Trời rất nhanh đã tối, mà bữa cơm tối nay vẫn vắng mặt Tuệ Minh. Nhưng điều đó dường như không có nhiều ý nghĩa, bốn người trong nhà không ai bảo ai, tranh thủ ăn cho xong, một bữa cơm thủ tục, vì sau đó còn có chuyện quan trọng cần phải làm.
Tuệ Minh ngồi trên tán cây, bên trên có trăng tròn chiếu sáng. Cứ chốc chốc, Tuệ Minh lại không kìm được mà thở dài một cái. Nghĩ lại lúc làng bị càn quét phải trốn chui trốn nhũi nơi xứ người, cậu cũng chưa từng có nhiều tâm sự như thế. Tuệ Minh gom tất cả đồ đạc của bản thân vào một tay nải, chầm chầm chạm vào thân gỗ xù xì của gốc hắc tâm thảo. Sự chia ly sao cứ mang đầy mùi vị luyến tiếc.
Tuệ Minh quỳ một chân bên gốc cây, niệm chú:
– Thảo Phu kỳ thuật: Hoàn!
Mái vòm mà Tuệ Minh bấy lâu đã gắn bó, giờ đã trở lại là tán cây xanh rì, xum xuê trĩu quả. Hố sáng trên thân cây cũng biến mất. Tuệ Minh tiến đến bên gốc cây, nhẹ nhàng ôm lấy thân cây mà rằng:
– Ta có thể sẽ quên tất cả, nhưng sẽ không quên ngươi, ngươi đừng lo nhé!
Tuệ Minh ngồi xuống, vuốt ve đám cỏ hoa mà cậu ngày ngày chăm sóc. Cậu đi rồi, Hiểu Thức hẳn cũng sẽ chăm lo cho bọn chúng thôi, trong lòng dẫu biết vậy mà vẫn không yên. Đám hoa Dạ Vũ bắt đầu thả những đốm sáng lửng lơ bay vào không trung. Tuệ Minh mơ hồ đưa mắt nhìn theo. Đốm sáng bay lên cao hơn, cao hơn nữa, rồi lại đột nhiên biến mất. Khi đốm sáng tắt đi, Tuệ Minh vừa hay lại thấy bóng dáng quen thuộc tiến về phía này.
Là Hiểu Lâm, đi bên cạnh hắn còn có một người khác, là Xuân Linh.
Tuệ Minh thì thầm với đám cỏ hoa:
– Các ngươi nhớ yêu thương nhau đấy… Ta đi nhé!
Tuệ Minh đứng dậy hít một hơi thật sâu, đồng thời đi về phía Hiểu Lâm và Xuân Linh. Nhìn thấy Tuệ Minh đeo tay nải, hai người kia chưa kịp hỏi gì thì Tuệ Minh đã nhanh nhảu lên tiếng, giọng rất gấp gáp:
– Hiểu Lâm, ta nhờ ngươi một chút, ngươi đưa ta ra khỏi làng được không? Ta cần mang thuốc gấp cho một người, rất gấp, hắn không đợi được nữa!
Hiểu Lâm lạnh lùng:
– Ngươi ra sân trước đợi ta, ta nói chuyện với Lã tiểu thư một chút sẽ đưa ngươi đi.
Tuệ Minh gật đầu, cười gượng đáp:
– Được, đa tạ ngươi!
Tuệ Minh cúi mặt bước qua họ, trong lòng như hoàn toàn sụp đổ. Nhưng không sao cả, quyết định rời đi, chắc chắn là đúng đắn. Điều mà Tuệ Minh lo sợ bấy lâu nay, giờ đang hiện ra ngay trước mắt cậu. Hiểu Lâm đã xem trọng người ta hơn cậu rồi, những điều cậu mộng mơ đều cùng theo đó mà tan thành tro bụi.
Tuệ Minh cố tạo ra một vẻ mặt bình tĩnh nhất, đứng ở ngay cổng đợi sẵn, không mảy may quay đầu nhìn lại. Một lát nữa thôi, Tuệ Minh sẽ dứt mình ra nỗi buồn này, tìm cho bản thân một cuộc sống mới.
Nhìn ánh trăng sáng treo trên cao, Xuân Linh không nhịn được mà cảm thán:
– Đêm nay trăng thanh gió mát, thật thích hợp để nói những chuyện tình tứ…
Hiểu Lâm thẳng thắn:
– Lã tiểu thư, xin thứ lỗi cho ta, ta là một kẻ khô khan, ngay cả cảm xúc trong lòng mình cũng không dám mở lòng bày tỏ.
