Protected: Ký Túc Xá Nam Sinh

0 of 74 lessons complete (0%)

Chương 51: Ánh đèn trong đêm (2/2)

Sáu giờ tối, sắc trời chuyển sang chạng vạng. Cảnh tượng trong căn phòng cũ kỹ càng trở nên mờ ảo. Tôi lò mò tới chỗ công tắc bật đèn lên thì phát hiện đèn cũng đứt bóng mất rồi. Tôi lật đật chạy xuống dưới tìm chú bảo vệ, nói với chú: “Chú ơi, đèn phòng con hư rồi, chú sửa giúp con được hông?”

Chú bảo vệ ngồi vắt chân trên ghế đá trước sảnh, đáp: “Hổng phải đâu, tại khu mình cúp điện đó! Chắc 9h 10h tối gì đó có lại hà.”

Tôi thất thần ngồi xuống ghế đá, không biết trong vài tiếng tối tăm tiếp theo phải sống như thế nào. Đột nhiên, Hoài Nhân dắt xe ra cổng, hỏi tôi: “Hưng đi dạo một vòng hông?”

Chú bảo vệ liền nói: “Ừ thôi đi chơi với nó đi Hưng. Cúp điện ở nhà cũng hông có làm gì được.”

Mà cũng phải, cúp điện thì không có wifi, cả việc lướt web cũng không thể làm được.

Chú bảo vệ lấy cho tôi mượn cái nón bảo hiểm, tôi leo lên xe ngồi sau lưng Hoài Nhân. Chạy ra đến đường lớn, tôi lại thấy ánh đèn điện quen thuộc. Hoài Nhân chở tôi đi dạo trên con đường chạy dọc bờ sông, nhiều hàng quán, lắm thương buôn, đồ ăn thức uống thứ gì cũng có.

Hoài Nhân hỏi: “Em ăn tối chưa? Ăn lẩu không?”

Tôi đáp: “Em chưa ăn. Lẩu cũng được, anh cứ chọn quán đi.”

Hoài Nhân ghé vào một quán có xếp bàn cạnh mé sông, trông cũng thoáng đãng và mát mẻ lắm. Vừa ăn uống vừa nhìn dòng xe cộ qua lại cũng thú vị hết sức. Nói ra thì cũng lâu rồi tôi mới lại có người chở ra ngoài ăn uống thế này.

Dù biết nhau đã lâu, tôi và Hoài Nhân chưa từng có một cuộc trò chuyện nào quá mười câu. Nhưng dù vậy, trong lòng mỗi người vẫn có những thiện cảm nhất định dành cho đối phương.

Hoài Nhân hỏi tôi đủ thứ câu hỏi trên trời dưới đất mà anh muốn biết, từ những chuyện từ thời đi học, chuyện ăn ở, cho đến cả chuyện tình cảm. Hoài Nhân chợt hỏi: “Em trước giờ từng yêu ai chưa? Ý anh là ở trong một mối quan hệ nghiêm túc ấy.”

Tôi đáp: “Có chứ anh. Nhưng mà giờ thì em độc thân.”

Hoài Nhân hỏi tiếp: “Thế em có muốn yêu một ai ở thời điểm hiện tại hông?”

Tôi đáp: “Thật tiếc là em vẫn yêu người trong một mối quan hệ đã cũ. Muốn lùi không được, muốn tiến không xong.”

Hoài Nhân nói: “Vậy là vì người cũ mà không cho người mới cơ hội hả?”

Tôi đáp: “Nói vậy không đúng. Thực chất là vì bản thân em, cũng vì người sau.”

Hoài Nhân uống một ngụm nước trong chiếc cốc nhựa, lại thắc mắc: “Sao lại nói vậy?”

Tôi giải thích: “Việc em còn thích người cũ là do cảm xúc của em, vậy thì do em, chứ sao lại tính là do người cũ được. Em biết bản thân vẫn chưa quên người cũ, vẫn chưa hết tổn thương. Em không muốn dùng một trái tim tổn thương để bước vào mối quan hệ. Như thế là thiệt thòi cho người mới rồi.”

