Vòng xoáy công việc cuốn trôi tôi lúc nào chẳng biết, khi nhìn lại thì đã ở khu trọ này cả năm rồi. Thời điểm này, đám bạn tôi trong ký túc xá hẳn cũng đã hết hợp đồng, đứa nào cũng phải tự tìm cho mình một nơi để an cư trước khi nghĩ đến chuyện bám trụ lại thành phố. Một hôm Duy Long nhắn tin cho tôi: “Ê tụi tao ra ở trọ rồi nè, mày qua ở chung hông?”
Nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này, bất giác tôi có chút luyến tiếc nào đó. Khu trọ này cũng được tính là có ơn cưu mang tôi lúc tôi thắt ngặt vào thời điểm một năm trước. Đâu chỉ vậy, còn có một “anh trai mưa” luôn chăm nom lo lắng cho tôi đủ bề. Hôm sau, tôi hẹn gặp Hoài Nhân ở quán ăn hôm nọ, mục đích là để thông báo việc tôi sẽ rời khỏi nơi này.
Hoài Nhân gặp tôi đã tươi cười hỏi: “Sao đấy? Có chuyện gì mà lại chủ động rủ anh đi ăn thế này?”
Tôi ấp úng: “Em… em sắp chuyển đi rồi.”
Nụ cười trên môi anh ngưng trệ, chuyển thành một nụ cười mỉm. Anh hít một hơi sâu, nhìn vào mắt tôi nói: “Như vậy tốt cho em! Vốn dĩ từ đầu em đã không nên đến đây.”
Tôi vỗ vai Hoài Nhân: “Anh đuổi em đấy à?”
Hoài Nhân xoa đầu tôi, lấy lại vẻ tươi cười, nói: “Ừ, em đi nhanh giúp anh. Ra nơi nào đó sáng sủa đẹp đẽ hơn mà ở. Sẵn tiện tìm một người tốt thay anh chăm sóc em.”
Sống mũi tôi chợt cay xè, anh vẫn luôn như vậy, miễn là điều gì tốt cho tôi, anh sẽ không có bất kỳ ý kiến nào. Tôi thường hỏi anh tại sao anh cứ vì tôi mà chịu thiệt thòi như thế, anh chỉ đáp: “Xem như anh mắc nợ em đi. Giờ chỉ là đang trả nợ thôi.”
Im lặng một lúc, Hoài Nhân nói: “Cuối cùng anh cũng trả xong nợ cho em rồi! Nhưng coi bộ cảm giác trả hết nợ cũng không mấy vui vẻ.”
Tôi nói: “Nếu anh còn muốn trả nợ tiếp thì cuối tuần nào cũng sang thăm cô chú đi. Em thấy lúc anh ở đây cô chú vui lắm.”
Hoài Nhân véo mũi tôi, cười nói: “Em đừng có lúc nào cũng chu đáo như thế được không hả? Em cứ thế này thì không biết bao nhiêu người phải khổ vì em nữa!”
Chuyện trong lòng nói xong, cả hai cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Biết bữa này tôi mời, Hoài Nhân quyết tâm ăn thật nhiều cho tôi “sạt nghiệp”. Ăn uống xong xuôi, anh vẫn như thói quen chở tôi dạo quanh một vòng thành phố về đêm. Anh cứ chạy mãi, chạy mãi, như thể sợ rằng chỉ gần anh tắt tay ga dừng lại thì tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh. Có lẽ đau lòng, nhưng cũng không khác vậy là bao.
Đêm đã khuya, đường phố cũng vắng vẻ. Tôi và anh dừng trên một chiếc cầu lớn, lặng nhìn dòng sông chảy chậm lấp lóa ánh đèn. Anh đứng lựa vào lan can, tôi đứng cạnh bên thả hồn theo sông nước. Hết đêm nay thôi, tôi sẽ cất anh vào trong ký ức. Sài Gòn này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cách biệt một lần, biết đến bao giờ có thể gặp lại.
