Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 47: Thử nghiệm

Trời sáng, đoàn quân ai trở về nhà nấy. Dân làng trên núi cũng được Lam Thủy hộ tống trở lại. Tôn lão sư vừa trở về nhà, đã thấy một đại thẩm khúm núm trước cửa. Thấy Tôn lão sư, bà quỳ sụp xuống đất:

– Tế Pháp Chân nhân, con trai ta đêm qua bị trọng thương, không biết nó giờ như thế nào! Xin người cứu lấy nó!

Tôn lão sư đỡ bà dậy, trấn an:

– Đừng lo! Tối qua Tuệ Minh đã đưa cậu ấy về trị thương, nhất định là đã khỏe lại!

Lời vừa dứt, từ bên trong, Liễu Thịnh đã tức tốc chạy về hướng mẹ cậu gọi lớn. Liễu phu nhân vui mừng khúc tu tu như đứa trẻ. Bà muốn kéo con trai quỳ xuống cảm tạ thì Tuệ Minh chợt xuất hiện, rằng:

– Đừng vội nói lời khách sáo! Cuộc chiến này chúng ta còn cần đến Liễu công tử nhiều đấy!

Tuệ Minh quay sang Tôn lão sư:

– Chân nhân, ta mời họ vào trong được chứ?

Tôn lão sư gật đầu, mẹ con Liễu Thịnh cung kính đi theo ông vào đại sảnh. Tuệ Minh nhanh chóng nói cho ông nghe về khả năng đặc biệt của cậu bé, nói xong liền rẽ hướng về Tây phủ. Xuân Linh cùng Sỹ Luân cũng vừa về đến nơi.

Tuệ Minh về đến Tây phủ, nhìn thấy cửa phòng mở toang. Bước vào trong, Tuệ Minh liền nhìn thấy Kỳ Bách đang nằm sõng soài trên giường. Tuệ Minh lắc đầu, người chữa bệnh thế nào lại biến thành người bệnh?

Tuệ Minh đỡ Kỳ Bách ngồi dậy, chỉ nghe Kỳ Bách thều thào mấy câu không rõ nghĩa. Tuệ Minh đặt vào miệng cậu ta hai viên thuốc, vận lực giúp cậu ta hồi sức. Một chốc sau, cảm thấy Kỳ Bách đã ổn, Tuệ Minh đặt cậu ta nằm chỉnh tề trên giường, lại tiếp tục trở về Đại sảnh của Tôn phủ.

Tôn lão sư rót trà cho mẹ con Liễu Thịnh, hỏi:

– Hình như Liễu công tử là người duy nhất sử dụng mộc thuật trong làng ta?

Liễu Thịnh khẽ gật đầu. Về điều này thì chưa ai có thể xác nhận, nhưng hàng chục năm qua, Liễu Thịnh chưa tìm thấy người thứ hai trong làng sở hữu Mộc thuật như cậu. Liễu Thịnh bèn hỏi lại:

– Chân nhân, điều này có ý nghĩa gì không ạ?

Tuệ Minh từ cổng bước vào đã nhanh chóng cướp lời:

– Chỉ có mộc thuật trừ khử được đám quái bùn. Là linh lực tương khắc.

Xuân Linh đứng một bên gật gù hiểu ra. Chợt cô cất giọng hỏi:

– Tuệ Minh, cậu đã tìm được bọn chúng đến từ đâu hay chưa?

Tuệ Minh gãi đầu:

– Rất tiếc là vẫn chưa. Chúng xuất hiện cùng lúc ở khắp mọi nơi, ta không thể xác định được đâu mới là nguồn. Kế hoạch sẽ có chút thay đổi, sau khi tiêu diệt bớt bọn chúng, chúng ta sẽ tìm ra nguồn!

Tuệ Minh lại hỏi:

– Chân nhân, có phải đêm qua đám quái bùn nhiều hơn những đêm trước có đúng không?

Tôn lão sư gật đầu:

– Bọn chúng mỗi ngày một đông đúc hơn. Nếu không nhanh chóng xử lý, sẽ đến lúc chúng vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta.

Tuệ Minh vỗ vai Liễu Thịnh:

– Ái chà cậu bé, lần này phải trông cậy vào đệ rồi!

Liễu Thịnh lộ ra một nét mặt hoang mang:

– Dựa… dựa vào đệ sao? Một mình đệ làm sao có thể…

Tuệ Minh nói chắc:

– Đệ đừng lo, còn cả chúng ta nữa. – Đoạn quay sang Liễu phu nhân – Liễu phu nhân, xin phép người cho ta mượn tiểu công tử này vài hôm, ta xin đảm bảo cậu ấy sẽ trở về an toàn!