Hoài Nhân lại hỏi: “Thế nếu có một người sẵn sàng tổn thương vì em, em có chấp nhận họ không?”

Tôi cười nhạt: “Chỉ có người ích kỷ mới sẵn sàng để người khác tổn thương cho mình hạnh phúc thôi anh. Em sống như vậy, lòng em sẽ không thanh thản được. Em sẽ chấp nhận một người khi em đã sẵn sàng, chứ không phải khi cảm thấy cô đơn.”

Hoài Nhân cười, mắt nhìn xa xăm: “Ừ, anh hiểu rồi. Nhìn em như thế, ai biết được em lại suy nghĩ chín chắn như vậy.”

Tôi cười cười: “Anh quá khen rồi!”

Trò chuyện tán gẫu thêm mấy câu, tôi và Hoài Nhân nhảy lên xe trở về phòng trọ. Có điều lúc này, khu trọ vẫn chưa có điện lại. Hoài Nhân dắt xe vào bãi rồi, tôi vẫn đứng nấn ná bên dưới sảnh, Hoài Nhân lại hỏi: “Sao thế? Không định về phòng hả?”

Tôi đáp: “Em ngồi dưới này khi nào có điện mới về. Bạn em đi hết rồi, chắc khuya mới về.”

Tôi là đang nói dối Hoài Nhân, mặc dù tôi cũng không biết vì sao tôi lại nói dối như thế nữa.

Chú bảo vệ ngồi bên ngoài nghe thấy, liền nói vào trong: “Nhân dắt em lên phòng đi, ngồi chờ chút chắc có điện lại chứ gì.”

Được chú bảo vệ “đẩy thuyền”, Hoài Nhân cũng không ngại lôi tôi đi sền sệt lên lầu. Trong cả dãy phòng chỉ có chút ánh sáng le lói từ màn hình điện thoại và tiếng mấy đoạn nhạc TikTok phát lặp đi lặp lại. Họ có 4G nên họ lướt TikTok đợi có điện lại, còn tôi giờ về phòng chẳng có gì chơi ngoài Hoài Nhân.

Đến bên ngoài phòng, Hoài Nhân bật đèn flash điện thoại cho tôi mở khóa vào phòng, sau đó thì cũng len chân vào theo. Tôi có thể khẳng định rằng hiện tại tôi không có tâm trạng yêu đương với một ai, nhưng mà người ta hay nói: “Đàn ông có thể làm tình ngay cả khi họ không yêu”. Tôi cũng là đàn ông mà, lại còn trong cảnh bốn bề tối tăm kiểu này.

Nhưng dù sao, lúc nảy tôi cũng đã từ chối người ta tại mặt, giờ này chỉ có thể ở trong thế bị động.

Nhưng mà lúc này tôi khó xử vô cùng. Phòng tôi 2 giường đôi, không lẽ lúc này mỗi đứa ngồi một giường? Có ai lại tiếp khách theo kiểu vô tâm bạc bẽo như thế được? Hay là ngồi chung một giường? Chen chúc trong không gian tối đen kiểu này thế nào cũng sẽ có chuyện. Hay là tìm cớ đuổi Hoài Nhân về? Như thế tôi càng không dám, vì tôi sợ ma nhất trên đời.

Cuối cùng tôi quyết định trải 2 chiếc chiếu đơn xuống nền sàn, mỗi đứa một chiếc. Như thế thì coi như tôi vừa “tiếp khách”, vừa đảm bảo khoảng cách an toàn.

Tôi mượn gối Ngọc Minh nằm, còn gối tôi thì đưa cho Hoài Nhân. Hai đứa cứ nằm đó mà xem điện thoại. Tôi xài ké 4G của Hoài Nhân để lướt web giết thời gian, trong lòng cầu trời cho nhanh có điện, nếu không chỉ sợ lát nữa có chuyện mất thôi. Nhưng mãi đến tận 23h hơn, đèn đóm vẫn tắt ngúm. Tiếng nhạc TikTok ở mấy phòng bên cạnh cũng không còn, người ta đã buông lơi hi vọng có điện mà đi ngủ luôn rồi.

