Trăng đêm đã lên cao sáng rực một góc trời, Tuệ Minh bước vào Nam phủ khi Xuân Linh đang đút thuốc cho Sỹ Luân, cậu ngồi một bên gạ hỏi:
– Xuân Linh, cô định ở đây đến khi nào?
Xuân Linh lắc đầu:
– Ta cũng không chắc, nhưng ít nhất là đến khi Tôn công tử tỉnh lại. Nếu không, ta sẽ mãi áy náy trong lòng.
Tuệ Minh gật gù:
– Như thế cũng tốt. Nhưng chắc ta phải về làng đây. Chuyện ở nơi đây đã ổn, về phần Tôn công tử, ta sẽ chuẩn bị sẵn thuốc cho huynh ấy, khi nào hết cô cứ nhờ Kỳ Bách đến nói với ta!
Xuân Linh khẽ gật đầu:
– Đa tạ cậu! Giúp ta gửi lời hỏi thăm Từ phu nhân, nói với bà ấy khi nào có dịp ta sẽ về thăm bà!
Tuệ Minh rời đi, để lại Xuân Linh một mình sau cánh cửa. Bên ngoài gió thổi vi vu trên những ngọn cây, vờn quanh mấy đám mây lửng lờ che ánh trăng vàng vằng vặc. Xuân Linh ngồi bên giường, thủ thỉ:
– Tôn công tử, ta không biết người có nghe được hay không, nhưng ta muốn nói một câu xin lỗi với người! Nhưng người yên tâm, ta sẽ ở đây để chuộc lỗi, đợi người tỉnh lại để đứng trước mặt người nói một tiếng xin lỗi đường hoàng! Tôn lão sư và Tôn phu nhân cũng đang chờ người, người nhất định phải tỉnh lại!
Xuân Linh nói xong liền chầm chậm đứng dậy, nhẹ nhàng hướng về phía cửa bước đi. Chợt một tiếng động vang lên, Xuân Linh cảm thấy tay mình bị nắm chặt. Cô bán tín bán nghi nhìn lại phía sau, trông thấy Sỹ Luân mắt vẫn nhắm nhưng một tay đang cầm lấy tay cô.
Xuân Linh dụi mắt định thần, ngỡ như bản thân đã suy nghĩ quá nhiều nên sinh ra ảo tưởng. Nhưng liền sau đó, giọng nói của kẻ đang nằm trên giường cất lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch của màn đêm yên ả.
– Xuân Linh, ta muốn nói chuyện với nàng một chút!
Xuân Linh không thể tin vào sự thật, dù là đang mắt thấy tai nghe, cô lắp bắp:
– Công… công tử! Người… tỉnh dậy từ khi nào?
Sỹ Luân ngồi dậy bước ra khỏi giường, dáng vẻ không có chút gì là người bệnh hôn mê nửa tháng mới tỉnh. Sỹ Luân rảo bước ra sân, gọi Phong Ngọc Thương đến mà cưỡi trên mây gió. Xuân Linh lo lắng hắn ta tâm trí còn chưa tỉnh táo, liền đứng cạnh hắn. Phong Ngọc Thương bay vòng quanh làng, lả lướt trên những tầng mây.
Phong Ngọc Thương dừng lại giữa trời, Xuân Linh hối thúc:
– Công tử, trên này gió lớn, người vừa khỏi bệnh tuyệt đối không nên…
Sỹ Luân cắt lời:
– Xuân Linh, ta xin lỗi. Thực ra ta đã tỉnh dậy… sau nàng một ngày!
Xuân Linh phút chốc rơi vào trạng thái dở khóc dở cười, cô không biết nên vui mừng hay nổi giận khi nghe được điều này nữa. Cô đáp một câu, mặt không biến sắc:
– Vậy ra… công tử là đang muốn dày vò ta, hay muốn xem ta như một trò đùa?
Sỹ Luân nhìn đi hướng khác, lẩm bẩm:
– Không phải. Chỉ là…
– Chỉ là thế nào? Là nhìn thấy ta đau khổ và ăn năn hối lỗi như vậy, người vui lắm có đúng không?
Giữa bầu trời lộng gió, Xuân Linh bật khóc. Chính cô cũng không hay biết từ khi nào bản thân lại trở thành yếu đuối như vậy. Nước mắt cô chảy thành dòng, từng giọt tuôn rơi giữa không trung, phản chiếu ánh trăng sáng cô đơn giữa bầu trời. Cô là khóc vì điều gì, là bị kẻ trước mắt lừa một vố, hay vì uất ức những tháng ngày qua, hay vì một điều khác nữa…
Sỹ Luân không cần sự cho phép đã ngang nhiên ôm Xuân Linh vào lòng, dịu dàng đáp:
– Chỉ là ta sợ khi ta tỉnh lại, nàng… nàng sẽ lập tức rời đi!
