Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 55: Chạm tay

Một ngày trước, khi tuyết bắt đầu rơi, Huệ Sương dắt tay A Khôi, hai mẹ con vui vui vẻ vẻ tiến vào chợ trong thành. Ghé một sạp vải nọ, Huệ Sương liền ưng mắt với cuốn vải đang bày ra trước mặt. Cô dùng tiền tích góp của mình bấy lâu, đặt may hai bộ y phục, một bộ lớn cho cô, một bộ nhỏ cho A Khôi. Mùa đông năm nay, mẹ con cô chẳng còn phải chịu cảnh đầu đường xó chợ, tránh tuyết dưới mái hiên nhà người khác, lại còn có quần áo vừa ấm vừa đẹp.

A Khôi tươi cười vui vẻ cùng mẹ dạo chơi khắp nơi. Dù không bao giờ lên tiếng đòi hỏi, nhưng cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ, có mẹ bên cạnh vui đùa thật là một hạnh phúc không gì sáng bằng. Huệ Sương tuy nghèo khổ, nhưng lại rất hiểu con, hôm ấy đã xin ông chủ nghỉ một hôm để đưa A Khôi dạo chơi khắp những nơi cậu bé mong muốn. A Khôi cầm bánh kẹo trên tay, chạy nhảy tung tăng, không cẩn thận va phải một người đàn ông đang đi đường.

Hắn ta đạp cho A Khôi một cái, lầm bầm:

– Thằng nhóc chết tiệt!

A Khôi hoảng sợ òa khóc, Huệ Sương trông thấy liền lao đến ôm lấy con vào lòng, miệng rối rít xin lỗi:

– Công tử, xin người rộng lượng bỏ qua. Con ta còn nhỏ ham chơi, vô ý tông phải người…

Huệ Sương vừa xoa xoa ngực cho con, vừa ra sức giải thích. Tên kia quần là áo lụa, lại có bốn tên tùy tùng đi hai bên, nhìn đã biết không phải thường dân, Huệ Sương chỉ đành cúi đầu xin tha. Tên kia ra vẻ rộng lượng, nói với cô:

– Cô nương, ngước mặt lên ta xem!

Huệ Sương vừa ngẩng mặt lên nhìn, Hiểu Lâm, Tuệ Minh và Dương Vệ bên này liền trưng ra cùng một biểu cảm. Kẻ mà A Khôi đụng trúng, chẳng may lại là Lữ Nhạt!

Lữ Nhạt trông thấy Huệ Sương xinh đẹp rạng ngời, liền giở giọng nham nhở:

– Cô nương trẻ đẹp thế này đã có con rồi sao? Thật tiếc, nếu không phải là đã có con, ta sẽ mang cô về làm vợ. Con cô chẳng khác gì cục nợ, chỉ biết gây rắc rối, giờ y phục ta dơ rồi, cô tính sao đây?

Huệ Sương lí nhí:

– Tiện nữ xin đền…

Lữ Nhạt cười khẩy:

– Đền? Bán cái mạng của mẹ con cô không biết có đủ đền cho ta không nữa kìa! Nhưng thôi, ta rộng lượng, cô không có tiền, giúp ta làm chuyện khác, ta liền xóa nợ cho mẹ con cô! Đi theo ta nào!

Lữ Nhạt đưa mẹ con Huệ Sương đến mảnh rừng bên kia thành, đến một tảng đá lớn, hắn ta ra lệnh:

– Cởi hết y phục của cô ra mau!

Huệ Sương sợ hãi:

– Công tử, xin người tha cho ta! Ta có thể làm trâu làm ngựa cho người, nhưng không thể làm chuyện này!

Lữ Nhạt gian manh:

– Ầy, cần gì phải nặng nhọc thế, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho cô, cô chỉ việc “cưỡi” trên người ta là được! Bây đâu!

Lữ Nhạt phất tay, hai tên thuộc hạ liền căng tay chân Huệ Sương đè xuống tảng đá. Ngay trước mặt A Khôi, bọn chúng xé hết y phục của Huệ Sương, Huệ Sương chỉ biết gào khóc tuyệt vọng:

– A Khôi, mau nhắm mắt lại!

Lữ Nhạt lại vô cùng biến thái mà rằng:

– Mỹ cảnh nhân gian như thế này đâu phải muốn thấy là thấy. Bây đâu, banh mắt đứa nhỏ ra, cho nó học hỏi chút bản lĩnh đàn ông của bổn thiếu gia ta!