Lúc đó, điện thoại Hoài Nhân vang lên tiếng chuông. Chú bảo vệ gọi lên nói: “Hỏi thằng Hưng coi mấy đứa phòng nó có về hông cho ba đóng cửa.”

Đúng là cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Hoài Nhân sau khi biết tôi đêm nay ngủ một mình thì ngỏ ý muốn ngủ lại phòng tôi đêm nay. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết đêm nay kiểu gì cũng có chuyện.

Trời phụ lòng tôi chứ không phụ lòng Hoài Nhân, 12h điện vẫn không có. Phòng tôi thì kín hơi kín gió, mồ tôi trên người tôi tươm ra thành dòng mất rồi. Ở bên cạnh, Hoài Nhân đã cởi áo và quần ngoài từ nảy giờ. Tôi chỉ dám cởi áo rồi nằm đưa lưng về phía Hoài Nhân, sự nóng bức ngột ngạt khiến tôi chẳng thể chợp mắt nổi.

Khi hai chiếc điện thoại đều tắt, mọi thứ tối đen như mực. Tôi mơ hồ cảm nhận được Hoài Nhân đang nằm sát lại tôi, cả tấm lưng lấm tấm mồ hôi cũng “vô tình hữu ý” áp vào lưng tôi. Cái nóng hầm hập phả ra từ hai cơ thể, cộng thêm sự ướt át sẵn có, tôi chẳng cần làm gì mà con cặc bên dưới cũng đã cứng ngắc. Quần lót tôi ướt đẫm vì mồ hôi, cũng vì thứ nước rỉ ra từ đầu khấc.

Tôi cứ nằm đó bất động, giả vờ như đã ngủ rồi. Một lúc sau, tôi cảm thấy một luồng hơi mát ập vào lưng, thì ra lưng Hoài Nhân đã tách khỏi lưng tôi rồi. Nhưng mà lại có một bàn tay từ bên kia đặt lên eo tôi. Ngón tay cái vịn vào lưng, bốn ngón kia áp lên bụng. Lòng bàn tay ấm nóng nhưng khô ráo, cứ để đấy mà không làm gì cả.

Được một lúc, Hoài Nhân lại nằm nghiêng về phía tôi, ngực và bụng dán sát lưng tôi, một cánh tay choàng qua eo tôi kéo người tôi sát vào. Bàn tay Hoài Nhân sờ lên ngực tôi, cả hai đều cảm nhận được trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng vì hồi hộp. Hạ bộ Hoài Nhân cũng cương lên rồi, lại còn dí sát vào mông tôi. Tôi phải kìm chế hết mình mới không đưa tay ra sau bóp lấy cái cục u to tướng đó.

Hoài Nhân dĩ nhiên biết tôi còn thức, nhưng tôi không phản kháng chính là ngầm chấp thuận. Tay Hoài Nhân vuốt ve ngực tôi một lúc rồi di chuyển dần xuống dưới, sau đó dừng lại ở mép quần tôi. Hoài Nhân thều thào: “Anh cởi quần giúp em nhé?”

Sự nhẹ nhàng từ tốn này đã rất lâu rồi tôi mới cảm nhận được, có chút ấm áp, lại có chút ngượng ngùng, cho nên cũng quên mất phải phản ứng thế nào. Hoài Nhân cứ mặc định “im lặng là đồng ý”, bàn tay nhẹ nhàng luồn xuống mép quần ngoài của tôi, nhẹ nhàng kéo nó xuống rồi kéo hẳn nó khỏi chân tôi. Hoài Nhân lại hỏi: “Anh chạm vào “nó” được không?”

Tôi không cần phải trả lời, vì sự cương cứng dưới hạ bộ tôi đã là câu trả lời chân thành nhất. Hoài Nhân vuốt ve cặc tôi từ bên ngoài quần lót, nhất là chỗ cái đầu khấc rỉ đầy nước nhờn. Anh gục đầu trên vai tôi, môi hôn lên bờ vai trần ẩm ướt. Được một lúc, Hoài Nhân luồn tay xuống mép quần lót tôi, tôi hóp bụng khiến cho bàn tay trượt xuống dưới nhẹ nhàng.