Xuân Linh dĩ nhiên không quan tâm hắn có khô khan hay không, chỉ cần hắn muốn cô gả cho hắn, cô sẽ lập tức đồng ý. Cô bèn nói:
– Công tử, nhân vô thập toàn. Hơn nữa người còn là nam nhân, không giỏi bày tỏ cũng không phải chuyện lạ.
Hiểu Lâm nhìn Xuân Linh, nói:
– Ta biết điều này rất khó để nói ra, nhưng có lẽ nếu không nói, mọi chuyện sẽ ngày một tệ hơn.
Xuân Linh thắc mắc:
– Sao lại tệ hơn? Công tử muốn nói điều gì?
Hiểu Lâm bình tĩnh mà nói:
– Lã tiểu thư, ta có nghe mẹ ta nói, ta rất lấy làm trân trọng những cảm xúc cô giành cho ta…
Xuân Linh chen vào:
– Người vốn không cần khách sáo!
Hiểu Lâm lại tiếp:
– Nhưng thật xin lỗi cô, ta nghĩ mình không thể tiếp nhận tình cảm này.
Xuân Linh hốt hoảng:
– Công tử, ta có điều gì không tốt sao?
Hiểu Lâm lắc đầu:
– Không phải, cô là nữ nhân hoàn hảo nhất mà ta từng biết. Nhưng… ta đã trót phải lòng một người khác. Ta từng trước mặt người này tháo bỏ mặt nạ của mình, ta vốn không thể xem nhẹ việc đó.
Xuân Linh thất thần, nhưng cố giữ bình tĩnh:
– Người đó, chắc là một tuyệt sắc giai nhân, tài hoa xuất chúng?
– Không phải. – Hiểu Lâm đáp gọn.
– Vậy tại sao chứ… – Xuân Linh tỏ ra không hiểu.
Hiểu Lâm ngước mắt nhìn trăng, từ tốn trả lời:
– Người đó có ơn với ta, với cả nhà ta, sẵn sàng hi sinh cả mạng sống vì ta, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ đòi hỏi ta phải báo đáp điều gì. Ta cả đời này nợ người đó, nguyện dành cả đời để báo đáp người đó.
Nhìn Hiểu Lâm nói về người mà hắn phải lòng một cách an nhiên như thế, Xuân Linh biết rằng hắn say mê người ấy không thua gì tình cảm cô dành cho hắn. Thì ra, đêm nay hắn hẹn cô ra đây không phải để nói lời yêu thương, mà là chính thức cho cô biết rằng cô có tốt như thế nào đi nữa, vẫn là không thể thay thế người ấy trong mắt hắn.
Đời không phải việc gì cứ muốn là được, Xuân Linh dĩ nhiên hiểu điều đó. Xuân Linh cười nhạt:
– Ta hiểu rồi. Đa tạ huynh đã nói với ta. Huynh không cần lo cho ta, ta sẽ ổn mà.
Hiểu Lâm không nhiều lời, trực tiếp rời đi. Hắn ta không an ủi Xuân Linh câu nào cả, bởi hắn muốn dành những lời ấy cho người hắn nghĩ đang rất cần. Chẳng ai khác kẻ đang đứng bên ngoài đợi hắn.
***
Tuệ Minh ngồi bên đám hoa cỏ ở sân trước thì thào điều gì đó. Chậc, Tuệ Minh thầm nghĩ trồng chi cho nhiều thế này, đến lúc tiễn biệt cũng phải tốn công sức gấp mấy lần người khác. Hiểu Lâm trở ra thấy Tuệ Minh ngồi đó, liền hỏi lớn:
– Ngươi không định đi à?
Tuệ Minh sực tỉnh:
– Ừ nhỉ, đến lúc đi rồi.
Vừa ra khỏi cửa, Hiểu Lâm đã vận thuật tàng hình che kín cả hai. Chợt Tuệ Minh đề nghị:
– Hiểu Lâm, ngươi cõng ta có được không?
Hiểu Lâm chau mày:
– Lý sự!
Nói thì nói vậy, nhưng Hiểu Lâm vẫn khom người xuống cho Tuệ Minh trèo lên lưng hắn. Tuệ Minh hai tay kết thành vòng tròn, quàng qua cổ Hiểu Lâm. Lưng Hiểu Lâm cũng rộng, nhưng không khiến Tuệ Minh khó chịu như tấm lưng của Tịnh Quân. Mấy hôm nay, Hiểu Lâm gội đầu bằng mùi hương dược liệu mà hôm trước Tuệ Minh mang về trồng. Tuệ Minh không kìm được mà đưa mũi sát lại tóc hắn hít một hơi. Xem như đây là những ký ức cuối cùng về hắn mà Tuệ Minh sẽ mang theo cùng.