Liễu phu nhân trong lòng bán tín bán nghi, nhưng câu này được nói ra trước mặt Tôn lão sư, hẳn là Tuệ Minh không dám nói bừa, nên bà cũng gật đầu đồng ý.

Tuệ Minh tặc lưỡi:

– Chúng ta không có nhiều thời gian, trong đêm nay phải quét sạch bọn chúng!

Liễu Thịnh ôm mẹ chào tạm biệt, lập tức lên đường theo bọn người Tuệ Minh đến hầm chiến đấu. Tuệ Minh và Liễu Thịnh mỗi người đu một bên tay áo của Xuân Linh, thong dong từ trên cao nhìn xuống. Sỹ Luân bay phía trên cùng Xuân Linh, hỏi:

– Lã tiểu thư, cô chiến đấu cả đêm lẽ nào không mệt? Để ta giúp cô…

Câu còn chưa dứt, Xuân Linh đã đáp:

– Đa tạ công tử, ta vẫn ổn. Những cuộc chiến xuyên suốt ngày đêm ta từng trải qua không ít, người không cần lo lắng cho ta!

Người con gái mạnh mẽ như thế này cũng là lần đầu tiên Sỹ Luân gặp. Có lẽ vì vậy mà hắn ở trước mặt cô tuyệt nhiên không dám bày ra dáng vẻ cao ngạo thường có. Tuệ Minh bên dưới ôm tay áo đung đưa qua lại, hỏi Liễu Thịnh:

– Lúc đệ tỉnh lại có trông thấy Kỳ Bách không?

Liễu Thịnh đáp:

– Tôn nhị công tử hả? Đệ có thấy, lúc đó trông huynh ấy mệt mỏi lắm, nhưng cứ giục đệ trở ra đại sảnh nên đệ cũng không dám nán lại lâu.

Cậu dừng một đoạn, chợt như nhớ ra điều gì:

– A, đệ còn chưa tạ ơn cứu mạng của huynh…

Tuệ Minh đưa tay ngăn lại:

– Không phải ta, là Kỳ Bách chữa cho đệ đấy! Dành mấy lời đó mà nói với cậu ta!

Liễu Thịnh lặng lẽ gật đầu, một khắc sau liền hướng mắt về cửa hầm chiến đấu đang hiện ra trước mặt. Đứng từ bên ngoài, bọn họ vẫn có thể nghe được tiếng lũ quái bùn gào rú bên trong vọng ra. Bên trong hầm có một khu vực trũng sâu xuống dưới chính là nơi nhốt lũ quái bùn. Xuân Linh, Sỹ Luân và Liễu Thịnh nhảy xuống bên dưới, còn Tuệ Minh vẫn đứng trên nền cao trông xuống bọn họ.

Xuân Linh nhìn lũ quái bùn, lại nhìn Tuệ Minh:

– Chúng ta phải làm gì đây?

Tuệ Minh hô to:

– Liễu Thịnh, đệ tấn công con quái trước mặt cho ta xem!

Liễu Thịnh gật đầu, rút bội kiếm ra khỏi vỏ, dồn lực đâm về phía trước. Lưỡi kiếm lún sâu vào đám bùn nhão nhẹt, nhưng… không có hiện tượng gì xảy ra cả.

Xuân Linh ngỡ ngàng:

– Sao không có phản ứng?

Tuệ Minh nhìn lưỡi kiếm của Liễu Thịnh, nó lúc này chỉ là một lưỡi kiếm bình thường, ánh xanh trên kiếm tối qua đã biến mất. Tuệ Minh liền hỏi:

– Tối qua ta nhìn thấy lưỡi kiếm của đệ mang Mộc lực, sao lúc này lại không có?

Liễu Thịnh lắc đầu ái ngại:

– Đệ… không biết!

Tuệ Minh vỗ trán chan chát, tưởng đã nắm chắc phần thắng trong tay, cuối cùng phát hiện đó chỉ là một phút bộc phát kỹ năng nhất thời của cậu nhóc. Xuân Linh lại hết sức bình tĩnh:

– Chắc chắn trong lúc đó bản năng sinh tồn đã giúp Liễu Thịnh truyền linh lực vào kiếm, còn lúc này…

Sỹ Luân đứng bên kia nói thật như đùa:

– Chỉ cần tái hiện lại khung cảnh đêm qua thôi là được.

