Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 43: Hành trình mới

Tuệ Minh đêm nay lại trở về gốc hắc tâm thảo sau vườn, Hiểu Lâm vừa hay hôm nay cũng không có việc gì làm, bèn rảo bước ra vườn sau, đứng trước gốc cây mà huýt sáo. Tuệ Minh nghe tiếng liền biết là ai, ló đầu ra khỏi hố sáng quát:

– Ngươi giờ này ở đây làm gì?

– Ngắm trăng. – Hiểu Lâm đáp gọn.

– Ngắm trăng sao không ra sân trước mà ngắm?

– Nhà của ta, ngươi định quản luôn à?

Tuệ Minh đuối lý, rút đầu lại vào trong tiếp tục gấp mấy bộ đồ còn dang dở. Chỉ là không biết Hiểu Lâm đã theo cậu vào bên trong từ lúc nào, còn im lặng ở sau lưng cậu mà quan sát. Tuệ Minh đã dở tay thì cảm thấy có ai đang nhìn mình, quay lại phía sau liền giật mình hốt hoảng:

– Ngươi ngươi ngươi… Ngươi vào đây lại không nói tiếng nào? Lỡ như ta đang thay y phục thì thế nào hả?

Hiểu Lâm khoanh tay đáp gọn:

– Giống như lúc ngươi xông vào nhà tắm lúc ta đang tắm thôi.

Tuệ Minh đỏ mặt, chống chế:

– Làm sao mà giống nhau chứ? Ta lúc đó là bất đắc dĩ!

– Ta cũng là bất đắc dĩ. – Hiểu Lâm đáp.

– Ngươi bất đắc dĩ cái gì nói ta nghe xem?

Hiểu Lâm cười lạnh:

– Ta mà không vào thì làm sao biết được ngươi lại định gom đồ đạc bỏ đi.

Tuệ Minh đẩy chiếc tay nải vừa sửa xoạn xong sang một góc, đáp:

– Ta không có bỏ đi, ta đưa Xuân Linh cô nương đến làng Phục Ma!

Hiểu Lâm khó hiểu:

– Ngươi? Một mình ngươi đến đó còn khó, thế nào lại có thể đưa người khác?

Tuệ Minh hứ một cái:

– Ừ, thì ta không thể, nhưng Kỳ Bách thì được.

Hiểu Lâm lập tức hiểu ra mọi chuyện, Tuệ Minh chính là nhờ Kỳ Bách đến đưa cả hai người họ đến làng Phục Ma. Hiểu Lâm tặc lưỡi một cái:

– Thì ra là đến gặp Tôn nhị công tử. Quan hệ lại còn tốt như thế, chỉ cần nhờ vả liền có mặt.

Tuệ Minh biết Hiểu Lâm lại chọc ghẹo cậu, nhưng lần này cậu không thèm chối bỏ nữa:

– Đúng rồi! Quan hệ của chúng ta còn tốt hơn ngươi nghĩ nữa đó! Sao nào?

Hiểu Lâm khoanh tay, ngoảnh mặt đi hướng khác không nói. Tuệ Minh biết hắn cứng họng, liền nói:

– Ngươi cũng lạ thật nha, cậu ta cũng đâu có đắc tội gì với ngươi?

Hiểu Lâm liền đáp:

– Cũng như ngươi thôi. Xuân Linh cũng đâu có đắc tội gì với ngươi, ngươi lại nghĩ cách đưa cô ta đi xa như vậy.

Tuệ Minh lao đến đánh Hiểu Lâm lát chát, chống tay đáp:

– Ngươi nghĩ ta xấu xa đến thế à? Chỉ là ta nghe nói làng Phục Ma đang cần một sát thủ thôi, vừa hay Xuân Linh lại muốn đi khỏi đây. Đưa cô ấy đến đó, một công đôi chuyện.

Hiểu Lâm khó hiểu:

– Ngươi làm sao mà biết?

Tuệ Minh cười nham hiểm:

– Ngươi đừng nghĩ ngươi không nói thì ta không biết!