Hiểu Lâm liền hỏi:
– Ngươi làm gì vậy?
Tuệ Minh bình tĩnh đáp:
– Ngửi mùi hương dược liệu của ta. Mớ dược liệu này thật thơm, thật tốt!
Hiểu Lâm thế nào lại hỏi:
– Tốt bằng ta không?
Tuệ Minh cung tay thành nắm đấm, đấm nhẹ lên vai hắn:
– Ngươi còn lâu mới bằng!
Thoắt đó đã đến bìa rừng, Tuệ Minh chỉ đường cho Hiểu Lâm đi về hướng làng Thảo Phu. Hiểu Lâm lại hỏi:
– Bạn ngươi ở đó?
Tuệ Minh diễn như thật:
– Đúng thế! Ta lo cho hắn quá đi mất!
Làng Thảo Phu sau khi bị càn quét dường như chẳng còn lại gì cả. Những gian nhà trơ trọi, mạng nhện phủ đầy bên trong. Những rừng cây thưa thớt hoang tàn, chim thú cũng chẳng còn dám trú ngụ. Tuệ Minh nhủ lòng “vấp ngã ở đâu, đứng lên ở đó”.
Tuệ Minh ra hiệu cho Hiểu Lâm đáp xuống một bãi đất, nơi này ngoài cây cối ra chẳng còn gì khác. Hiểu Lâm hỏi:
– Ngươi chắc chứ? Không sợ nguy hiểm gì sao?
Tuệ Minh lắc đầu, tươi cười đáp:
– Không có nguy hiểm. Ngươi trở về được rồi!
Tuệ Minh dù sao cũng là người làng Thảo Phu, nếu chẳng may gặp phải hiểm nguy phải bỏ mạng nơi này, cũng xem như là được về lại với nơi chôn nhao cắt rốn. Tuệ Minh xoay người bước đi, trên tay cầm theo quả cầu sáng cậu trích lấy từ ngọn đèn trong nhà Hiểu Lâm. Tuệ Minh có chút chùn chân, nhưng tự trấn an bản thân, mọi thứ rồi sẽ ổn, sẽ không có chuyện gì cả…
Tuệ Minh đi được vài bước, liền nghe phía sau có tiếng gọi:
– Tuệ Minh!
Tuệ Minh khựng lại, nhưng tuyệt nhiên không quay đầu ngoảnh lại, chỉ đáp:
– Hiểu Lâm, ngươi gọi ta làm gì?
Hiểu Lâm ậm ừ một lúc lâu, thì thào nói:
– Ngươi… đừng đi nữa được không?
Tuệ Minh như thể không tin vào tai mình. Hiểu Lâm mà lại nói với cậu những lời đó sao? Tuệ Minh tự nhủ chắc chắn đây là ảo giác, vừa lơ là một chút đã gặp phải thế lực nào rồi.
Tuệ Minh im lặng không đáp, đằng sau liền truyền đến tiếng bước chân. Hiểu Lâm đang tiến về phía hắn. Tuệ Minh quyết một pha sóng mái với kẻ nào dám đưa cậu vào ảo giác này, không ngần ngại mà quay lại phía sau.
Nhưng đó thực sự là Hiểu Lâm, ở nơi này hiện tại, ngoài hai kẻ bọn hắn ra, tuyệt nhiên chẳng có một ai khác. Từ lúc làng Thảo Phu bị diệt, chẳng còn ai đến nơi này tìm đại phu, hoa cỏ cũng nhuốm màu tàn úa.
Hiểu Lâm đứng trước mặt Tuệ Minh, Tuệ Minh trông thấy hắn thật không bình thường, liền hỏi:
– Ngươi làm sao vậy? Ta đi vài hôm sẽ về, ngươi…
– Ngươi còn muốn lừa ta? – Hiểu Lâm bất ngờ hỏi lại.
Tuệ Minh chối leo lẻo:
– Ta lừa ngươi khi nào chứ?
– Vài hôm sẽ về?
– Đúng thế!
– Vậy ngươi hoàn hình cho gốc hắc tâm thảo sau vườn để làm gì?
Tuệ Minh chống chế yếu ớt:
– Cho nó nghỉ ngơi một chút.