Hoài Nhân nắm lấy thân dưới tôi rất nhẹ nhàng nâng niu, không nắn bóp, không sục, chỉ cầm trong lòng bàn tay. Phía trên này, bờ môi anh di chuyển trên khắp tấm lưng, rồi lại hôn lên cổ, lên gáy, lên tóc. Tôi bị kích thích bởi những nụ hôn, bên dưới càng cứng. Hoài Nhân kéo đầu cặc tôi hướng lên trên, lòi ra khỏi cạp quần lót. Sau đó, anh nắm lấy mép quần lót tôi mà cởi xuống.

Tôi bất giác gồng cứng cả người, một tay cản chiếc quần lót đang bị kéo ra khỏi chân mình, lấy hơi nói: “Em không cho anh thứ anh cần được!”

Hoài Nhân đáp: “Anh không phải muốn chuyện đó đâu, anh muốn làm em sướng thôi.”

Tôi buông tay cản, chiếc quần lót nhanh cũng bị kéo ra ngoài. Hoài Nhân lật tôi nằm ngửa lại, sau đó quỳ gối bên cạnh rồi ngậm lấy thứ căng cứng ở giữa hai chân tôi. Anh cũng tự cởi quần lót mình ra, giải phóng con quái thú bị nhốt trong đó từ nảy giờ. Tay anh nắm tay tôi rồi đặt lên hạ bộ mình, ra hiệu cho tôi vuốt cặc anh trong khi anh bú mút hăng say để làm tôi sướng.

Căn phòng lúc nảy yên tĩnh, giờ đây lại được lấp đầy bằng những hơi thở dốc và tiếng rên khẽ. Anh nuốt trọn cặc tôi trong cổ họng ấm nóng và chật hẹp, làm nó rung lên bằng những tiếng kêu rên. Hết ngậm cặc, anh lại ngậm hai hòn dái tôi, dùng lưỡi liếm láp vòng quanh, lúc đó thì cặc tôi nằm dài trên mặt anh, dọc theo sống mũi, anh cũng không ngại ngần mà hít lấy mấy hơi dài.

Từ ngày chuyển sang, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thể xác với người khác mà tôi được chăm chút nhiều như vậy. Anh nâng niu tôi, trân trọng tôi, chiều chuộng tôi, thật khiến tôi vô tình nghĩ đến ai đó. Cặc tôi vừa sướng vừa tê, tôi cố gắng kiềm chế để không bắn ngay. Anh đối đãi tôi như thế, dĩ nhiên tôi cũng phải “trả công”.

Tôi kéo miệng anh khỏi cặc, thì thầm hỏi: “Anh mỏi miệng không?”

Hoài Nhân đáp: “Em sướng là được, anh không mỏi.”

Tôi thừa biết đó chỉ là lời nói dối, dù có bú thuần thục cỡ nào, thì bú xuyên suốt 10 phút cũng phải mỏi miệng ít nhiều. Tôi kéo vai cho Hoài Nhân nằm xuống, còn tôi thì bật dậy thay phiền. Vì trong phòng chỉ có một màu đen như mực, Hoài Nhân không biết tôi sẽ làm gì, nên cất tiếng hỏi: “Em làm gì đó?”

Tôi không đáp lời nào cả, chỉ im lặng ngậm lấy đầu khấc căng cứng của Hoài Nhân, ngậm mút nhẹ nhàng bằng tất cả kỹ năng và sức lực.

Hoài Nhân nhanh chóng đặt một tay lên tóc tôi, kêu lên: “A… Hưng… Em bú cu cho anh thật hả? A… Anh… Anh sướng quá…”

Có lẽ, Hoài Nhân thậm chí còn không trông mong tôi sẽ đền đáp anh ấy bất cứ điều gì, cho nên mới bất ngờ như vậy. Cặc Hoài Nhân cứ giật lên liên tục, miệng thì rên không ngừng nhưng tiếng rên trầm đục, tựa như có thứ gì chắn trước miệng.