Chẳng ai khác ngoài biệt đội làng Phục Ma đến đây gác rừng. Tuệ Minh vẫn thường tặng họ thuốc bổ mỗi lần họ ghé sang, thành ra họ cũng kể Tuệ Minh nghe mấy chuyện mà họ trông thấy. Một tháng qua, cứ đến lúc đêm khuya, lại có một đám dị nhân, không phải người, lại không phải quỷ xuất hiện ở khắp nơi. Hiểu Lâm ra ngoài suốt một tháng cũng là để trông chừng đám này, không cho chúng hại dân.

Không chỉ ở làng Ấn Sát, mà ở làng Phục Ma cũng có. Bởi không phải ma quỷ, chú thuật làng Phục Ma đánh lên người chúng hầu như không có quá nhiều tác dụng, Tế Pháp Chân Nhân vì thế mà cần có một sát thủ giúp ông tăng cường bảo vệ làng. Dạo gần đây bọn người đó ít xuất hiện, thành ra Hiểu Lâm mới được rảnh mà ở nhà.

Hiểu Lâm nhỏ giọng:

– Vậy lần này ngươi đến làng Phục Ma là vì chuyện này?

– Đúng vậy. Ta thấy chuyện này không đơn giản, nhất định là có liên quan đến chiếc bình cổ dưới đáy sông.

Hiểu Lâm nhìn sang hướng khác, hỏi tiếp:

– Khi nào thì về?

Tuệ Minh cười cười:

– Xong việc sẽ về. Thế nào? Không gặp ta không chịu nổi à?

Hiểu Lâm không thèm xác nhận, chỉ đáp:

– Phải tuyệt đối cẩn trọng.

Tuệ Minh khẽ gật đầu:

– Đừng xem ta như đứa trẻ lên ba như thế. Thôi, ta đi ngủ, sáng mai còn lên đường sớm! Ngươi cũng ngủ đi.

Hiểu Lâm không đáp, trực tiếp leo lên giường nằm nhắm mắt. Tuệ Minh trông thấy hắn làm vậy liền há hốc mồm:

– Nè, ai cho ngươi nằm ở đây? Vào phòng ngươi mà ngủ!

Hiểu Lâm vẫn nhắm mắt, đáp:

– Không được, Xuân Linh cô nương ở phòng ta rồi, ta không còn lựa chọn nào khác.

Tuệ Minh thừa biết hắn là cố tình muốn ở lại đây, chứ Xuân Linh đêm nay chắc chắn là sang ngủ cùng Từ phu nhân. Mà dù cho Xuân Linh có ở phòng Hiểu Lâm thật, hắn có ngủ trên cành cây cũng chẳng bệnh tật gì.

Bình thường, phòng ngủ trong thân cây của Tuệ Minh sẽ có mấy khóm hoa Dạ Vũ thả ánh sáng lung linh. Nhưng hôm nay mãi gấp quần áo rồi còn nói chuyện với Hiểu Lâm nên chưa kịp mang vào. Hậu quả là sau khi thổi tắt đèn dầu, ngoài mấy chỗ có ánh trăng mờ len vào, còn lại là một khoảng tối om mênh mông.

Tuệ Minh vừa đặt lưng xuống, thở ra một hơi, lập tức cảm nhận được đôi tay săn chắc lực điền của kẻ kia đang nhấc bổng cậu lên, đặt lên trên người hắn. Tuệ Minh nổi hết cả da gà, tim lại đập không kiểm soát, lòng nghĩ:

– Đây là ảo giác, nhất định là ảo giác…

Hiểu Lâm không ngại ngùng, một tay ôm ngang lưng, một tay ôm ngang hông Tuệ Minh, còn ra sức siết chặt một cái. Tuệ Minh cảm nhận được bên trong lồng ngực Hiểu Lâm, quả tim nóng bỏng kia cũng đang đập loạn xạ không thua gì cậu. Tuệ Minh muốn xác nhận một chút, liền cất giọng khẽ khàng:

– Hiểu Lâm…

Hiểu Lâm đưa một ngón tay lên môi:

– Suỵt… Ngủ đi! Lần này nhất định phải bình an trở về. Ta đợi!

