Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 48: Sự cố

Trong khi đó, ở Bắc phủ, Tuệ Minh vừa mới bước ra khỏi phòng. Chắc hẳn thuật ru ngủ được Tuệ Minh dùng hơi quá tay, mặt trời đã gần xuống núi mà Kỳ Bách vẫn chưa tỉnh nổi. Tuệ Minh hốt hoảng chạy sang, không chần chừ mà tung cửa xông vào, kết quả là cậu ta thực sự vẫn đang ngủ mê, Liễu Thịnh dù đã dậy từ lâu như vẫn bị cậu ta kẹp chặt không thoát ra được.

Tuệ Minh nhìn Liễu Thịnh đang trưng ra một ánh mắt cầu cứu, nhanh chóng đến giúp kéo cậu ta ra ngoài, nói:

– Đệ ra ngoài đợi ta một chút!

Liễu Thịnh vâng lời làm theo, vừa bước ra đến sân, còn chưa kịp ngoái đầu lại, Liễu Thịnh đã nghe một tiếng thét vang trời:

– Aaaaaaaaaaa! Đauuuuuuuuuuuu!

Là tiếng của Kỳ Bách, Tuệ Minh lay mãi mà cậu không dậy liền bắt ấn niệm chú:

– Thảo Phu kỳ thuật: Đánh thức!

Thay vì chạm nhẹ vào người để thuật đánh thức gọi Kỳ Bách dậy, Tuệ Minh dùng hết sức đập cho cậu ta một cái. Kỳ Bách bật dậy lập tức như thể bên dưới gắn lò xo, miệng hét lên đau đớn.

Thuyền cạn tức tốc chạy khỏi Bắc phủ, Kỳ Bách đứng sau hằn học:

– Tuệ Minh, huynh muốn đánh chết đệ sao? Thế nào lại dùng nhiều lực như vậy?

Tuệ Minh liếc Kỳ Bách:

– Thế đệ muốn ăn đòn hay muốn bị đám quái vật kia ăn thịt?

Kỳ Bách biết mình không nói lại Tuệ Minh, chỉ có thể nuốt ấm ức vào trong mà lái thuyền. Đội quân đã tập hợp đầy đủ ở chiến trận, có Tôn lão sư đứng đầu. Tuệ Minh đưa cho Kỳ Bách một túi hạt giống, dặn dò mấy điều, sau đó nhanh chóng đến chỗ Tôn lão sư nói cho họ biết nhiệm vụ đêm nay sẽ là gì.

Từ trên xuống dưới, Tôn lão sư sẽ trì chú Hộ thần bảo vệ đội quân, Sỹ Luân vừa đánh trận vừa bảo vệ cha hắn, Xuân Linh dẫn mộc lực từ Liễu Thịnh cho đội quân. Nhiệm vụ chia xong cũng là khi mặt trời tắt nắng, luồng không khí lạnh quỷ dị rất nhanh kéo đến. Tuệ Minh đưa đội quân mỗi người một túi hạt giống hoa ký ức, nhờ họ rãi đều khắp làng.

Một tiếng gầm chói tai khiến mặt đất dường như rung chuyển, Tuệ Minh lẩm nhẩm:

– Chúng đến rồi!

Đội quân tản ra tứ phía, thuật Hộ thần lập tức được thi triển, tấm lá chắn phát sáng lấp lánh trên thân. Kỳ Bách đưa Liễu Thịnh lên mõm đá trên cao, Xuân Linh đã đứng đấy đợi sẵn. Liễu Thịnh nhớ lại lời Tuệ Minh dặn dò: “Trước hết phải đảm bảo bọn quái bùn không tiếp cận được đệ, chúng rất sợ mộc lực, hãy dựa vào đó mà bảo vệ chính mình!”

Liễu Thịnh xoay tay trước ngực, miệng nhẩm:

– Phục Ma kỳ thuật: Mộc bàn!

Liễu Thịnh đập tay xuống đất, mỏm đá dưới chân ba người bọn họ liền được phủ một lớp rêu xanh. Rêu phủ đến đâu, mộc lực trấn yểm đến đó. Nhưng vì sức lực còn phải dùng cho việc khác, Liễu Thịnh chỉ có thể trấn một vùng nhỏ đủ cho ba người bọn họ. Tiếng quân lính bên dưới hô hào rền vang rừng núi, trận chiến đã chính thức bắt đầu. Xuân Linh thi triển Liên nguyệt chi nhãn xong, liền hỏi:

– Liễu Thịnh, đệ sẵn sàng chưa?

Liễu Thịnh gật đầu, dùng tư thế thiền ngồi trên nền đất đá. Xuân Linh một tay đặt lên vai cậu, một tay bắt ấn:

– Ấn Sát kỳ thuật: Dẫn lực!