Dứt lời, hắn búng tay một cái, một trong số ba con quái bùn thoát ra khỏi thương ngục, hung hăng nhắm hướng bọn họ mà lao đến. Tuệ Minh hét lên kinh hãi:

– Tôn công tử, bọn ta còn chưa chuẩn bị xong đó!

Mặc cho bọn họ có chuẩn bị hay không, con quái bùn vẫn đuổi theo họ không ngừng. Tuệ Minh sau một hồi la hét, phát hiện bản thân đang đứng ở trên nền cao, con quái không leo lên được, liền đắc ý hướng về nó mà trêu chọc:

– Lêu lêu, ta ở đây nè, đến đây mà bắt ta đi!

Con quái nghe thấy, nó hướng mặt về phía Tuệ Minh. Chỉ trong một cái chớp mắt, nó phun liên tiếp mấy viên đạn bùn đến chỗ Tuệ Minh. Đạn bùn bay với tốc độ cực nhanh, Tuệ Minh bị một viên trúng vào mặt trực tiếp bật ngửa ra phía sau. Xuân Linh trông thấy không nhịn được mà cười khúc khích, cả Liễu Thịnh cũng cười ha hả. Tuệ Minh bày ra vẻ mặt khổ sở:

– Các người thật là vô lương tâm, mau giết nó đi chứ! Ui da… Hu hu đau…!

Cảm thấy chưa đủ sự uy hiếp, Sỹ Luân đồng thời thả cả hai con quái bùn còn lại ra. Bọn họ mỗi người đối phó một con, Xuân Linh và Sỹ Luân xem như có thể đánh ngang sức, nhưng Liễu Thịnh lại khác, cậu còn quá non nớt trước kẻ địch này.

Tuệ Minh vuốt bớt bùn trên mặt, hướng đến phía Liễu Thịnh hét to:

– Liễu Thịnh, tập trung, hãy nhớ rằng đệ mang Mộc lực, nó không sợ đệ thì thôi, đệ không cần sợ!

Liễu Thịnh nắm chặt thanh kiếm bằng hai tay, run rẩy trong vô thức. Cậu chưa thể quên được cảm giác khi bản thân trúng phải một cú đấm của con quái tối qua, cảm giác như cậu đang đến cạnh lằn ranh sinh tử.

Con quái không chần chừ mà xông lên, Liễu Thịnh vẫn nhìn đăm đăm vào thanh kiếm trước mặt, Tuệ Minh lại hét:

– Liễu Thịnh, nếu đệ run sợ, sẽ không ai có thể bảo vệ mẹ đệ được cả!

Liễu Thịnh sực tỉnh, đúng rồi, cậu còn có mẹ. Tuệ Minh đã nói cuộc chiến này trông cậy vào cậu, nếu hôm nay cậu không thể giúp làng trừ bỏ mối hại này, thì vài ngày nữa, thậm chí là đêm nay, bọn quái sẽ quét sạch cả làng cậu mất. Trong đó có cả người mẹ luôn yêu thương cậu, người xem cậu là lẽ sống của cuộc đời mình!

Liễu Thịnh dồn sức, miệng không tự chủ mà hét lên, Xuân Linh ở một bên nhìn sang thấy dòng linh lực đã bắt đầu chảy vào lưỡi kiếm. Con quái lao đến, Liễu Thịnh lách người, tung ra hai nhát chém liên tục cắt đứt hai cánh tay nó. Ngay ở miệng vết cắt, Tuệ Minh có thể trông thấy một thứ gì đó như những mầm cây mọc lên li ti.

Tuệ Minh nhắc nhở:

– Liễu Thịnh, đâm vào tim nó!

Liễu Thịnh nhảy lùi về sao, khụy gối một cái, rồi bật người lên giữa không trung. Cậu vươn tay dài hết cỡ, lấy thế từ trên đâm xuống. Lưỡi kiếm đâm xuyên qua lồng ngực con quái, khiến nó gào rú trong điên loạn.

Nhưng chớp mắt một cái, toàn thân con quái bắt đầu khô lại và nứt nẻ, từ trong từng vết nứt mọc ra chi chít những mầm cây nhỏ, những chỗ không nứt thì như bị phủ một lớp rêu phong. Thân hình to lớn của nó đổ gục ngay trước mặt Liễu Thịnh, cậu không kìm được mà hét lên sung sướng:

– Đệ làm được rồi! Aaaaa! Đệ làm được rồi!