Tôi hít một hơi sâu, nói: “Hôm nay chắc là ngày cuối em được đi với anh rồi. Để cảm ơn anh trước giờ luôn lo lắng cho em, em có món quà này tặng anh nè!”
Hoài Nhân cười hỏi: “Tặng anh cái gì đó?”
Tôi nói: “Anh nhắm mắt lại đi, đừng có nhìn lén em lấy quà ra!”
Hoài Nhân đứng thành tư thế nghiêm, tay chào kiểu quân đội, miệng hô: “Yes, sir!”
Tôi không thể không cười trước cái bộ dáng này. Thật ra tôi làm gì kịp chuẩn bị quà cáp gì đâu…
Tôi tiến đến trước mặt Hoài Nhân, nhón chân lên đưa mặt mình sát cạnh mặt anh. Hơi thở cả hai phả vào nhau nóng ấm, tôi lưỡng lự không biết có nên làm điều mình sắp làm không nữa…
Đột nhiên, cánh tay chào của Hoài Nhân vòng ra phía sau đầu tôi kéo vào, môi tôi cứ thế dán lên môi anh. Anh vòng tay còn lại ra sau lưng tôi kéo cả thân người tôi sát vào người anh. Anh hôn tôi cuồng nhiệt, như thể đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi. Môi kề môi, lưỡi quấn quýt không rời, cảnh đêm tĩnh lặng lại khiến đoạn tình cảm này có chút nao lòng.
Tôi không phải sắt đá mà không cảm động trước tình cảm của anh, nhưng tôi không thể một lúc chứa cả hai hình bóng trong lòng. Cho nên đối với anh, tôi là vừa trân trọng vừa biết ơn. Nụ hôn ấy là nụ hôn đầu tiên của tôi và anh, nhưng có thể cũng sẽ là nụ hôn cuối cùng – nụ hôn tạm biệt trước khi chúng tôi bước qua đời nhau.
Anh hôn tôi thật lâu rồi mới buông ra, lại tiếp ôm tôi trong lòng thêm một lúc nữa. Anh thì thầm: “Anh thích món quà của em lắm!”
Tôi đáp: “Anh là người thứ hai được em hôn đấy nhé!”
Hoài Nhân đáp: “Anh biết mà, bú cu người khác thì dễ, chứ hôn lại là chuyện khác. Nếu em không trân trọng những nụ hôn, có lẽ đêm đó anh đã được em hôn đã đời rồi.”
Dừng một lúc, Hoài Nhân nói tiếp: “Cảm ơn em đã xem trọng anh. Chuyện hai đứa mình đối với anh thế này là viên mãn rồi.”
Tôi gục mặt vào ngực anh, đoạn tình cảm này tôi mắc nợ anh quá nhiều rồi. Anh sau đó chở tôi về khu trọ, vì anh có chìa khóa cổng nên về khuya cũng không thành vấn đề. Nhưng mà giờ này chắc phòng tôi ngủ cả rồi, tôi chỉ đành ngủ nhờ phòng anh. Hoài Nhân dĩ nhiên không từ chối.
Cạnh phòng cô chú bảo vệ còn có một phòng nhỏ nữa, trước đây chỗ này là nơi ở của anh. Phòng rất nhỏ, gọi là một cái “hộc ngủ” thì đúng hơn, may là cũng vừa vặn cho tôi và anh nằm. Từ ngày anh thường xuyên sang đây vào cuối tuần, phòng này cũng được lau dọn sạch sẽ. Anh còn mua cả nến thơm đốt trong phòng, hương thơm dễ chịu, ánh sáng ấm áp lờ mờ cũng dễ chịu.
