Lâm… huynh ấy hẹn con… đêm nay… ra sau vườn trò chuyện một chút.
Từ phu nhân tươi cười:
– Ta hiểu tính của Hiểu Lâm, nó đối với những chuyện này rất khó khăn để bày tỏ. Con hãy kiên nhẫn với nó một chút.
Xuân Linh băn khoăn hỏi lại:
– Từ phu nhân, vốn là nữ nhân, Xuân Linh chủ động như thế có phải sẽ không được hay? Biết đâu, Từ công tử cũng không thích nữ nhân như thế…
Từ phu nhân an ủi:
– Ta thấy Hiểu Lâm tuy lạnh lùng, nhưng không phải là không chú ý đến con. Cả phòng của nó còn nhường cho con ở, loại rau không thích ăn cũng có thể vì con nấu mà nuốt vào bụng. Không lý nào lại hoàn toàn không thích.
Xuân Linh gật đầu vui vẻ, trong đầu nghĩ ra viễn cảnh Hiểu Lâm trao cho cô mấy lời tình tứ. Bình thường trông hắn có vẻ cộc tính và ít nói, nhưng xem ra cũng là người lãng mạn đó chứ, còn hẹn người ta đêm khuya ở vườn sau nữa…
Xuân Linh xinh đẹp dịu dàng, nhưng vốn là cô gái thẳng thắn và quyết liệt. Từ nhiều năm trước khi thấy Hiểu Lâm ở hội làng, cô đã đem lòng thầm thương trộm nhớ, nguyện rằng đời này chỉ muốn gả cho Hiểu Lâm. Xuân Linh ngồi đó, vừa thêu thùa, vừa thỉnh thoảng cười vu vơ, ước nguyện của cô giờ này không ngờ đã nằm ngay trước mắt.
Nếu được gả cho Hiểu Lâm, những tủi hờn ngày trước, sẽ phần nhiều được an ủi.