Chiến tích đầu tiên của một chiến binh nhỏ tuổi khiến cậu ta ngập trong cảm giác tự hào. Tuệ Minh gọi lớn:

– Xuân Linh, cô nhốt hai con quái kia lại đi, hàng hiếm đừng lãng phí!

Xuân Linh gật đầu làm theo, Sỹ Luân không ai bảo cũng giúp một tay. Liễu Thịnh rút thanh kiếm cắm trên lồng ngực con quái mới chết, nó đã trở về màu trắng như thường. Tuệ Minh gãi gãi đầu:

– Không phải chứ!?

Liễu Thịnh cười tươi, đáp:

– Huynh đừng lo, nhìn đệ này!

Liễu Thịnh giơ cao thanh kiếm trên tay, nhắm mắt vận lực. Mộc lực của cậu lại một lần nữa nhuộm xanh lưỡi kiếm. Xuân Linh vui mừng:

– Rất giỏi! Nhanh như vậy đã làm chủ được khả năng này! Thật tốt!

Liễu Thịnh hớn hở:

– Để đệ giết luôn hai con còn lại!

Tuệ Minh hốt hoảng:

– Khoan đã! Làm gì gấp gáp như thế, ta còn chưa xong đâu! Thế đệ định tối nay một mình sẽ giết hết đám quái à?

Liễu Thịnh gãi đầu ngượng ngùng, bởi điều Tuệ Minh vừa nói là không thể. Nếu chỉ có một mình Liễu Thịnh kết liễu được chúng, thì đoàn quân cũng không thể cầm cự đủ lâu cho cậu làm điều đó!

Xuân Linh thắc mắc:

– Tuệ Minh, có kế hoạch gì sao?

Tuệ Minh búng tay:

– Ta muốn kiểm tra một việc! Tôn công tử, phiền huynh cho Liễu Thịnh mượn Phong Ngọc Thương được không?

Phong Ngọc Thương là vũ khí của Sỹ Luân, hắn trước giờ cấm tuyệt đối ai động vào nó. Nhìn vẻ mặt hắn còn lưỡng lự, Xuân Linh đề nghị:

– Tôn công tử, Tuệ Minh nhất định là có suy tính, vì việc làng, mong huynh nể mặt một chút!

Đến nước này, Sỹ Luân không cho mượn cũng không được. Sỹ Luân ném thương về phía Liễu Thịnh, Liễu Thịnh dùng hai tay chụp lấy. Phong Ngọc Thương nặng gấp chục lần thanh kiếm của cậu, Liễu Thịnh phải khó khăn lắm mới có thể cầm vững.

Tuệ Minh tiếp tục hướng dẫn:

– Đệ có thể truyền Mộc lực vào Phong Ngọc Thương được không?

Liễu Thịnh tập trung vận sức, đẩy linh lực vào thương, nhưng linh lực lập tức bị đánh bật ra. Tuệ Minh lại nhờ:

– Tôn công tử, phiền huynh thu lại linh lực trong Phong Ngọc Thương!

Sỹ Luân bước sang chạm nhẹ vào Phong Ngọc Thương một cái, Liễu Thịnh lập tức cảm thấy nó nhẹ đi mấy phần. Không ngờ linh lực cũng có sức nặng đến như thế. Liễu Thịnh thử lại, lần này Mộc lực không bị đánh bật ra như trước. Lưỡi gươm trắng bằng đầu hiện lên ánh xanh, Tuệ Minh gật gù biết rằng suy đoán của cậu lại chính xác.

Tuệ Minh nháy mắt ra hiệu, Liễu Thịnh hiểu ý đưa thương trả về cho Sỹ Luân. Sỹ Luân gồng lực tay, trực tiếp ném thương đâm thẳng vào lồng ngực con quái bùn trước mắt. Kết quả thật bất ngờ, khi nó cũng lập tức bị “mộc hóa” như con quái vừa chết ban nảy.

Sỹ Luân nhổ thương ra khỏi con quái, ngọn thương đã mất đi ánh xanh. Mộc lực có thể giết bọn này, nhưng mỗi lần giết chúng lại phải cần thêm linh lực. Tuệ Minh ngó sang Liễu Thịnh, chỉ mới hai lần, nhưng cậu bé đã có vẻ hơi mệt mỏi.

Tuệ Minh bên trên ném xuống Liễu Thịnh hai viên thuốc, ra hiệu cho cậu uống vào. Xuân Linh không kìm được tò mò liền hỏi:

– Tuệ Minh, điều này có ý nghĩa gì?

Tuệ Minh khoanh tay, gãi cằm:

– Ta muốn mượn linh lực của Liễu Thịnh để truyền vào vũ khí của quân đội. Chỉ có cách này mới nhanh chóng đẩy lùi được bọn chúng.