Tôi và anh nằm cạnh nhanh mà trong lòng cứ bồn chồn mãi. Hễ nghĩ đến việc ngày mai tôi dọn đi khỏi đây thì cả hai chẳng ai chợp mắt nổi. Đêm cuối nằm cùng nhau, chẳng lẽ cứ để thời gian cứ thế trôi đi trong vô nghĩa…
Trong phòng đốt nến thơm, lòng người cũng theo ngọn lửa mà nóng hầm hập, huống hồ Hoài Nhân còn ôm tôi chặt trong vòng tay. Trên người cả hai chỉ mặc mỗi quần lót, thế mà chiếc quạt điện mở số lớn nhất cũng chẳng thể thổi mát cả hai. Dù chẳng phải lần đầu, nhưng hễ nằm cạnh tôi, là trái tim Hoài Nhân lại đập không kiểm soát, tựa như chàng trai mới lớn rơi vào cảm xúc tình ái mới chớm nở và đầy háo hức trong lòng.
Được một lúc, cả hai mảnh vải cuối cùng trên cơ thể cả hai cũng bị tuột ra nốt. Dưới ánh nến thơm mờ tối, Hoài Nhân ngắm nhìn cơ thể tôi một cách tỉ mỉ. Anh xoa chỗ này một chút, lại sờ chỗ khác một chút, động tác lúc nào cũng nhẹ nhàng nâng niu. Rồi khi sờ đến cu tôi, bất chợt anh kêu lên: “Hôm nay mới nhìn rõ, sao em to thế, hơn cả anh rồi!? Lại còn gân guốc cỡ này nữa! May mà đêm đó phòng cúp điện, nếu không chắc anh ngại kéo quần lên đi về luôn rồi!”
Hai đứa nằm cạnh nhau, anh vuốt cu tôi, tôi vuốt cu anh, lại nó luyên thuyên đủ thứ chuyện, nói một lúc lại hôn nhau một cái. Tôi hỏi: “Sao thế? Hôn em không chán hả?”
Hoài Nhân đáp: “Phải tranh thủ chứ! Sau này em có người yêu rồi thì còn đâu cơ hội nữa?”
Dứt lời, Hoài Nhân bật dậy, miệng ngoạm lấy hạ bộ cương cứng của tôi. Tôi xoay người nằm nghiêng sang một bên, kéo chân Hoài Nhân về phía đầu mình. Hoài Nhân hiểu ý liền nghiêng người, đưa con cặc đang hứng tình đến trước miệng tôi. Sau những nụ hôn, mọi điểm trên cơ thể cả hai cũng nhạy cảm hơn hẳn. Tôi ngậm cặc anh mà bú mút, anh lại đút đầu vào giữa hai chân tôi, tham lam xâm chiếm cái lỗ nhạy cảm phía sau.
Cơn sướng cứ chạy dọc sóng lưng rồi lan ra khắp cơ thể, nhưng tôi và anh chỉ dám giữ những âm thanh dâm dục bên trong cổ họng. Đêm khuya yên ắng, phòng không cách âm, kế bên còn là ba mẹ anh đang ngủ, lỡ bị nghe thấy thì chẳng biết phải giải thích thế nào.
Tôi và anh đều sướng tê người, nhưng chẳng cách nào rên la để đối phương nghe thấy, chỉ đành dùng sức lực mà bộc lộ. Tôi bú anh nhanh hơn mạnh hơn, anh lại càng cố đẩy lưỡi vào sâu trong lỗ đít tôi ở đối diện. Không gian tĩnh lặng bị phá vỡ bởi những tiếng lấy hơi của hai con người hứng tình đang muốn hòa nhau làm một.
Tôi còn đang ra sức làm cặc anh sướng thì anh bỗng nhiên lấy chân kẹp đầu tôi lại. Phía dưới tôi truyền lên tiếng thì thầm: “Đừng, anh sắp ra, ngưng một chút!”
Hoài Nhân tách khỏi tôi, mở cái tủ khóa ở đầu nằm mà nảy giờ tôi không để ý. Từ trong tủ, anh lấy ra một cái cốc thủ dâm hai đầu. Tôi thắc mắc: “Gì đấy? Chê em bú không sướng hay sao mà lấy cốc ra xài?”