Dứt lời, Hiểu Lâm lấy tay xoa tóc Tuệ Minh, nhẹ nhàng đặt mũi lên tóc cậu mà hít lấy một hơi. Tuệ Minh như tan chảy, liền ngoan ngoãn ngã đầu xuống vòm ngực săn chắc của Hiểu Lâm, cảm nhận từng nhịp đập bên trong. Vậy là không phải ảo giác, mà là sự thật. Cũng không phải một sự thật, mà là rất nhiều sự thật hiện tại đã sáng tỏ trong lòng Tuệ Minh, cả trong lòng Hiểu Lâm nữa. Những sự thật không cần nói bằng lời, cũng không thể nói hết bằng lời.

***

Một đêm cứ thế thật nhanh trôi qua, Tuệ Minh dậy sớm hơn thường ngày, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay Hiểu Lâm, lần này cậu không cần phải tìm cách thoát ra nữa, mà là đường đường chính chính tận hưởng cảm giác bản thân bấy lâu mong cầu. Tuệ Minh như kẻ ngốc, chốc chốc lại bất giác mỉm cười, cười đến rung người. Hiểu Lâm bị điệu cười của cậu làm cho mơ màng đánh thức, mỗi lần như thế hắn lại siết tay ôm Tuệ Minh chặt hơn.

Tuệ Minh có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra hai kẻ bọn hắn thế nào lại thành ra như vậy. Nhất là Hiểu Lâm, cho dù hắn chỉ thích nam nhân, thế nào lại để mắt đến một kẻ vừa yếu kém vừa không có tài cán gì như Tuệ Minh cơ chứ. Còn Tuệ Minh, đối với một kẻ cậu thậm chí chưa biết mặt mũi thế nào, mà cũng dám đem lòng mến mộ.

Nhưng bởi vì tình cảm chính là như thế, không có so sánh thiệt hơn, không có hơn thua điều kiện. Mấu chốt vẫn là người trong cuộc biết rằng họ cần nhau, ngoài ra những chuyện khác chỉ là chuyện ngoài lề.

Tuệ Minh không kìm được mà vuốt tay trên bộ ngực của Hiểu Lâm, mà Hiểu Lâm cũng đã dậy từ lúc nào. Mắt hắn vẫn nhắm, nhưng miệng thì thào:

– Còn sớm, không ngủ thêm chút sao?

Tuệ Minh lắc lắc đầu:

– Không ngủ được.

Hiểu Lâm lại tiếp:

– Nôn nao được gặp Tôn nhị công tử đến thế?

Tuệ Minh co bàn tay thành nấm đấm vỗ lên ngực hắn, nhưng không có bao nhiêu sức, miệng đáp trả:

– Huynh nha, nhìn xem ta hiện tại đang là bộ dạng gì, huynh còn trêu ghẹo ta như thế được? À, ta biết rồi, thì ra ngươi gh… Ui da…

Hiểu Lâm không cho Tuệ Minh nói ra chữ đó, nếu không thì hắn ngượng chết, liền vì vậy mà siết chặt Tuệ Minh trong vòng tay. Tuệ Minh hô hấp còn khó khăn, dĩ nhiên không nói thêm được gì. Đến khi Tuệ Minh sắp không thở được, Hiểu Lâm mới chịu thả lỏng. Chợt bên ngoài có tiếng Xuân Linh gọi:

– Tuệ Minh, hình như bên ngoài thuyền đến rồi!

Tuệ Minh ngỡ ngàng, sớm như thế mà Kỳ Bách đã lái thuyền đến, liền cố sức mà đáp:

– Đợi ta một chút, ta đến ngay!

Trong khi đó, Hiểu Lâm vẫn ôm lấy cậu không buông. Tuệ Minh ngúng nguẩy hỏi:

– Hiểu Lâm, huynh không cho ta đi thật à?

– Không cho!

– Huynh đừng có như vậy mà! Ta là đi làm chính sự đó!