Sỹ Luân đột nhiên lên tiếng:

– Chỉ sợ chưa giết hết được bọn quái vật thì cậu ta đã đi đời. Hơn nữa, đợi cậu ta truyền linh lực cho từng người là chuyện bất khả thi.

Sự thật là như vậy, sức lực cậu bé có giới hạn, mà lũ quái vật đêm nay còn đông gấp nhiều lần đêm trước. Nhưng Tuệ Minh không phải là chưa từng nghĩ đến việc này.

Tuệ Minh bốc một viên đá, chọi về phía con quái bùn còn lại, rằng:

– Chúng ta phải cược hết thôi, không còn cách khác! Xuân Linh, đến lượt cô này!

Xuân Linh chỉ tay vào bản thân:

– Ta?

Tuệ Minh giải thích:

– Cô có thể lấy linh lực của Liễu Thịnh truyền vào Phong Ngọc Thương, bội kiếm của cô và cả Liễu Thịnh không?

– Ta chưa từng thử qua… – Xuân Linh bán tín bán nghi.

Tuệ Minh cười ẩn ý:

– Còn chờ gì nữa! Liễu Thịnh, cố lên, tất cả nhờ đệ!

Xuân Linh đến cạnh Liễu Thịnh, ném bội kiếm của hai người cho Tuệ Minh. Một tay cô đặt lên vai Liễu Thịnh, một tay bắt ấn triển thuật:

– Ấn Sát kỳ thuật: Dẫn lực!

Liễu Thịnh lập tức chau mày, cảm thấy sức lực của cậu bị kéo ra ngoài qua chỗ chạm tay của Xuân Linh. Linh lực cậu được Xuân Linh dẫn ra ngoài, cùng lúc truyền vào Phong Ngọc Thương và hai thanh bội kiếm. Tuệ Minh nhìn thấy hai lưỡi kiếm trên tay dần chuyển màu. Cùng lúc đó, Liễu Thịnh bắt đầu thở hồng hộc, mệt nhọc đến độ khuỵu chân quỳ gối lên nền đất.

Tuệ Minh từ trên nhảy xuống, cầm hai thanh bội kiếm xông đến con quái bùn còn lại. Sỹ Lâm đứng bên này thấy cậu khí thế như vậy liền búng tay một phát, con quái bùn thoát khỏi thương ngục chạy ra. Tuệ Minh khiếp vía kinh hồn, quay đầu vừa la hét vừa bỏ chạy. Bỗng nhiên có một bình bóng từ trên lướt xuống, chụp lấy thanh kiếm trên tay Tuệ Minh đâm vào lồng ngực con quái.

Con quái rú lên một tiếng, lăn đùng ra chết. Tuệ Minh quỳ dưới đất thở phào, không quên quay sang trách móc:

– Tôn công tử, huynh cũng thật là lắm trò!

Chợt một bàn tay chìa ra trước mặt, Tuệ Minh theo đó mà đứng dậy, chợt nhận ra kẻ vừa rồi chính là Kỳ Bách! Kỳ Bách đỡ Tuệ Minh dậy, gấp gáp hỏi:

– Tuệ Minh, huynh có làm sao không? Sao mặt mũi huynh đầy bùn vậy?

Tuệ Minh hất mặt sang phía Sỹ Luân:

– Hỏi đại ca tốt của đệ ấy!

Bỗng dưng Xuân Linh bên kia gọi gấp gáp:

– Tuệ Minh, Liễu Thịnh ngất rồi!

Tuệ Minh chạy sang bắt mạch, cậu bé hẳn là chưa quen với việc chia sẻ linh lực cho người khác, nên cơ thể phản ứng tự vệ, ngắt dòng linh lực để tránh hao tổn. Tuệ Minh nhìn sang Kỳ Bách, tặc lưỡi. Kỳ Bách thở dài:

– Được rồi, lại là đệ chứ gì!

Kỳ Bách đặt tay lên một bên vai Liễu Thịnh, Tuệ Minh đặt tay lên bên còn lại. Tuệ Minh quay sang nói với hai người kia:

– Xuân Linh, Sỹ Luân, hai người có thể về trước. Chúng ta lo liệu xong Liễu Thịnh sẽ trở về. Tranh thủ lấy sức, đêm nay vất vả đấy!