Xuân Linh ngỡ ngàng, nhưng cô cũng không biết nên nói điều gì. Câu nói ấy liệu có mang ý nghĩa như cô hiểu được, hay chỉ là một lý do bao biện cho kẻ vừa xem cô như một kẻ hầu? Sỹ Luân lại tiếp lời:
– Ta biết, ta làm như vậy là có lỗi với nàng. Nhưng không làm vậy, ta cũng không thể làm gì khác để giữ chân nàng. Ta đành lừa gạt nàng để giữ nàng bên cạnh ta lâu thêm một chút…
Dừng một chút, Sỹ Luân lại tiếp:
– Nhưng khi nàng nói nàng ở lại chỉ để chuộc lỗi, ta biết rằng bản thân không thể cứ thế giữ nàng lại cả đời. Ta thật là kẻ không ra gì, cảm ơn nàng vì tất cả! Trước khi nàng rời đi, ta chỉ muốn nói ra lòng mình để nàng thấu hiểu. Để nàng biết rằng ta ở nơi này mãi mãi nhớ về nàng, mong ngóng nàng, trong cơn mơ cũng ước ao có nàng bên cạnh!
Xuân Linh đã dừng khóc từ lúc nào, khóe mắt cô đỏ hoen vì dòng lệ tuôn, nhưng đôi má cũng ửng hồng vì mấy lời bộc bạch tâm tư của người đứng cạnh. Xuân Linh nhỏ giọng:
– Một kẻ bị đuổi khỏi làng như ta làm sao xứng đáng với công tử?
Sỹ Luân lại ôm chặt cô hơn một chút, đáp:
– Ta đã nghe về chuyện của nàng, nàng xứng đáng được bù đắp về những gì đã trải qua. Ta, Tôn Sỹ Luân, đứng giữa đất trời trăng sáng gió lộng, xin nàng hãy ở lại bên ta. Ta xin thề lời ta nói là thật lòng thật dạ, không phải là ong bướm đùa hoa.
Xuân Linh ngại ngùng:
– Công tử, người để mắt đến ta từ khi nào?
Sỹ Luân thành thật đáp:
– Lúc tay áo của nàng quấn vào ta, rõ ràng là nàng đã có thể hạ ta trong chớp mắt. Nhưng nàng đã không làm điều đó. Người ngoài nhìn vào có thể không thấy, nhưng ta thừa biết là nàng cố ý nhường ta. Vì nếu ta bị đánh bại trước mắt dân làng, vị trí thống soái này thật khó làm cho người ta nể phục. Nàng từ đầu đã nghĩ cho ta nhiều như vậy, ta lại có thể không để mắt đến nàng?
Xuân Linh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
– Ta là nữ nhân, vừa đến nhà đã khiêu chiến gia chủ. Nếu còn không biết lùi một bước, thì thật là một kẻ ngông cuồng.
Sỹ Luân hỏi lại một lần, như để xác nhận:
– Nàng… ở lại được không?
Xuân Linh ấp úng:
– Như thế… có phải là… là hơi vội vàng không?
Sỹ Luân giờ này mới ý thức được hành động của bản thân, liền buông Xuân Linh ra gãi đầu ngượng ngùng:
– Ta thật xin lỗi. Trước giờ chưa từng có nữ nhân nào khiến ta đánh mất cả lý trí như nàng cả! Đúng là ta đề nghị như thế có chút vội vàng, nhưng nếu nàng không tin, hãy ở lại đây, cho ta thời gian để chứng minh những điều ta nói!
Xuân Linh nhìn vào mắt Sỹ Luân, ánh mắt của hắn vô cùng cương quyết. Vì đó là Xuân Linh nên hắn mới không kìm được mà làm ra những việc đi ngược lại bản tâm của mình như thế. Xuân Linh không giận hắn, bởi trong giây phút Sỹ Luân “biết chết mà vẫn cố” để cứu cô khi có trận biến, cô hiểu rằng hắn đối với cô không còn đơn thuần là những người đồng đội trong một cuộc chiến.
Đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, Xuân Linh cảm giác bản thân được một người khác che chở, cũng ở trước mặt Sỹ Luân, cô lần đầu tiên cho phép bản thân được yếu đuối. Những ngày qua dù chưa đủ để nói lên điều gì, nhưng chúng cũng không hề vô nghĩa.