– Không cho!

Tuệ Minh lắc đầu, không ngờ được tên này có lúc lại trẻ con đến như thế, liền đổi giọng ngọt ngào:

– Hiểu Lâm ca ca, huynh muốn thế nào mới để cho ta đi đây?

Hiểu Lâm không nói, dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ lên má hắn. Tuệ Minh trông thấy liền thốt lên:

– Ái chà, Hiểu Lâm, huynh cũng tâm cơ quá đó! Nhưng huynh đeo mặt nạ như thế, thì làm sao…

Hiểu Lâm liền kéo nhẹ mặt nạ lệch sang một bên, nhưng chỉ để lộ phần má hắn chỉ tay vào. Tuệ Minh cười lắc đầu với cái tên này, nhưng cũng thật nhanh mà áp mũi vào má hắn mà “thơm” nhẹ một cái. Hiểu Lâm có vẻ hài lòng một chút, liền thả lỏng tay cho Tuệ Minh ra ngoài. Bản thân hắn cũng không ngủ nữa, ở một bên xem chừng Tuệ Minh thu gom đồ đạc.

Tuệ Minh rửa mặt, chỉnh trang quần áo, vớ lấy chiếc tay nải treo sẵn ở một góc, toan chạy ra ngoài. Chợt lại thấy Hiểu Lâm đứng sau dang tay bất động, rõ là đang định “yêu sách” điều gì nữa đây mà. Tuệ Minh hoàn toàn chịu thua với cái tên này, trông thấy bộ dạng này của hắn có ai dám tin hắn là sát thủ chứ?

Tuệ Minh tiến đến bên Hiểu Lâm, áp sát người vào người hắn, vòng tay ra sau lưng hắn ôm thật chặt. Hiểu Lâm thở ra một hơi, coi bộ hài lòng lắm. Chợt Hiểu Lâm lên tiếng:

– Tuyệt đối phải giữ khoảng cách với tên kia!

“Tên kia” chẳng ai khác là Kỳ Bách. Hiểu Lâm đối với cậu ta mà nói, ngày nào còn Tuệ Minh, thì ngày đó hắn còn không thích Kỳ Bách.

– Ta biết rồi!

– Không được uống rượu cùng hắn!

– Ừm.

– Không được ở cùng phòng với hắn!

– Đã rõ!

Hiểu Lâm cũng ôm chặt Tuệ Minh một cái, hít mùi tóc cậu một hơi dài rồi mới chịu để cậu bước ra bên ngoài. Tuệ Minh chạy như bay về phía cửa, nơi có Từ phu nhân và Xuân Linh đã đợi từ nảy giờ. Tuệ Minh lúng túng:

– Thật xin lỗi, ta đến trễ!

Kỳ Bách trông thấy Tuệ Minh thì vô cùng hí hửng:

– Không sao đâu Tuệ Minh, huynh ngủ thêm một chút vẫn được!

Nhưng khi thấy Hiểu Lâm bước ra phía sau Tuệ Minh, Kỳ Bách liền bớt vui ngay tắp lự. Đằng kia, bên gốc hắc tâm thảo trước cổng, Từ phu nhân đang ngậm ngùi nói mấy lời tiễn biệt với Xuân Linh:

– Con phải cẩn trọng, nhớ quay lại thăm ta!

Xuân Linh choàng tay ôm bà:

– Mẹ đừng lo, con hứa sẽ quay lại mà!

Hiểu Lâm và Tuệ Minh ngớ người không hiểu chuyện gì. Thì ra tối qua, Từ phu nhân và Xuân Linh đã thức cả đêm, họ nói với nhau rất nhiều điều. Càng nói, lại càng tiếc rằng không có duyên cùng ở một nhà. Từ phu nhân bèn muốn nhận Xuân Linh làm con nuôi, Xuân Linh cũng rất vui mừng mà chấp nhận.

Tuệ Minh bèn trấn an bà:

– Từ phu nhân, người yên tâm, ta sẽ sắp xếp mọi chuyện chu đáo! À… Chúng ta phải đi thôi, mặt trời sắp lên rồi!

