Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 49: Chịu trách nhiệm

– Xuân Linh, tỉnh rồi sao?

Xuân Linh mơ màng ngồi dậy, trước mặt cô là Tuệ Minh, bên cạnh cô là Lam Thủy tay cầm chén thuốc chực chờ múc lên một muỗng.

– Tôn công tử…

Tuệ Minh chau mày:

– Ái chà, vừa tỉnh lại đã nhắc Tôn công tử? Cô yên tâm, cường tráng như hắn ta không chết được đâu.

Lam Thủy cũng phụ họa vào:

– Đúng đúng! Xuân Linh tỷ, có Tuệ Minh ở đây, chúng ta không cần lo lắng. Tỷ nghỉ ngơi để mau hồi sức, đại ca muội đã qua cơn nguy kịch rồi!

Xuân Linh thở phào nhẹ nhõm, chợt quay sang hỏi Tuệ Minh:

– Ta hôn mê bao lâu rồi?

– Ba ngày.

– Ba ngày sao? Vậy việc làng thế nào?

– Đám quái bùn tồn đọng đã được diệt sạch, bọn quái mới không nhiều, một mình Liễu Thịnh và đội quân có thể xoay sở được.

Lam Thủy lại kể thêm:

– Liễu công tử tuổi trẻ tài cao, lần này lập được công lớn. Cha muội đã phong cho cậu ấy làm phó soái, sau này phụ giúp đại ca trong việc quân binh.

Xuân Linh ngồi nghe một cách an tĩnh, biết được mấy hôm nay dù không có cô, mọi chuyện vẫn không vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Cô là không biết bản thân đang vui mừng vì điều gì, vì làng Phục Ma sau này dù không có cô vẫn có thể tự lập tự cường, hay vì cô đâu đó đã gắn một phần cảm xúc vào cái nơi mà cô mới đến chưa được bao lâu.

Được một lúc, Tuệ Minh nhấc mông đứng dậy:

– Cô uống thuốc rồi nghỉ ngơi, ta sang chỗ những người khác.

Tuệ Minh bước ra khỏi cửa, Xuân Linh mới giật mình hỏi lại:

– Là những người khác sao?

Lam Thủy gật đầu:

– Cả nhị ca của muội. Đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Tuệ Minh đi được nửa đường, liền thấy Tôn lão sư đang ở hướng khác tiến về phía cậu. Đêm sau khi Xuân Linh, Sỹ Luân và Kỳ Bách bất tỉnh, Tôn lão sư đã cùng Tuệ Minh đi theo quan sát đám quái bùn. Chính ông cũng há hốc mồm khi thấy bọn chúng bước chân qua ngưỡng cửa Tôn phủ.

Tuệ Minh chắp tay ra một lễ:

– Chân nhân, người đã tìm được tà vật đó chưa?

Tôn lão sư cùng Tuệ Minh hướng về đại sảnh, ông đáp:

– Đã tìm được. Không chỉ một, mà có đến hai!

– Cái gì? Người… không đùa đó chứ?

Tôn lão sư lắc đầu:

– Ta không đùa. Chiếc bình cổ dưới đáy sông và cống vật mà Từ công tử lần trước mang đến!

Tuệ Minh bày ra vẻ mặt hoang mang:

– Tôn lão sư, người không phải là đang nghi ngờ Hiểu Lâm…

– Không! Từ công tử nổi danh chính trực, chuyện như thế ta biết chắc cậu ấy sẽ không làm. Trừ phi…

– Trừ phi hắn ta không biết! – Tuệ Minh đáp lẹ.

– Đúng thế. Có thể từ đầu đó không phải là chủ ý của Từ công tử, mà là của kẻ giao mệnh lệnh này!

– Ý người là… Dạ Phong Thần? Mối quan hệ của hai người trước giờ luôn tốt đẹp, tại sao ông ta phải làm thế?

– Ta không thể nói chắc. Chuyện này ta sẽ điều tra.

Những đêm trước, Tôn lão sư đã tranh thủ làm được hai chuyện. Ông mang chiếc bình cổ dưới đáy sông đặt ở một nơi xa ngoài làng rồi đứng trên cao quan sát. Kết quả là trong bán kính một trăm dặm, khắp nơi đều có quái bùn trồi lên. Còn việc thứ hai, chính là mang cống vật Hiểu Lâm mang đến đặt ở một nơi khác. Và quả thực, cống vật đó mở ra một cánh cổng dẫn dắt bọn quái bùn.