Hai tên thuộc hạ khác vừa ở cạnh bên giữ đứa trẻ, vừa giữ cho mắt nó không thể nhắm lại được, trực tiếp chứng kiến cảnh tượng mẹ nó bị người đàn ông khác làm nhục. Huệ Sương kêu gào đến khản cổ, cũng không thể ngăn nổi tên nam nhân đê hèn Lữ Nhạt trên người cô làm trò đồi bại. Huệ Sương khóc, A Khôi cũng khóc, Lữ Nhạt liên tục đẩy hông ra vào, lại còn luôn miệng nói:

– A Khôi, tất cả là lỗi của ngươi đấy! Vì ngươi tông trúng ta nên mẹ ngươi mới bị thế này, nhớ kỹ nhé, tất cả là lỗi của ngươi, ta chỉ là không còn cách nào khác trừ nợ cho mẹ ngươi thôi!

Tuệ Minh không xem nổi nữa, cái tam quan không phải con người của Lữ Nhạt thật khiến người khác buồn nôn. Ký ức của Huệ Sương sau đó cũng tối đen sau đó, cô không chịu được đả kích mà đã ngất đi. Khi cô tỉnh lại, chỉ thấy A Khôi bên cạnh lay lay người cô:

– Mẹ ơi, mẹ ơi… Mẹ có sao không? A Khôi xin lỗi mẹ, là do A Khôi không ngoan…

Trên người A Khôi chỉ còn mặc bộ y phục lót bên trong, quần áo bên ngoài cậu bé đã cởi ra đắp lên người mẹ. Huệ Sương ôm lấy con uất ức khóc lớn, vừa xoa đầu con vừa rằng:

– Là lỗi của mẹ, mẹ không bảo vệ được con! A Khôi, mẹ xin lỗi…

Thế rồi sau một ngày trời ẩn nấp trong rừng, tối hôm ấy Huệ Sương cũng trở về được nhà. Thân thể rã rời khiến cô rơi vào giấc ngủ, nhưng lập tức cảnh tượng ấy ùa về trong mơ, tiếng cười man rợ của kẻ thủ ác còn văng vẳng bên tai khiến Huệ Sương sợ hãi cả giấc ngủ. Nhìn A Khôi nằm cạnh ngủ say, cô cắn răng cố khóc không thành tiếng. Lần này cô không hóa điên, nhưng ký ức ấy đã khiến cô suy nghĩ dại dột.

Thức trắng một đêm, Huệ Sương tờ mờ sớm đã đến tiệm dược liệu. Cô hỏi ông chủ:

– Ông chủ, tôi muốn mua thuốc độc!

Ông chủ giật cả mình:

– Cô nương, cô có tỉnh táo không? Ta không bán thuốc độc cho cô!

Huệ Sương thần trí vì chịu đả kích lớn, lớ nga lớ ngớ. Cô chính là muốn mua thuốc độc, cùng với con trai chấm dứt cuộc đời. Nhưng trong một khoảnh khắc tỉnh táo nào đó còn sót lại, cô cũng cảm thấy A Khôi còn nhỏ như vậy, sao lại phải chịu kết cục đau đớn này?

Huệ Sương quay lại nói với ông chủ:

– Ông chủ, tôi nhầm. Tôi muốn mua thuốc ngủ, là thuốc ngủ đó!

Ông chủ nhìn đôi mắt thâm quầng trên dáng vẻ tiều tụy của cô, gật gù:

– Ta biết ngay mà! Mất ngủ đến quẫn trí, nặng quá rồi! Đây, mỗi ngày uống một liều, uống quá liều là cô ngủ cả tháng đó!

Huệ Sương cầm lấy thuốc trong tay, lẩn thẩn bước về. Suốt ngày hôm đó, cô không làm gì, chỉ nằm trên giường ôm A Khôi trong lòng, tỉ tê dặn dò đứa trẻ cách phải sống thế nào nếu như không có mẹ. Rồi tối ấy, cô pha ba liều thuốc ngủ vào trong cốc nước, cho A Khôi uống hết. Khi con trai đã ngủ say, cô leo lên tán cây, treo chiếc dây thòng lòng đã chuẩn bị từ trước. Đoạn sau ký ức chỉ là những tiếng gào thét đau đớn lúc cổ cô bị siết chặt trong thòng lọng, đoạn hơi thở cuối cùng bị rút cạn như tiếng thở dài não lòng.

Dương Vệ nghiến răng nghiến lợi:

– Lữ Nhạt! Lại là hắn, tại sao trên đời có kẻ cả trâu chó cũng không bằng!