Thuyền cạn dần chuyển động, sau đó nhanh dần, nhanh dần, chẳng mấy chốc đã khuất khỏi tầm mắt của hai người ở lại. Thuyền chạy bon bon trên đất đá, thực sự khiến cho Xuân Linh hiếu kỳ. Cô tươi cười nói chuyện:

– Tôn công tử, bảo bối của cậu vừa thú vị vừa lợi hại thật đấy!

Kỳ Bách cười khì khì:

– Tiểu thư quá khen! – Đoạn cậu ta quay sang Tuệ Minh hỏi – Tuệ Minh, lần này huynh ra ngoài không mang theo mặt nạ sao?

Tuệ Minh đáp lời:

– Ta chỉ cần mặt nạ khi ở trong làng, hoặc khi đi cùng Hiểu Lâm thôi. Chứ ta cũng không nhất thiết phải mang nó.

Xuân Linh lại hỏi:

– Nhưng có phải hơi mạo hiểm không? Lần này còn không có Hiểu Lâm đi cùng cậu!

Ý Xuân Linh chính là, không có mặt nạ thì Hiểu Lâm khó lòng cảm nhận được Tuệ Minh, sẽ không thể ứng cứu nếu Tuệ Minh gặp nguy. Tuệ Minh thật ra cũng có nghĩ đến chuyện này, cũng có bàn với Hiểu Lâm chuyện này. Hiểu Lâm ban đầu cũng không đồng ý để cậu ra ngoài với bộ dạng như thế, kẻo có kẻ lại đắc ý vì nhìn thấy mặt cậu mỗi ngày.

Mà thật vậy, tên lái thuyền đằng sau từ sớm giờ cứ chốc chốc lại nhìn Tuệ Minh mỉm cười. Nhưng Tuệ Minh lại có lý do của cậu:

– Hội làng sắp đến rồi, năm nay ta để Hiểu Thức cùng đi với Hiểu Lâm. Hơn nữa, có cô ở đây rồi, có thể có chuyện gì chứ?

Xuân Linh cười hô hố khi thấy Tuệ Minh đánh giá cao cô như thế. Đoạn, Tuệ Minh hỏi Kỳ Bách:

– Kỳ Bách, ta nghe nói gần đây làng đệ có chuyện không ổn.

Kỳ Bách thành thật đáp:

– Là bọn người bùn. Không biết chúng từ đâu đến, chỉ biết chúng là những thứ khó nhằn. Chúng không bị áp chế bởi chú Phục Ma, lại không hề hấn gì với gươm giáo. Dù có bị đâm xuyên qua người, chỗ đó cũng rất nhanh lành lại.

Tuệ Minh tặc lưỡi:

– Kỳ lạ, ta không có nhiều thông tin về thứ đệ nói. Xuân Linh, cô từng nghe qua về bọn chúng hay không?

Xuân Linh ngẫm nghĩ một lát, như nhớ ra điều gì:

– Trong một quyển sách cổ của nhà ta dường như có ghi chép về chúng. Chúng là một loại quái vật cổ xưa, tuy không dùng tà thuật nhưng sức chịu đựng và sức tấn công vô cùng tốt, có thể nói là tốt nhất trong các loại quái.

Tuệ Minh hớn hở:

– Khắc chế thế nào?

Xuân Linh tặc lưỡi:

– Lần cuối cùng ta đọc quyển sách ấy, thì cách khắc chế chúng đã bị xé mất!

Tuệ Minh và Kỳ Bách kinh hãi:

– Không thể trùng hợp như thế được!

Xuân Linh lắc đầu:

– Ta lúc ấy cảm thấy không có gì khó hiểu, vì sách cổ bị mất một vài trang là chuyện bình thường. Nhưng loại quái này đột nhiên bẵng đi mấy trăm năm đột nhiên xuất hiện, thì thật là có gì đó không đúng!

Thấy không khí có chút chùn xuống, Xuân Linh tiếp một câu:

– Đừng lo, chúng ta có thể thử nhiều cách, khi nào tìm ra cách khắc chế chúng thì thôi!