Nhưng để nói chắc Dạ Phong Thần liệu có phải là kẻ đứng sau hay không thì còn phải mất nhiều thời gian điều tra. Nhưng ít nhất, Tôn lão sư và Tuệ Minh đã tìm ra được cách để phong ấn chiếc bình cổ, chính là mang nó đặt vào trong ngôi chùa trên đỉnh núi. Mộc lực ở đây vô cùng lớn, trực tiếp khắc chế làm cho bình cổ không phát ra tà khí để gọi đám quái bùn lên. Bình yên làng Phục Ma xem như đã được khôi phục.

– Mọi chuyện chỉ có thể trông cậy vào người, ta xin phép sang chỗ Kỳ Bách một lát!

Tuệ Minh nói xong liền rời đi, trong lòng lại nghĩ ngợi chuyện khác. Xuân Linh và Sỹ Luân gặp trận biến, hôn mê ba ngày cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng Kỳ Bách chỉ đơn giản là cạn kiệt linh lực, thế nào lại có thể bất tỉnh lâu đến thế? Chẳng lẽ thuốc của Tuệ Minh không có tác dụng với cậu ta?

Tuệ Minh bước vào Bắc phủ, liền nghe thấy tiếng lộc cộc phát ra từ bên trong. Không chần chừ, Tuệ Minh lướt vào trong phòng, nhưng ngoài Kỳ Bách đang nằm yên với hơi thở đều đều ra, chẳng còn một thứ gì khác.

Tuệ Minh đến bên giường bắt mạch, xong xuôi liền nảy ra một ý. Tuệ Minh ngồi bên giường thủ thỉ:

– Ái chà, cuộc đời làm thầy thuốc của ta trước giờ vẫn chưa biết được một chuyện, đó là liệu người đang hôn mê uống phải thuốc xổ thì sẽ như thế nào! Kỳ Bách à, đệ tuyệt đối đừng trách ta, ta nhất định giữ bí mật chuyện này!

Tuệ Minh rót một cốc nước, tán nhuyễn viên thuốc trên tay cho vào. Ngay sau đó liền đến bên giường đỡ Kỳ Bách dậy, đưa cốc thuốc đến bên môi cậu ta. Nhưng điều kỳ lạ chính là Kỳ Bách như thể đang mím chặt môi, không hé ra dù chỉ một chút.

Tuệ Minh dồn lực lên đầu ngón tay cái và ngón tay trỏ, ấn mạnh vào hai bên khóe miệng cưỡng ép Kỳ Bách há mồm. Lập tức lúc đó, Kỳ Bách mở mắt trợn trừng, chắp tay van xin:

– Tuệ Minh, đừng mà, đệ biết lỗi rồi!

Tuệ Minh buông Kỳ Bách ra, sang ngồi trên ghế, bắt chéo chân, hỏi:

– Tỉnh lại từ khi nào?

Kỳ Bách lí nhí:

– Hôm… hôm qua.

Tuệ Minh hỏi lại không lộ ra biểu cảm gì:

– Tại sao giả vờ bất tỉnh?

Kỳ Bách khổ sở:

– Đệ tỉnh lại nhanh như vậy thì huynh sẽ đi về mất!

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Liễu Thịnh từ ngoài bước vào, cất tiếng:

– Nhị công tử, thật mừng vì huynh đã tỉnh lại! Đa tạ huynh đêm đó đã kiên trì cứu chữa cho ta, nếu không thì cái mạng ta cũng không còn!

Kỳ Bách phất phất tay, ý nói Liễu Thịnh đừng nói mấy lời khách sáo. Nhưng mà bên ngoài trông vào, chẳng khác gì Kỳ Bách đang không quan tâm mà đuổi Liễu Thịnh đi. Tuệ Minh quay sang Liễu Thịnh, rằng:

– Liễu phó soái, cậu đến đây có việc gì sao?

Liễu Thịnh gãi đầu ngượng ngùng:

– Tuệ Minh, huynh lại trêu đệ! Tôn phu nhân có lời mời huynh đến dùng bữa, đệ đến để chuyển lời.

Tuệ Minh đứng phắt dậy:

– Được, chúng ta đi thôi!

Kỳ Bách ngồi trên giường khổ sở:

– Đợi đệ với!

Giả vờ bất tỉnh suốt một ngày, Kỳ Bách buộc phải nhịn ăn, bụng giờ này đã kêu thành tiếng. Tuệ Minh vẫn không thèm quan tâm, bá vai Liễu Thịnh bước ra ngoài mặc cho Kỳ Bách phía sau gọi í ới, mãi đến khi Kỳ Bách lái thuyền đuổi theo đến nơi thì Tuệ Minh mới xem cậu ta như là có tồn tại.