Tôi đưa tay lên se đầu vú Hoài Nhân, sẵn tiện thăm dò, thì phát hiện trước mũi miệng của anh chính là chiếc quần lót của tôi mà anh cởi ra lúc nảy. Anh trùm nó lên mũi hít thật sâu, để mùi nước nhờn rỉ ra từ đầu cặc tôi và mùi mồ hôi từ mọi ngóc ngách trên hạ bộ tôi xộc thẳng vào mũi.

Hoài Nhân ưỡn người liên tục, không phải vì để đút cu vào miệng tôi, mà bởi vì đang chịu đựng từng cơn sướng dồn dập. Cặc anh to cỡ cặc tôi, đầu khấc to hơn phần thân một chút xíu. Nhờ kích cỡ vừa vặn, tôi có thể bú liên tục mà ít bị mỏi miệng, khiến cho cơn đê mê của anh kéo dài không dứt. Anh vừa sung sướng vừa sờ xuống mặt tôi, miệng tôi, môi tôi… không sót chỗ nào.

Khi tôi tăng dần tốc độ, Hoài Nhân kêu lên: “Hưng ơi… Bú chậm thôi em… Anh… Anh chịu không nổi… Anh ra… ra… ra… Hưng ơi anh ra… Ưm… Ưm…”

Hoài Nhân một mực đẩy đầu tôi ra, còn tôi ghì cứ ghì sát vào cho đến khi anh xuất tinh xong. Cặc anh sau khoảng 7 8 cú giật bắn thì mới chịu nằm yên. Sau đó anh vừa bú vừa sục cho tôi đến lúc tôi bắn. Cả hai rã rời nằm dài ra sàn thở hổn hển. Tôi hỏi: “Anh thích không?”

Hoài Nhân đáp: “Em có biết cảm giác được crush bú cu là như thế nào không? Chứ anh thì mới trải qua rồi đó. Sướng không tả nổi!”

Tôi cười đáp: “Kỹ thuật của anh cũng đâu có thua kém gì.”

Hoài Nhân hít một hơi thật sâu, nói với tôi: “Anh biết em sẽ không cho anh cơ hội để làm người yêu em. Nhưng mà để anh chăm sóc em trong lúc em còn ở khu trọ này được không? Dù sao một tuần anh cũng chỉ qua thăm em được 2 ngày, em không cần áy náy!”

Tôi nói: “Anh không sợ em lợi dụng anh hả?”

Hoài Nhân lại nói: “Anh cam tâm tình nguyện để em lợi dụng.”

Tôi đẩy vai anh, nói: “Thôi nha, em là em sợ kiểu này lắm nè.”

Hoài Nhân cười: “Em cứ xem anh như anh trai là được, anh không có mong mỏi gì hơn đâu. Thà làm một người mập mờ với em, được ở cạnh chăm sóc em, tốt hơn việc cứ kéo em vào trong mối quan hệ với mình để hai đứa thực sự xa cách.”

Tôi cười ha hả: “Nói cái gì như ông cụ non dạ?”

Hoài Nhân kéo tôi lại, hôn lên trán tôi rồi nói: “Vậy nha! Sau này có người yêu mới, là anh thì tốt, không phải anh cũng không sao. Miễn đừng chọn người khiến em buồn khổ là anh đã vui rồi. Còn mấy bữa cơm, em cứ bú cu anh trừ là được!”

Hai chúng tôi đùa giỡn một lúc thì ôm nhau ngủ lúc nào không hay. Trong lòng tôi cảm xúc đan xen lẫn lộn, vừa biết ơn tình cảm chân thành của anh, vừa cảm thấy có lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của anh. Thôi, khó nghĩ quá thì mình cứ tạm phó mặc cho ý trời, chuyện quan trọng cả đời thì làm sao mà thu xếp được trong ngày một ngày hai…

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!