Xuân Linh dù không phải đệ nhất sát thủ làng Ấn Sát, nhưng nói đi cũng phải nói lại, những gì cô học được và sự tinh tế vốn có là không thể đánh giá thấp. Tuệ Minh rất có lòng tin sẽ tìm được cách đối phó với bọn này. Nhưng đó có vẻ là chuyện của Xuân Linh, còn chuyện của cậu chính là tìm ra nguồn gốc của bọn chúng. Chắc chắn không thể nào vô cớ lại xuất hiện ở cả làng Ấn Sát lẫn làng Phục Ma.

Thuyền cạn đi chưa đến ba canh giờ, làng Phục Ma đã hiện ra trước mắt. Dưới bến thuyền, Tuệ Minh có thể nhìn thấy Tôn phu nhân đang tươi cười trông về phía hắn. Thuyền vừa cập bến, bà đã hớn hở vui mừng:

– Tuệ Minh, con lâu như thế mới chịu quay lại thăm ta à?

Tuệ Minh nhảy lên bờ, cười đáp:

– Bá mẫu, ta cũng thật nhớ người. Nhưng mà, làng ta cũng gặp phải bọn người bùn, thật là khó khăn mà!

Tôn phu nhân vừa nghe liền lộ ra một vẻ ngao ngán:

– Đúng đúng đúng! Cả làng ta tháng qua không đêm nào có thể yên giấc. Thôi, chúng ta vào nhà rồi từ từ nói!

Chợt bà nhận ra còn có một người khác nữa:

– Tuệ Minh, đây là?

Tuệ Minh giới thiệu:

– Tôn phu nhân, đây là Lã Xuân Linh, Lã tiểu thư, cô ấy đến đây để giúp chúng ta đó!

Tôn phu nhân giờ này mới ngắm nhìn kỹ dung mạo nữ nhân trước mặt, không kìm được mà thốt lên:

– Tuyệt hảo! Cả đời ta chưa bao giờ thấy ai có dung mạo xinh đẹp như thế này! Nào, nhanh vào trong!

Tôn phu nhân đi trước, Tuệ Minh và Xuân Linh theo sau. Bên trong đã bày sẵn một bàn tiệc thịnh soạn, xem như quà mừng Tuệ Minh trở lại thăm Tôn phủ. Mọi người trong nhà đều có mặt đầy đủ ở đây, cả Sỹ Luân cũng ngồi trong bàn.

Thấy Xuân Linh bước vào, hắn liếc mắt nhìn một cái, lại thật nhanh nhìn sang hướng khác. Tôn phu nhân một bên ngồi cạnh Tuệ Minh, bên kia là Xuân Linh. Cạnh Tuệ Minh là Kỳ Bách, cạnh Xuân Linh là Lam Thủy.

Tôn phu nhân vẫn là vô cùng hiếu khách:

– Tuệ Minh, Xuân Linh, ăn nhiều vào, tất cả là chuẩn bị cho các con! Cứ ăn xong trước đã, chuyện khác từ từ tính sau!

Lam Thủy ngồi bên kia tiếp lời:

– Phải đó! Xuân Linh tỷ, tỷ thật sự quá xinh đẹp. Lại còn biết võ công, thật là tài sắc vẹn toàn!

Sỹ Luân mọi ngày kín tiếng đến mức trầm lặng, thế mà lúc này lại đột nhiên cất lời:

– Đẹp đến mấy cũng không mang sắc đẹp ra để đánh quỷ được. Ta nghe nói dân làng Ấn Sát không được phép lộ mặt với người ngoài, quy tắc của làng còn không tuân, còn ra thể thống gì.

Tuệ Minh định nói gì đó thì Xuân Linh đã lên tiếng trước:

– Công tử, Xuân Linh hiện tại đã không còn là người làng Ấn Sát, nên phép tắc của làng cũng không có ý nghĩa với ta. Ngoài ra, nếu công tử nghi ngờ khả năng của ta, chúng ta có thể tỷ thí!

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!