***

Đại tiệc ở Tôn phủ lại một lần nữa được tổ chức, cả làng đều có mặt đầy đủ. Xuân Linh vừa tỉnh dậy đã lao xuống bếp phụ giúp một tay, ai nấy đều mang trên mặt một nụ cười rạng rỡ. Tôn lão sư đứng trước đám đông long trọng tuyên bố:

– Khó khăn đã qua, đại tiệc hôm nay là để cảm tạ Lý đại phu, Lã tiểu thư cùng Liễu công tử. Đại ân này không biết đền đáp sao cho vừa, nên…

Lời chưa nói xong, Tuệ Minh đã nhảy vào:

– Tế Pháp Chân Nhân, ta xin thất lễ cướp lời của người. Ta dám hỏi chư vị ở đây, các vị có xem ta và Lã tiểu thư như người ngoài không?

Đám đông đồng thanh hô:

– Không có!

Tuệ Minh lại tiếp:

– Thế thì không việc gì phải nói lời khách sáo với người trong nhà! Thay mặt Lã tiểu thư, ta mời mọi người cùng nâng ly nhập tiệc!

Dân làng tỏ vẻ tán thành, họ cũng không còn lạ gì với tính cách của Tuệ Minh. Xuân Linh cũng không khác mấy, cô là người làm việc nghĩa, vốn không cần nói đến chuyện ân tình.

Ngồi vào bàn tiệc, Tôn phu nhân lại sởi lởi:

– Xuân Linh, Tuệ Minh, chúng ta là người một nhà, đừng khách sáo! Xuân Linh, con ăn nhiều một chút cho lại sức!

Xuân Linh đánh mắt nhìn về vị trí đối diện, chỗ vốn dĩ mà Sỹ Luân sẽ ngồi ở đó. Chợt cô hỏi Tuệ Minh:

– Tuệ Minh, Tôn công tử, cậu ấy thế nào?

Tuệ Minh tay gắp lia lịa, miệng nhai liến thoắng, không nhìn mà đáp:

– Ta thấy không có gì đáng lo, chắc sẽ tỉnh lại sớm thôi!

Tôn phu nhân cũng trấn an:

– Đúng đó, Xuân Linh, con không cần lo!

Xuân Linh ánh mắt đượm buồn, đáp:

– Chân nhân, phu nhân, Xuân Linh có lỗi với hai vị. Nếu ta không kéo Đại công tử vào trận pháp thì cậu ấy sẽ không chịu tổn hại như vậy!

Tôn lão sư ngồi một bên đáp bằng giọng điềm tĩnh:

– Nếu tiểu thư không làm vậy, có khi hiện tại chúng ta đã ngồi cùng một mâm ở dưới suối vàng.

Một câu này khiến cả bàn tiệc bật cười, nhưng Xuân Linh vẫn cảm thấy vô cùng áy náy. Bởi cô biết rằng, để người không biết gì về Tán Linh Phù Trận tham gia vào trận pháp sẽ vô cùng nguy hiểm. Nếu hôm đó Sỹ Luân không ra sức bảo vệ cô, có lẽ chính cô cũng đã mất mạng vì sự liều lĩnh của mình. Nên hiện tại, khi Sỹ Luân vẫn còn hôn mê, cô cảm thấy như thể hắn ta đang thay thế cô gánh vác sai lầm.

***

Nửa tháng không nhanh không chậm cứ thế trôi qua, dịp này hàng năm ở làng Ấn Sát chính là lúc người dân nô nức kéo nhau đi xem Hội làng. Tuệ Minh ra vào lẩm nhẩm đoán mò xem Hiểu Lâm năm nay mang về được bao nhiêu, còn Xuân Linh dạo gần đây thì hay mang vẻ mặt rầu rĩ. Không biết là vì cô đang hồi tưởng về ngày này năm xưa, lúc cô cùng đứng với Hiểu Lâm trên một võ đài, hay là vì vẫn chưa trút được gánh nặng trong lòng, khi mà Sỹ Luân vẫn còn chưa tỉnh.

Vậy mà một kẻ làm thầy thuốc như Tuệ Minh lại cứ như “vô tri” trước cảnh tượng này. Ngoài chuyện nấu thuốc, Tuệ Minh dường như chẳng quan tâm gì mấy đến Sỹ Luân hiện tại. Còn Xuân Linh, như một kẻ muốn bù đắp cho tội lỗi của bản thân, ngày ngày mang thuốc mang cháo đến cho Sỹ Luân, hầu hết mọi chuyện của hắn cũng là một tay cô lo liệu.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!