Ngay đợt đầu tiên, linh lực của Liễu Thịnh dường như đã bị rút cạn để chia cho toàn bộ đội quân. Những lưỡi kiếm, ngọn thương màu xanh phát sáng trong bóng đêm u tối, xen lẫn đó là những tiếng gầm rú của bọn quái bùn bị mộc hóa mà chết đi. Đội quân càng đánh khí thế càng tăng, niềm tin chiến thắng đã xóa tan bao sợ hãi trong họ.

Tuệ Minh ước chừng đội quân quái vật phải gấp mười lần quân đội làng Phục Ma. Nếu muốn dọn sạch chúng, Liễu Thịnh phải chịu đừng mười lần thống khổ, mà mỗi lần như thế, cậu bé cảm nhận như lục phủ ngũ tạng của bản thân bị kéo hết ra ngoài. Sau lần thứ ba, Liễu Thịnh đã sắp không chịu nổi. Cậu gục đầu trên mặt đất, hơi thở vô cùng khó nhọc.

Kỳ Bách theo lời Tuệ Minh gieo mớ hạt giống hoa Nguyệt pháo ra phía sau lưng, phòng khi có quái chạy lên này, có thể dùng đạn mặt trăng đánh đuổi chúng. Nhưng nhiệm vụ của Kỳ Bách không chỉ có vậy. Kỳ Bách trồng xong đám hoa, tiếng Tuệ Minh lại vang vọng trong đầu: “Đệ phải tiếp sức cho Liễu Thịnh. Với khả năng của cậu ta, chịu nổi năm lần cũng đã là vượt khỏi giới hạn. Nếu được đệ hỗ trợ, may ra chúng ta có thể thắng!”

Kỳ Bách một bên đặt tay lên người Liễu Thịnh, bắt đầu dùng linh lực tương sinh mà tiếp sức cho cậu ta. Cuộc chiến chỉ mới vừa bắt đầu, không ai trong bọn họ nắm chắc được bao nhiêu phần, chỉ có thể đánh cược tất cả.

Tuệ Minh tự bảo vệ bản thân, tìm cách lánh ra khỏi cuộc chiến. Nhìn vào quả cầu thủy tinh trên tay, Tuệ Minh nhìn thấy bọn quái bùn từ bên dưới đất trồi lên, ngoài ra không xác định được chúng rốt cuộc đến từ nơi nào. Nhưng điều kỳ lạ chính là có một số quái bùn không di chuyển về hướng chiến trường, mà chúng giống như bị thứ gì đó thôi thúc, đi theo một lối bí mật tiến vào Tôn phủ.

Tuệ Minh im lặng quan sát, bọn chúng thực sự là bước qua khỏi cổng Tôn phủ, mà không một ai hay biết. Vì khi trời tối, dân làng đều được đưa lên núi, số còn lại ở ngoài chiến trường, đám quái vật sẽ tập trung lại nơi có hơi người, lẽ ra sẽ không bước vào Tôn phủ không còn ai ở lại. Nhưng cả tháng nay Tôn phủ cũng không phải chịu một tổn thất gì. Tuệ Minh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Tuệ Minh đặt tay lên đất, lẩm nhẩm:

– Thảo Phu kỳ thuật: Dây leo gián điệp!

Từ dưới mặt đất, một sợi dây leo với cài đầu tròn như quả cầu thủy tinh trồi lên, nó là dạng nâng cấp của hoa ký ức. Tuệ Minh điều khiển dây leo đi sau đám quái vật, luồng lách vào trong Tôn phủ, chân tướng liền hiện ra trên quả cầu thủy tinh.

Giữa sân ngoài Tôn phủ có một cảnh cổng hư không mở ra, bên trong đó đượm một màu đen chết chóc. Bọn quái bùn tiến vào bên trong cánh cổng đó rồi biến mất, như thể chúng được luân chuyển đến một nơi khác, hay một thế giới khác.

Cuộc chiến “một chọi mười” trong phút chốc chỉ còn là “một chọi năm”. Nhưng sau năm lần di lực, Liễu Thịnh hiện tại đã không còn có thể tự ngồi được nữa. Cơ thể cậu như nhũn ra, một chút sức lực cũng không còn. Kỳ Bách cho Liễu Thịnh dựa vào người, một tay đỡ Liễu Thịnh, một tay nắm tay cậu ta duy trì cứu chữa. Xuân Linh nhìn cậu lo lắng:

– Liễu Thịnh, đệ đạt đến giới hạn rồi! Chúng ta phải dừng ở đây thôi!