Hiểu Lâm bày ra vẻ nghi hoặc:
– Lần trước đến làng Phục Ma xa xôi như vậy ngươi lại không làm điều này?
Tuệ Minh ú ớ:
– Thì… Thì…
Hiểu Lâm lại tiếp:
– Lúc nảy ai còn dặn dò đám hoa cỏ trước sân phải biết tự chăm sóc? Ngươi định đi mà không nói một lời nào với mẹ ta và Hiểu Thức sao? Ngay cả việc nói dối ngươi cũng ngốc như vậy.
Tuệ Minh biết không chối được nữa, ngoảnh mặt đi hướng khác mà rằng:
– Đúng, ta chính là kẻ ngốc như vậy đấy. Ta cái gì cũng không bằng ai, không có điểm nào nổi trội để mang ra so sánh với người khác.
– Thế thì đã làm sao? Ai quan tâm chứ?
Một câu nhẹ bẫng của Hiểu Lâm khiến cho Tuệ Minh bừng tỉnh. Đúng, chỉ có chính Tuệ Minh mang bản thân ra so sánh với người khác. Dù là ngày trước ở Từ gia, hay là ở hiện tại, chẳng có một ai đòi hỏi Tuệ Minh phải làm một điều gì cho họ hài lòng.
Hiểu Lâm thở ra một hơi, nghe trong đó có dáng vẻ một nụ cười:
– Nghĩ thông rồi đúng không? Về nhà thôi!
Tuệ Minh lắc đầu:
– Không muốn.
Hiểu Lâm tặc lưỡi:
– Được, ta ở đây cùng ngươi.
Chẳng có mấy khi Hiểu Lâm lại “chiều lòng” Tuệ Minh như thế. Tuệ Minh đi vòng quanh một khu vực lớn, lần dò một vài gốc cây, chợt dừng lại trước một gốc cây to. Tuệ Minh áp mặt vào, vòng tay ôm lấy thân cây, nói:
– Ta về nhà rồi!
Tuệ Minh nhắm nghiền mắt, vẻ mặt an nhiên đến lạ. Nói gì đi nữa, vùng đất này là nơi Tuệ Minh lớn lên, cậu nhớ rõ vị trí từng gốc cây ngọn cỏ. Trở lại nơi này, đứng trước cây đại thụ đã cùng mình lớn lên, Tuệ Minh như ôm trọn nỗi niềm của một thời thơ ấu. Chợt thân cây mở ra một hố sáng, nó đã quá quen thuộc với Tuệ Minh. Chỉ cần còn Tuệ Minh, nó sẽ mãi đợi ở đây, sẵn lòng chào đón Tuệ Minh về nhà.
Hiểu Lâm cùng tiến vào bên trong với Tuệ Minh, cảnh tượng mở ra trước mắt không khỏi khiến hắn ngỡ ngàng. Không đơn sơ như gốc hắc tâm thảo ngoài vườn, bên trong cây đại thụ không khác gì một căn nhà thứ thiệt. Từ giường ngủ đến bàn ghế đều có đủ, đó đều là công sức thuở trước Tuệ Minh trốn sư mẫu đến đây, dày công mà tạo thành.
Tuệ Minh kéo Hiểu Lâm ngồi vào bàn, tự hào mà nói:
– Thế nào, rất êm đúng không? Ngày trước ta là kẻ lười biếng, chỉ cần Sư mẫu sơ ý là ta sẽ trốn ra đây đánh một giấc đến chiều!
Hiểu Lâm lại mỉa mai:
– Nói như thể bây giờ ngươi không lười biếng?
Tuệ Minh bị trêu liền “xùy” hắn một cái. Cậu ngước nhìn lên trên, xuyên qua tán lá có thể thấy được vầng trăng tròn tỏa sáng trên cao. Trong khung cảnh hữu tình như thế, từ đâu phát ra một âm thanh “ọt ẹt” cắt ngang bầu không khí. Chẳng đâu khác chính là chiếc bụng đói của Tuệ Minh đang kêu gào.
Tuệ Minh ôm bụng cười hề hề. Hiểu Lâm không thèm nhìn cậu, trực tiếp ném qua một túi thức ăn. Tuệ Minh vô cùng bất ngờ, liền dành một lời khen ngợi:
– Hiểu Lâm, ta không biết ngươi có lúc cũng chu đáo thế này đó!