Hoài Nhân đáp: “Em bú là sướng nhất, nhưng mà để em bú cu anh thì lại phí quá, miệng em là để anh hôn!”
Hoài Nhân kéo tôi ngồi lên rồi đặt thân anh sát vào, hai con cặc chụm chung một chỗ, chân tôi vắt trên đùi anh, quắp lại sau lưng anh. Anh lấy gel bôi trơn thoa đều cả hai con cặc, sau đó lại bôi vào trong lòng cốc. Xong xuôi, anh nhét cặc tôi vào cốc trước, sau đó nới rộng lỗ cốc ra rồi cũng nhét con cặc anh vào.
Cặc tôi vừa ma sát với cặc anh, lại vừa ma sát với thành cốc chật hẹp khiến tôi sướng đến ngửa cổ ra sau mà thở dốc. Anh kéo đầu tôi lại, vừa hôn trên môi tôi, vừa dùng tay di chuyển cốc bên dưới. Vậy là anh vừa có thể hôn tôi, vừa làm tôi sướng, vừa làm bản thân sướng. Lưỡng toàn kỳ mỹ!
Ma sát ở thân dưới quá nhiều khiến tôi không thể kiềm chế từng tiếng rên dâm dục, nhưng môi anh đã nhốt chúng lại bên trong. Tôi sướng đến nhũn người, hai tay vòng qua cổ anh mà cố định bản thân lại. Thấy tôi sướng anh cũng sướng, thân cặc anh cứng như đá, đầu cặc rỉ đầy nước nhờn.
Lần này đến lượt tôi xin tha: “Anh… dừng tay được không? Em… em sướng quá… Em ra… em ra thiệt đó…”
Anh kéo tôi lại hôn tiếp, đáp lời tôi bằng âm thanh bị tắc trong vòm họng, nhưng tôi nghe vẫn hiểu: “Ra đi… ra chung với anh… Nhìn em sướng… anh chịu… chịu không nổi… A… A… Ưmmmm…”
Tay anh sục cái cốc lên xuống thật nhanh, cổ họng tôi rên rỉ như tiếng khóc kéo dài, đầu cặc tôi căng cứng và bắt đầu chạm đến cực khoái. Hai tay tôi siết lấy người anh, môi vẫn không rời môi anh mà cất lên từng âm thanh thống khoái. Cặc tôi giật liên hồi cạnh cặc anh, tôi xuất tinh thì anh cũng xuất ngay tắp lự. Từng luồng tinh trùng nóng hổi bắn lên bụng anh, lên bụng tôi, rồi lại len lỏi qua đám lông mu và chảy ngược xuống hai hòn dái.
Cả hai lúc này mới tách môi ra để thở, nhưng hai con cặc bên dưới thì vẫn cứng như lúc đầu. Khoái cảm kéo dài triền miên khiến cả hai dù xuất tinh rồi vẫn chẳng mất đi cảm xúc. Anh ôm tôi thật chặt, đặt cằm trên vai tôi thì thầm: “Cảm ơn em!”
Tôi xoa lưng anh đáp: “Anh cho em quá nhiều, em mới là người cần nói câu cảm ơn!”
Chúng tôi ôm nhau một lúc lâu, không ngờ hai con quái thú bên dưới chẳng an phận chút nào. Chỉ một lát sau, tụi nó lại ngập tràn hứng khởi. Tôi và anh không còn cách khác, “màn 2 cảnh 1” cứ vậy mà diễn tiếp!
Sau ba lần bắn tinh cùng nhau, hai đứa nhỏ mới chịu tha cho hai đứa lớn. Anh ôm tôi vào lòng chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ, không có một chuẩn mực nào cho thứ gọi là “kết thúc”. Chuyện tôi và anh có lẽ sẽ chấm dứt khi tôi rời khỏi khu trọ này, nhưng tôi thì vui vẻ với nó, anh thì hài lòng với nó, chúng tôi không ai đau khổ thì đó cũng được xem là kết thúc mỹ mãn rồi, nhỉ?