Liễu Thịnh nửa tỉnh nửa mê, cố sức lắc đầu, giọng thều thào đáp:

– Xuân Linh tỷ, Tuệ Minh huynh ấy nói chúng ta chỉ có duy nhất cơ hội đêm nay.

Xuân Linh cương quyết:

– Không được, nếu tiếp tục đệ sẽ mất mạng đó! Còn rừng xanh không lo thiếu củi đốt!

Liễu Thịnh lúc này lại hết sức cố chấp:

– Xuân Linh tỷ, tỷ cứ tiếp tục! Đệ vẫn chịu được!

Nhưng cậu vừa dứt lời, mộc bàn cũng lập tức biến mất. Mộc bàn được duy trì bằng linh lực của cậu, giờ đây nó biến mất, đồng nghĩa với việc linh lực của cậu đã cạn mất. Không có mộc lực, cuộc chiến trở nên cam go hơn bao giờ hết. Xuân Linh nói với Kỳ Bách:

– Đệ ở đây canh chừng Liễu Thịnh, ta đến giúp họ một tay!

Không chần chừ thêm giây phút nào, Xuân Linh lao vào cuộc chiến, từ trên cao hô to:

– Mộc lực tạm thời đã cạn, mọi người cẩn thận!

Đám quái bùn cũng dường như cảm nhận được điều đó, chúng đồng thanh hướng lên trời cao mà gầm rú. Liễu Thịnh nghe thấy, hốt hoảng:

– Không được! Chúng ta phải tiếp tục!

Kỳ Bách một bên nghiến răng nghiến lợi:

– Tên nhóc này, ngươi thế nào lại cứng đầu như vậy? Nhìn xem ngươi hiện tại đang trở thành bộ dạng gì?

Liễu Thịnh lí nhí:

– Ta xin lỗi, ta thật vô dụng.

Kỳ Bách lắc đầu ngao ngán, cái tên này không còn mấy phần tỉnh táo nữa rồi. Nhưng ngay sau đó, Kỳ Bách cảm nhận được phía sau đang có thứ gì đang xông đến. Chết! Mộc bàn đã không còn, nơi này cũng không cản chân được chúng nữa.

Một con quái bùn đã leo được đến đây, nó nhìn hai thiếu niên ở trước mặt, một kẻ sắp bất tỉnh, một kẻ kiệt sức, không ngần ngại mà lao lên. Kỳ Bách không nhúc nhích nổi, Liễu Thịnh kiệt sức thì bản thân Kỳ Bách cũng không mấy tốt hơn. Tiếng chạy lịch bịch nhanh dần, nhanh dần, Kỳ Bách nhắm mắt quay lưng về phía nó, bất lực chuẩn bị tâm lý nhận lấy một đòn.

– Thảo Phu kỳ thuật: Bẫy!

Kỳ Bách mở mắt nhìn ra sau, Tuệ Minh thật may đến kịp lúc đã trói con quái kia lại. Dừng một nhịp, Tuệ Minh vung tay đẩy về trước, mớ rễ cây đang quấn chặt con quái bùn lập tức ném nó xuống bên dưới. Tuệ Minh cất tiếng hỏi:

– Liễu Thịnh thế nào?

Kỳ Bách lắc đầu không đáp, Tuệ Minh trông vào cũng thấy rõ. Tuệ Minh lấy Ngọc Tử Linh trong túi đeo lên cổ Liễu Thịnh, ánh sáng tím phát ra bảo vệ lục phủ ngũ tạng của cậu không bị tổn thương. Tuệ Minh rằng:

– Mất hai canh giờ để cậu ta hồi phục, lần này phải trông cậy vào bọn họ thôi!

Tuệ Minh vừa nói vừa hất cằm về phía quân binh bên dưới. Tiếng gươm giáo cắt qua làn gió vun vút trong đêm, suốt từ lúc bắt đầu đến lúc này chưa khi nào ngớt. Xuân Linh thấy còn phải cầm cự lâu dài, liền đánh bạo làm liều một chuyện. Cô trở lại mõm đá, vẽ ra một trận pháp, gọi lớn:

– Tôn đại công tử, huynh đến giúp ta một tay!

Sỹ Luân đang bị mấy con quái bùn vây quanh, nghe tiếng Xuân Linh gọi, xoay người quét một đường thương cắt ngang người bọn chúng, trực tiếp bay đến chỗ Xuân Linh.

– Có chuyện gì? – Sỹ Luân hỏi gấp.

– Ta muốn nhờ huynh cùng ta triển thuật. Ta không chắc có thể hay không, nhưng chúng ta buộc phải thử!

– Được! Ta làm với cô! – Sỹ Luân không chút đắn đo.