Hiểu Lâm không thèm đáp, ngã lưng trên chiếc giường bên cạnh. Ấy vậy mà chiếc giường bên trong thân cây này lại còn êm ái hơn chiếc giường của hắn. Tuệ Minh ăn không ngớt miệng, vừa nhai vừa hỏi:
– Hiểu Lâm, lúc nảy ngươi nói gì với Xuân Linh cô nương vậy?
Hiểu Lâm nằm nhắm mắt đáp:
– Ngươi không cần biết.
Tuệ Minh tay cầm túi thức ăn, từ đang ngồi ghế chạy sang nhảy lên giường ngồi cạnh Hiểu Lâm, rằng:
– Kể ta nghe một chút. Có phải cô ấy ngỏ lời với ngươi không?
Hiểu Lâm liếc mắt hỏi lại:
– Ngươi nghe lén ta và mẹ ta nói chuyện?
Tuệ Minh lắc lắc đầu:
– Ta là vô tình nghe được, từ đầu không có chủ ý.
Hiểu Lâm lại tiếp tục nhắm mắt, vẻ mặt rất vui vẻ mà đáp:
– Đúng, cô ấy ngỏ lời với ta. Chúng ta cũng đã thống nhất mọi chuyện.
Tuệ Minh đặt túi thức ăn xuống cạnh Hiểu Lâm, tỏ ý trả lại, xong lại quay về bàn gỗ ngồi. Hiểu Lâm thấy một màn này không kìm được ngồi bật dậy, nhìn sang Tuệ Minh hỏi:
– Ngươi lại làm sao?
Tuệ Minh ngồi quay lưng về phía Hiểu Lâm, mặt ngước lên cao nhìn trăng soi trên tán lá, bâng quơ đáp:
– Nhanh như thế đã quyết định xong rồi? Cũng đúng, có nam nhân nào có thể cầm lòng trước một mỹ nhân tuyệt sắc?
Hiểu Lâm biết Tuệ Minh nghĩ gì, trong lòng cười khoái chí, nhưng một giây sau lập tức hối hận. Tuệ Minh vung tay đập mạnh lên bàn gỗ, niệm chú:
– Thảo Phu kỳ thuật: Đuổi khách!
Chớp mắt một cái Hiểu Lâm liền thấy bản thân đã văng ra bên ngoài, rơi bịch trên mặt đất. Hiểu Lâm ngỡ ngàng, không nghĩ rằng Thảo Phu thuật còn có cả chiêu này. Hiểu Lâm đứng dậy, đến đứng cạnh gốc cây, dùng kiếm gõ lên thân cây lốp cốp:
– Ngươi như thế là thế nào?
Tuệ Minh bên trong hét ra:
– Ngươi về với thê tử tương lai của ngươi đi, để ta yên!
Hiểu Lâm không cười nổi nữa:
– Thê tử tương lai cái gì? Ta nói sẽ lấy cô ta bao giờ? Ngươi nhanh mở cửa cho ta vào!
Tuệ Minh đã đóng miệng hố sáng trên thân cây từ bao giờ, vẫn kiên trì ở bên trong cố thủ:
– Ngươi về đi, ta không mở!
Hiểu Lâm lại gõ kiếm lên thân cây, dùng một giọng nguy hiểm mà nói:
– Ngươi không mở, ta lập tức hạ cái cây này xuống!
Nghe bên ngoài Hiểu Lâm đang bắt đầu đếm ngược, Tuệ Minh cắn răng mở lại hố sáng trên thân cây cho hắn vào. Hiểu Lâm vừa trở lại, Tuệ Minh liền không khách khí mà nói:
– Ngươi đúng là kẻ ngang ngược!
Hiểu Lâm đứng đối diện Tuệ Minh, tựa lưng vào vách, hỏi lại:
– Ngang ngược bằng ngươi sao? Chưa nghe hết đầu đuôi câu chuyện đã đuổi ta về? Không sợ ta về thật à?
Tuệ Minh lại không thèm nhìn hắn, đáp:
– Người muốn đi không thể giữ!
Hiểu Lâm thở ra một hơi:
– Ta từ chối cô ấy rồi.
Tuệ Minh đứng phắt dậy:
– Sao lại như thế được? Một nữ nhân tốt như vậy, cả đời ngươi không tìm ra được người thứ hai! Cớ sao…
Hiểu Lâm chậm rãi đáp từng chữ:
– Ta-không-thích!
Tuệ Minh bước sang đứng cạnh Hiểu Lâm, khoác một tay lên vai hắn:
– Ngươi không thích? Vậy thế nào ngươi lại nhường phòng của ngươi lại cho cô ta ở? Còn cố tình đi đêm không sót một ngày nào!