Xuân Linh ngượng ngùng không trả lời câu hỏi của Sỹ Luân, chỉ đáp:
– Đêm đã khuya, ta phải về thôi. Ngày mai ta sẽ cho công tử câu trả lời, được không?
Sỹ Luân gật đầu, luyến tiếc đưa Xuân Linh xuống mặt đất. Lòng hắn giờ đây nhẹ bẫng như cơn gió ngao du khắp phương trời, chỉ cần Xuân Linh hiểu được lòng hắn, dù cô ấy có chấp nhận hay không, hắn cũng không hối tiếc.
***
Trời mới hừng sáng, Tuệ Minh trong lòng đã nôn nao không thể chợp mắt thêm, bởi trong tâm cậu mong ngóng một điều chỉ dám giấu kín chứ không dám nói ra. Đồ đạc Tuệ Minh đã gom sẵn từ đêm qua, chỉ đợi gà gáy một tiếng gọi mặt trời lên ở đằng Đông, cậu lập tức sẽ lên thuyền trở về làng Ấn Sát. Nhưng khi Tuệ Minh tiến về bến thuyền, nơi đó đã đông nghẹt, bởi còn có một người khác đứng nơi đó.
Xuân Linh thướt tha trong bộ bạch y như ngày cô mới đến, trên lưng đeo tay nải thêu hình khổng tước. Xung quanh cô, dân làng vây quanh đến độ Tuệ Minh không chen chân vào được. Tuệ Minh bất ngờ:
– Xuân Linh, cô cũng đi sao? Tôn công tử đã tỉnh rồi sao?
Xuân Linh khẽ gật đầu, nhưng điều lạ lẫm chính là Sỹ Luân đã biết cô đi nhưng giờ này chẳng thấy đến để tiễn đưa, cả Lam Thủy thường ngày dính Xuân Linh như hình với bóng cũng chẳng thấy đâu. Tôn phu nhân lại sụt sùi, thỉnh thoảng lại lấy khăn tay chấm nước mắt:
– Tuệ Minh về làng, còn Xuân Linh, con sẽ đi đâu?
Xuân Linh cười đáp:
– Bá mẫu, ta muốn đến nơi nào đó cần sự giúp đỡ của ta. Cuộc sống du thủ du thực tuy có chút khó khăn, nhưng phóng khoáng thoải mái, ta đã có dự định cho mình, xin người an tâm!
Thuyền cạn vừa được Kỳ Bách lái đến, lần này vì Tuệ Minh nhất quyết không nhận thêm lương thực, nên Tôn gia đổi thành vàng đem tặng cho cậu. Muốn từ chối thế nào cũng không được, Tuệ Minh đành xem đó như thù lao đánh trận, chia cho Xuân Linh một nửa dù cô cũng đã có cho riêng mình. Xuân Linh sẽ đi cùng Tuệ Minh nửa đoạn đường về, sau đó cô sẽ rẽ sang một nơi khác, bắt đầu hành trình của mình.
Xuân Linh bước xuống thuyền cùng Tuệ Minh, gập người cúi chào:
– Tôn lão sư, Tôn phu nhân, chư vị, Xuân Linh cảm tạ thời gian qua mọi người đã yêu thương và đùm bọc Xuân Linh. Hẹn ngày tái ngộ!
Thuyền chầm chậm rời đi trên dòng nước xanh mướt mát. Xuân Linh ngước nhìn toàn cảnh một lần, nhìn từ ngọn cỏ hàng cây của nơi dù cô đến chưa lâu, nhưng đã cùng nó một phen vào sinh ra tử. Trên nền trời xanh sáng nay dường như không có gió, nhưng có gì đó thổi vào mắt cô, khiến cô bất chợt rơi nước mắt.
Tuệ Minh đang ngồi yên đột nhiên đứng dậy, tươi cười khều khều Xuân Linh:
– Đến rồi! Đến rồi!
Trên nền trời không một gợn mây, Sỹ Lâm trên Phong Ngọc Thương uy vũ bay đến. Trước mặt toàn bộ dân làng, hắn hét to:
– Xuân Linh, ta cần nàng, thực lòng mong nàng có thể ở lại với ta!
Dân làng nghe thấy dường như không tin vào tai mình nữa, những lời như thế mà được thốt ra từ miệng của một thống soái lạnh lùng như Sỹ Luân thì khác gì họ gặp ma giữa ban ngày. Nhưng rất nhanh sau đó, họ cũng giúp Sỹ Luân một tay:
– Xuân Linh cô nương, chúng tôi cần cô!