Xuân Linh hiểu ý rời đi, Sỹ Luân không biết từ lúc nào trở thành cái đuôi của cô. Sỹ Luân từ sau bay sát đến chỗ cô, đề nghị:

– Tiểu thư, lên thương cùng ta! Tiết kiệm sức lực, một chút đỡ một chút!

Xuân Linh cũng không còn cảm thấy Sỹ Luân đáng ghét như lúc mới gặp, cũng nể mặt hắn năm lần bảy lượt đề nghị giúp đỡ, liền chấp thuận. Xuân Linh cười tươi, nhẹ nhàng đứng vững trên thương cùng Sỹ Luân, đáp:

– Đa tạ!

Ai đó mà biết được chuyện này chắc cũng sẽ không tin nổi. Sỹ Luân mà đề nghị được giúp người khác á? Sỹ Luân mà cho người khác cùng đứng trên Phong Ngọc Thương của hắn á? Nghe như chuyện chỉ có trong mơ!

Một lúc sau Liễu Thịnh liền tỉnh, nhìn thấy Kỳ Bách, cậu nhóc đã sốt sắng quỳ thụp xuống:

– Nhị công tử! Tạ ân cứu mạng! Liễu Thịnh xin nguyện cả đời báo đáp!

Kỳ Bách tặc lưỡi:

– Ngươi khách sáo như thế làm gì? Đêm nay đại thắng, chúng ta xem như huề!

Tuệ Minh vỗ vai Liễu Thịnh:

– Đêm nay đệ tuyệt đối phải thả lỏng, nếu đệ sợ hãi lúc chúng ta mượn linh lực của đệ mà ngất đi, chúng ta coi như chết chắc!

Liễu Thịnh gật gật đầu:

– Đệ nhất định ghi nhớ!

Tuệ Minh bỗng dưng hiếu kỳ:

– Liễu Thịnh, trong làng chỉ có một mình đệ có Mộc thuật, đệ có thể nói cho ta biết làm sao đệ có được không?

Liễu Thịnh thành thật:

– Chính là do đệ được sinh ra trên ngọn cây!

Tuệ Minh và Kỳ Bách kinh hãi:

– Làm sao có thể?

Một bà bầu bụng hơn chín tháng leo lên ngọn cây để sinh nở, nghĩ đến thôi Tuệ Minh cũng không cách nào nghĩ ra được!

Liễu Thịnh cười buồn:

– Đệ không nói đùa đâu. Năm đó cha đệ đến một làng khác đánh trận, làng ta không may bị tập kích. Mẹ đệ lúc đó đã gần ngày sinh, thân thể yếu ớt, biết bản thân không thể chạy được xa, đã tìm đến ngọn cây cao nhất trong cánh rừng cạnh bên, ở trên đó một mình sinh ra đệ! Nhưng năm đó, cha đệ và hai ca ca cũng tử trận ở xứ người, mẹ và đệ từ ngày ấy nương tựa nhau mà sống.

Tuệ Minh vỗ lưng cậu an ủi. Chẳng trách, khi nghĩ đến việc phải bảo vệ mẹ, Liễu Thịnh liền có thể truyền linh lực vào trong lưỡi kiếm, việc mà trước đây cậu chỉ có thể làm được lúc bản năng sinh tồn trỗi dậy. Chắc hẳn, mẹ của cậu, cũng quan trọng hệt như mạng sống của cậu vậy.

Tuệ Minh đỡ Liễu Thịnh đứng dậy:

– Chúng ta về thôi!

Tuệ Minh nháy mắt, Kỳ Bách liền gọi thuyền đến. Thuyền cạn ra khỏi hầm chiến đấu, luồn lách qua rừng cây, đưa bọn họ về Tôn phủ. Thuyền vừa dừng lại trong sảnh, Tuệ Minh đã hí hửng reo lên:

– Mùi thức ăn thơm quá, Xuân Linh, là cô xuống bếp có đúng không?

Xuân Linh vừa bê thêm một dĩa thức ăn ra bàn tiệc ở đại sảnh, cười đáp:

– Mũi cậu nhạy thật, như thế cũng có thể ngửi ra được!

Thật ra không hẳn thế, bởi món ăn của Xuân Linh luôn có mùi vị thơm ngon đặc trưng, ai ăn một lần liền không thể quên được. Khi bàn tiệc đã đầy ắp, Tuệ Minh kéo cả Liễu Thịnh vào cùng ngồi. Tôn phu nhân hết lời thán phục:

– Xuân Linh à, sao con cái gì cũng giỏi như thế được?