Xuân Linh lấy ra hai lá cờ, đưa một cho Sỹ Luân. Sỹ Luân theo lời đặt cờ vào trong ngực áo, xong xuôi đến đứng vào vị trí bên kia trận pháp. Xuân Linh giải thích:

– Công tử, ta muốn nhờ người hộ pháp cho ta!

Sỹ Luân gật đầu, Xuân Linh lại quay sang bên kia nói:

– Tuệ Minh, cậu để Liễu Thịnh ngồi vào bên trong giúp ta!

Mọi việc xong xuôi, Xuân Linh lao lên không, Sỹ Luân cũng thực hiện y như cô. Hai người xoay vài vòng quanh trận, trực tiếp lao xuống cắm binh khí vào vị trí ban nảy. Xuân Linh lẩm nhẩm:

– Ấn Sát kỳ thuật: Tán linh phù trận!

Một khối năng lượng to lớn sáng rực hiện lên trên vòng tròn khắc đầy chú văn cổ, đội quân quái bùn cũng phải dừng lại một nhịp để quan sát. Liễu Thịnh ngồi bên trong nhanh chóng hấp thụ nguồn năng lượng đó vào người. Chỉ trong phút chốc, cậu bé từ một kẻ sống dở chết dở đã dần hồi phục lại trạng thái bình thường.

Đột nhiên bên trong trận có tiếng nổ lát chát, hàng loạt tia sẻ nổ ra từ bên trong trận. Sợ chúng sẽ làm hại Liễu Thịnh, Xuân Linh đẩy thêm linh lực vào, đồng thời kéo chúng về phía cô. Xuân Linh bị những chùm trực tiếp giật điện, thân thể đau đớn không sao tả xiết.

Tuệ Minh lúc này tranh thủ hồi phục cho Kỳ Bách, ngó sang Xuân Linh liền biết cô gặp chuyện gì. Tuệ Minh hét lớn:

– Trận gặp biến! Tôn công tử, phiền huynh thi triển linh lực bảo vệ Xuân Linh!

Sỹ Luân không biết làm thế nào, chỉ có thể truyền linh lực của bản thân vào trong trận pháp. Nhưng cũng lúc đó, Sỹ Luân cảm nhận rõ rõ ràng ràng từng dòng điện tê tái tận xương tủy. Xuân Linh cất tiếng:

– Tôn công tử, người chỉ cần đứng yên, đừng phí linh lực, ta không sao!

Sỹ Luân mím môi không đáp, chỉ thấy hắn vận sức, một lần đẩy toàn bộ linh lực của bản thân vào trận pháp. Những luồng sét từ chỗ Xuân Linh chạy một mạch sang Sỹ Luân. Liễu Thịnh bên trong hồi phục hoàn toàn, vận sức đứng dậy hiên ngang, trông cậu còn tràn trề sức sống hơn mấy lần.

Trận hoàn thành, Sỹ Luân cũng đổ gục một bên, Xuân Linh hốt hoảng:

– Tuệ Minh, Tôn công tử huynh ấy…

Tuệ Minh đến chỗ Sỹ Luân, hiểu ý liền đáp:

– Để hắn cho ta, ở đây trông cậy vào cô!

Xuân Linh gật đầu nhìn sang Liễu Thịnh, Liễu Thịnh ngồi thiền vào trận pháp, tiếp tục cùng Liễu Thịnh chia mộc lực cho mọi người. Tôn lão sư trấn an quân sĩ:

– Trận chiến này đã đến hồi kết!

Quân sĩ nghe thấy thì hào khí dâng cao, vung gươm giáo tiến lên không chút ngần ngại. Có Tán linh phù trận, Liễu Thịnh trở nên mạnh mẽ vô cùng, đội quân quái bùn nhanh chóng chỉ còn lác đác vài con, bị quân sĩ vây quanh tứ phía. Liễu Thịnh cầm kiếm từ trên mõm đá nhảy xuống, vừa lao đến đám quái sót lại vừa hô:

– Phục Ma kỳ thuật: Mộc kích!

Lưỡi kiếm của cậu nhuộm màu xanh sáng rực, một lần Mộc kích lướt qua hạ hết tất cả đám quái bùn còn hơn chục con còn lại. Quân binh hô to:

– Lợi hại! Lợi hại!

Trời mới tờ mờ sáng, toàn bộ quân địch đã bị diệt sạch, cuộc chiến này cũng xem như là đại thắng. Nhưng Xuân Linh cũng vì quá sức mà ngất đi. Có một điều cô chưa từng nói với Tuệ Minh, là mỗi khi cô mượn linh lực của Liễu Thịnh để chia cho mọi người, bản thân cô cũng mất một phần linh lực tương đương!

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!