Hiểu Lâm bình tĩnh:
– Ta đi đêm không phải vì cô ta, là vì việc làng. Ta thế nào cũng là không ở nhà, có cô ấy hay không cũng không khác nhau.
Tuệ Minh tiếp tục bày ra vẻ nghi hoặc:
– Ngươi không thích? Vậy thế nào cả thứ rau ngươi thường ngày không ăn đến lúc có cô ta thì lại ăn?
Hiểu Lâm nghiêng đầu nhìn sang Tuệ Minh, đáp:
– Thế ngươi muốn ta làm thế nào khi cô ta gắp rau vào bát? Hất văng tay cô ta, hay đợi cô ta gắp xong rồi gắp bỏ ra ngoài?
Tuệ Minh nhìn sang hướng khác, rằng:
– Thì ngươi có thể không ăn mà.
Hiểu Lâm lắc đầu:
– Kẻ không hiểu lễ nghi như ngươi cũng là lần đầu ta thấy!
Tuệ Minh tách khỏi Hiểu Lâm, đến ngồi bên giường gỗ, vẻ mặt vừa có chút vui vẻ lại vừa có chút ăn năn hối lỗi. Mọi chuyện lúc này dường như đã nhiều phần sáng tỏ. Hiểu Lâm từ đầu đến cuối dùng thái độ cung kính đó đối với Xuân Linh không phải vì hắn thích cô ta, mà hắn vốn chỉ xem Xuân Linh như một người khách.
Hiểu Lâm thấy Tuệ Minh như thế liền cười cười nói một câu:
– Không ngờ ngươi để ý ta nhiều đến vậy. Hay là…
Tuệ Minh ngắt lời hắn:
– Ai thèm để ý ngươi! Không biết ngượng! Khuya rồi, ta đi ngủ, không thèm nói với ngươi nữa!
Dứt lời, Tuệ Minh ngả lưng xuống giường gỗ, quay mặt vào trong, thậm chí còn bịt tai lại. Ngay sau đó, cậu cảm nhận được Hiểu Lâm cũng ngả lưng bên cạnh, còn không khách khí mà nói:
– Ngươi xê vào trong một chút, không định cho ta nằm à?
Tuệ Minh không những không xê vào, ngược lại còn lấn ra đẩy hắn khỏi giường. Hiểu Lâm cũng không vừa, lập tức nằm im thủ thế, với sức lực của Tuệ Minh thì còn lâu mới đẩy được hắn khỏi giường. Hai kẻ giằng co qua lại một lúc lâu, phát ra tiếng cười khúc khích.
Hiểu Lâm hẳn là không biết bộ dạng của hắn lúc đó trông trẻ con không khác gì Tuệ Minh, cái dáng vẻ mà hắn chê bai thường ngày. Cũng không biết vì hôm nay có Hiểu Lâm hay không, mà Tuệ Minh thật nhanh đã chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ trong sự bình yên tuyệt đối, không lo nghĩ vẩn vơ, không lo lắng mất mát.
Đã bao lâu rồi, hai kẻ bọn hắn mới lại chung giấc trên một chiếc giường. Không chỉ có Tuệ Minh chìm vào giấc ngủ an yên không lo nghĩ, mà Hiểu Lâm phần nào đó cũng vậy. Nhưng vẫn có một điều bao lâu nay không thay đổi, khi không khí trở nên lạnh hơn vào lúc giữa đêm, Tuệ Minh lại bắt đầu rục rịch không yên. Hiểu Lâm thậm chí không cần mở mắt vẫn cảm nhận rõ rệt sự việc đang diễn ra, hắn luồng một tay xuống mặt giường, nhẹ nhàng đặt Tuệ Minh nằm úp sấp trên người hắn, còn cẩn thận dùng áo choàng phủ bên trên.
Bị chuyển động bất ngờ làm giật mình, Tuệ Minh ngốc đầu dậy, vẻ mặt mớ ngủ còn không mở nổi mặt. Hiểu Lâm một tay ôm người Tuệ Minh, một tay khác dịu dàng vuốt tóc cậu. Tuệ Minh trong chớp mắt liền nằm im ngủ lại. Hiểu Lâm ôm Tuệ Minh trong vòng tay, đủ dịu dàng để cậu ta không nghẹt thở, nhưng cũng đủ chặt như thể không muốn cậu ta thêm một lần nào nữa tìm cách rời xa hắn.