– Lã tiểu thư, xin người ở lại!
– Xuân Linh tỷ, hãy cho ca ca muội một cơ hội!
Câu nói cuối cùng là của Lam Thủy, thì ra từ sớm cô đã sang Nam phủ tìm anh trai mình báo tin Xuân Linh sắp sửa rời đi. Sỹ Luân dù đã có dự tính, nhưng không kìm được đau lòng mà ở lì trong phòng, tự nhủ không gặp sẽ không đau. Nhưng một câu của Lam Thủy đã khiến Sỹ Luân bừng tỉnh:
– Ca ca, lời yêu thương có ai mà không nói được, nhưng tuyệt nhiên không phải ai cũng làm được. Nếu huynh thực sự thích tỷ ấy, huynh càng phải chứng minh huynh thích tỷ ấy nhiều thế nào!
Sỹ Luân nghe xong liền tung cửa chạy ra, cưỡi Phong Ngọc Thương lao về phía bến thuyền. Và trước mặt mọi người, hắn đã như thể dẹp bỏ sĩ diện của một thống soái cao ngạo để nói ra tâm tư, hạ mình trước một nữ nhân mong cô có thể ở lại cùng hắn.
Tuệ Minh nháy mắt với Kỳ Bách một cái, Kỳ Bách hiểu ý liền quơ quơ ngón trỏ về phía đầu thuyền. Chiếc thuyền như thể có sức sống, nó cong người hất văng Xuân Linh lên không trung. Sỹ Luân cũng vừa kịp lúc bay đến, vừa vặn bế cô trên tay hắn. Dân làng bên dưới vỗ tay hò hét inh ỏi làm rung cả một vùng nước. Tuệ Minh đứng trên thuyền quay lại hét lớn:
– Xuân Linh, ở lại vui vẻ!
Nhìn Xuân Linh vui vẻ mỉm cười trong vòng tay Sỹ Luân, không hiểu vì sao Tuệ Minh lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Cô gái tốt như Xuân Linh, sau khi cố gắng qua biết bao thăng trầm, cuối cùng cũng được bù đắp xứng đáng.
Thuyền lướt đi vun vút trên sóng nước, Tuệ Minh không có chuyện gì nói, bèn hỏi Kỳ Bách:
– Này, đệ thấy Liễu Thịnh thế nào?
– Sao tự dưng lại nhắc đến cậu ta?
– Đệ đúng là kẻ vô tri, có như vậy cũng không nhìn ra à? Cậu ta rõ ràng là thích đệ!
Kỳ Bách cười ha hả:
– Huynh tưởng ở cái thời đại này dễ có kẻ thích nam nhân như thế sao? Huynh căn cứ vào đâu chứ?
Tuệ Minh không ngại mà nói:
– Đệ có biết buổi chiều hôm đó, đệ ôm Liễu Thịnh cả buổi chiều hay không hả?
Kỳ Bách đính chính:
– Còn không phải tại huynh sao? Đệ là ngủ say không biết trời đất, đệ ôm ai đệ còn không biết được!
Tuệ Minh tặc lưỡi:
– Chính là như vậy! Ta đã nói rằng đệ ngủ như chết, nhưng cậu ta vẫn là cam tâm tình nguyện nằm trong lòng đệ suốt cả buổi chiều. Nếu không phải là có tình ý với đệ, không phải chỉ cần đẩy đệ qua một bên rồi bước ra ngoài hay sao?
Kỳ Bách cười ha hả:
– Huynh có thể suy diễn tới nước này luôn sao?
Tuệ Minh gạt ngang:
– Cứ cho là ta suy diễn, nhưng nếu điều ta nói là đúng thì đệ tính sao? Cậu ta cũng nhỏ nhắn dễ thương, lại rất đặc biệt, đệ vì sao lại không thích?
Kỳ Bách nhún vai đáp gọn:
– Không bằng huynh!
Tuệ Minh muốn lao đến đạp cho Kỳ Bách một cái, Kỳ Bách liền tăng tốc khiến Tuệ Minh đứng không vững, lại ngồi yên tại chỗ:
– Nè, ta là “hoa đã có chủ” đấy. Đệ đừng có trêu đùa ta lộ liễu như vậy!
Kỳ Bách cười không ngớt:
– Đệ thích như thế đấy, gọi Hiểu Lâm ca ca của huynh ra mà ngăn đệ đi!