Đám cung nữ nấu ăn đứng một góc khóc thút thít, bọn họ là những người có tài nghệ nấu nướng đặc sắc nhất vùng này, nhưng khi nhìn Xuân Linh trong bếp, vẫn phải trố mắt há mồm. Họ quỳ xuống van xin:

– Lã tiểu thư, xin người nhận chúng tôi làm học trò! Tài nghệ nấu nướng thế này trước nay chúng ta chưa từng thấy, xin đừng từ chối chúng tôi!

Xuân Linh gật đầu dứt khoát:

– Được rồi, các cô đứng dậy đi, lần sau vào bếp ta sẽ chỉ cho các cô!

Đám cung nữ rối rít cảm ơn rồi lui về nhà bếp. Lam Thủy gắp từng miếng thịt đưa lên trước mắt, trầm trồ:

– Độ dày vừa phải, độ chín vừa đủ, hương vị tuyệt hảo! Xuân Linh tỷ, tỷ cũng phải dạy cho muội nữa!

Tuệ Minh thì đã quá quen với chuyện này, Xuân Linh đi đến đâu tuyệt nhiên trở thành thần tượng của những người ở đó. Tuệ Minh không quan tâm họ, gắp một miếng thức ăn đưa vào bát Liễu Thịnh, cậu bé cúi đầu cảm ơn. Tuệ Minh giục:

– Đệ ăn tự nhiên, không cần phải ngại!

Trong khi đó, bên kia có một kẻ đang hằn học, chính là Kỳ Bách:

– Tuệ Minh! Huynh là đang phân biệt đối xử đúng không? Đệ cũng muốn…

Lời chưa dứt, Tuệ Minh liền gắp một miếng cho Kỳ Bách, cậu ta như thế mới chịu vui vẻ ngồi yên. Sỹ Luân ngồi đối diện Xuân Linh, chỉ lẳng lặng ăn mà không nói gì. Có thể vì thức ăn quá ngon, hoặc vì hắn cũng như mọi người, cảm thấy cô gái này chính là quá hoàn hảo. Hôm nay Sỹ Luân cũng ăn nhiều hơn, rời bàn tiệc trễ hơn mọi ngày. Mọi người trông vào chắc cũng chỉ nghĩ rằng hắn ăn để lấy sức tối còn đánh trận!

***

Cơm nước xong, ai lại về phòng nấy. Tuệ Minh cùng Kỳ Bách và Liễu Thịnh về Bắc phủ. Khi thuyền dừng lại, Kỳ Bách liền nói:

– Liễu Thịnh, để ta đưa ngươi đến Tây phủ.

Tuệ Minh xua tay, nắm tay Liễu Thịnh dắt vào phòng mình:

– Không cần đâu, cứ để đệ ấy ở cùng ta!

Kỳ Bách hét lên:

– Không được!!!

Mặc cho Kỳ Bách la hét, Tuệ Minh đã đóng sầm cửa miễn nói tiếp. Kỳ Bách không chịu thua, đứng bên ngoài đập cửa rầm rầm. Tuệ Minh mở cửa, chống tay ngang hông hỏi:

– Đệ muốn thế nào đây?

Kỳ Bách trả lời nhẹ như không:

– Đệ cũng muốn ở cùng huynh!

– Không được! – Tuệ Minh trả lời ngắn gọn.

– Tại sao cậu ta được mà đệ không được?

Tuệ Minh thở dài, không ngờ Kỳ Bách lại có lúc nhõng nhẽo, phân bì đến vậy. Không còn cách nào khác, Tuệ Minh đầy phải cho cậu vào. Tuy là phòng cỡ nhỏ, nhưng nó là cỡ nhỏ của Tôn gia. Thành ra chiếc giường cả ba người nằm cũng không chật được.

Liễu Thịnh nằm bên trong, Tuệ Minh nằm giữa, Kỳ Bách nằm ngoài. Nhưng Kỳ Bách không chịu, cương quyết đòi nằm giữa. Bởi vì như thế, cậu ta sẽ không cần chia sẻ Tuệ Minh với ai cả.

Tuệ Minh gật gù:

– Được thôi!

Khi cả ba đã ổn định chỗ nằm, mắt vừa nhắm lại, Tuệ Minh liền thầm nghĩ: “Hiểu Lâm, ta tuyệt đối là thân tâm trong sạch, do tình thế ép buộc chứ ta không phải không nghe lời ngươi!”

Đợi một lúc, khi hai tên nhóc kia đã mơ màng, Tuệ Minh liền “bày trò”:

– Thảo Phu kỳ thuật: Ru!

Tuệ Minh chạm tay lên người Kỳ Bách, Kỳ Bách đột nhiên chụp lấy tay cậu. Tuệ Minh “hứ” một cái:

– Ta mà ngủ ở đây sớm muộn gì cũng có chuyện!

Ấn thuật ru ngủ bắt đầu có tác dụng. Kỳ Bách ngủ say không biết gì. Tuệ Minh luồn lách ra khỏi giường, đẩy Kỳ Bách vào trong. Mà Liễu Thịnh cũng chưa ngủ, thấy Tuệ Minh bước ra, liền hỏi:

– Tuệ Minh, huynh đi đâu?

– Đệ cứ việc ngủ, Kỳ Bách ấy hả, có đem cậu ta quăng xuống hồ cậu ta cũng không tỉnh nổi!

Liễu Thịnh gật đầu, Tuệ Minh nhanh chạy vụt ra ngoài, rồi lại thật nhanh bước vào trong phòng Kỳ Bách, lên giường đánh một giấc! Kỳ Bách bên này ngủ mê bắt đầu gác tay gác chân, Liễu Thịnh “thế mạng” cho Tuệ Minh, chỉ có thể nằm yên chịu trận. Liễu Thịnh dáng người chỉ cỡ Tuệ Minh, gương mặt có phần ngây thơ non nớt hơn cả Tuệ Minh. Kỳ Bách gác tay chân qua, cả người cậu liền bị Kỳ Bách ôm trọn.

***

– Xuân Linh tỷ, người con gái xinh đẹp tài giỏi như tỷ cũng là lần đầu tiên muội nhìn thấy!

Lam Thủy ngồi trong phòng trò chuyện cùng Xuân Linh, càng lúc càng cảm thấy Xuân Linh tài giỏi đến mức siêu thực. Xuân Linh đối với mấy lời khen đã nghe đầy cả hai tai, nhưng chưa khi nào cô dương dương tự đắc. Tài nghệ của cô vốn không phải sinh ra đã có, mà là trải qua khổ luyện tạo thành, nên khi một ai tỏ lời khen, cô đều lắng nghe rất trân trọng.

Xuân Linh cười nói vài câu, bên ngoài bỗng có tiếng truyền đến, nhưng không phải tiếng Tuệ Minh. Rõ ràng đã hẹn trước giờ này sẽ khởi hành, nhưng bóng dáng Tuệ Minh đâu cô còn chẳng thấy. Lam Thủy mở cửa bước ra ngoài, trông thấy Sỹ Luân đang đứng ngoài sân chờ đợi. Lam Thủy cất tiếng hỏi:

– Đại ca, huynh đến tìm Xuân Linh tỷ sao?

Xuân Linh bước ra sau lưng Lam Thủy, cũng tỏ ý thắc mắc tương tự. Sỹ Luân rằng:

– Mặt trời đã gần xuống núi, phải nhanh chóng lên đường!

– Nhưng Tuệ Minh, Kỳ Bách và Liễu Thịnh còn chưa đến…

– Chúng ta đến trước, ta sẽ cho người sang Bắc phủ tìm họ.

Xuân Linh gật đầu, ngó sang Lam Thủy, rằng:

– Lam Thủy, để ta đưa muội đến chân núi!

Lam Thủy lắc lắc đầu:

– Xuân Linh tỷ, muội có thể tự đi, tỷ cùng đại ca ra trận trước!

Nói hết câu, Lam Thủy bắt ấn niệm chú:

– Phục Ma kỳ thuật: Di thổ!

Vùng đất dưới chân cô rung rinh chuyển động, Lam Thủy nhanh chóng lướt đi khỏi tầm mắt. Chỉ còn lại Sỹ Luân và Xuân Linh ở lại, trong giây phút đó, hắn ta ngập ngừng như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được. Xuân Linh bày ra vẻ mặt hiếu kỳ:

– Tôn công tử, huynh muốn nói gì sao?

– Ta… ta… không có!

– Không có thì chúng ta nhanh đi, trời tối rồi!

Cứ như thế họ lẳng lặng rời đi, trên đường bay, Sỹ Luân bỗng không buồn không vui mà hỏi:

– Xuân Linh, nếu đêm nay thắng trận trở về, cô sẽ làm gì tiếp theo?

Xuân Linh cười rạng rỡ:

– Ta sẽ lại đến một nơi khác, chưa biết trước là nơi đâu, cống hiến sức mình cho những ai cần giúp đỡ!

Sỹ Luân lặng lẽ gật đầu, không hỏi gì thêm, lòng bâng khuâng như mang nỗi niềm tâm sự.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!