Tiếng gió rít giữa rừng sâu lạnh lẽo, như kêu khóc cho phận nữ nhân bạc bẽo, giữa cuộc đời quạnh quẽ cô liêu. Tiếng gió siết lấy tâm trạng ngổn ngang của những người ở lại, cho họ cảm giác đau xót và bất lực đến tột cùng.

Ba người bọn họ cùng nhau đào một cái hố lớn cạnh gốc cây, mua mấy vật dụng cần thiết, làm lễ chôn cất Huệ Sương. Tuệ Minh quỳ trước mộ Huệ Sương, rằng:

– Huệ Sương, mong cô ra đi thanh thản, những đắng cay của kiếp này hãy gửi lại nhân gian. Nếu cô có linh thiêng, hãy luôn phù hộ cho A Khôi. Ta sẽ chăm sóc A Khôi giúp cô, cô hãy cứ yên lòng!

Tuệ Minh khấu đầu trước mộ phần, xong xuôi liền vào trong bế A Khôi đang còn ngủ say không biết mẹ mình đã từ biệt nhân thế. Tuệ Minh nghĩ lần này đến sẽ lại được thấy nụ cười của mẹ con cô, thật không ngờ lại trở về với giọt nước mắt lăn dài không dứt.

***

Hiểu Lâm cùng Tuệ Minh trở về, Dương Vệ cũng không nói không rằng lặng lẽ bước phía sau. Cả đoạn đường đi, Tuệ Minh cứ sụt sùi không dứt, Dương Vệ liền không kìm được an ủi một câu:

– Tuệ Minh ca ca, huynh đừng khóc nữa, mọi chuyện vốn cũng không phải do huynh.

Lời vừa ra khỏi miệng, Dương Vệ lập tức cảm nhận được thanh kim loại lạnh buốt đang đặt trên cổ mình. Chỉ trong chớp mắt, Hiểu Lâm đã rút kiếm ra khỏi vỏ, xoay người một cái đã kề vào cổ Dương Vệ, giọng hắn lạnh lùng hỏi lại:

– Ngươi vừa gọi tên hắn là gì?

Dương Vệ sợ đến nín thở, chỉ cần một lời nói ra không đúng, đầu cậu ta sẽ bị Hiểu Lâm cắt lìa khỏi cổ. Tuệ Minh đi trước cũng giật mình thảng thốt, không biết thân phận đã bị bại lộ từ lúc nào. Sợ Hiểu Lâm sẽ “cẩn tắc vô ưu” mà cho Dương Vệ “xanh cỏ”, Tuệ Minh liền can:

– Hiểu Lâm, chuyện gì từ từ nói! Dương Vệ, ngươi biết từ lúc nào?

Tim Dương Vệ đánh phập phồng giữa ngực đến mức Tuệ Minh nhìn bên ngoài ngực áo cũng có thể thấy rõ. Cậu lắp ba lắp bắp:

– Tuệ Minh ca ca, đệ xin lỗi. Chỉ cần chạm tay vào một người, đệ có thể…

Không cần Dương Vệ nói hết, Tuệ Minh đã hiểu ý, đáp lời:

– Vậy là đệ đã biết từ lâu?

Dương Vệ khẽ gật đầu. Tuệ Minh cũng không lộ ra một biểu tình gấp gáp, mặc dù có một kẻ bên ngoài biết được thân thế thật sự của cậu chính là một điều đáng lo. Những tưởng Tuệ Minh như thế thì Hiểu Lâm sẽ “đao hạ lưu nhân”, nhưng Dương Vệ mơ hồ cảm thấy thanh kiếm trên cổ chỉ kề sát hơn chứ không hề bớt lực.

Hiểu Lâm hỏi bằng giọng của một sát thủ sắp sửa kết liễu kẻ địch:

– Ngươi đã nói cho những ai?

Dương Vệ tỏ thái độ như ai chạm đến lòng tự trọng, không sợ hãi mà đáp:

– Đệ không làm vậy, càng không có lý do để làm vậy! Tuệ Minh ca ca đã cứu mẹ đệ, đệ không phải kẻ vong ân bội nghĩa!

Hiểu Lâm như thể muốn “truy cùng diệt tận”, gằn giọng:

– Ngươi là muốn lợi dụng hắn chữa bệnh cho mẹ ngươi?

Dương Vệ lập tức phản bác:

– Không phải huynh cũng như thế sao?

Tuệ Minh thấy có chút không ổn, kéo tay đang cầm thanh gươm của Hiểu Lâm xuống, khuyên bảo:

– Hiểu Lâm, ta tin Dương Vệ không phải người như thế. Nếu cậu ta muốn mách lẻo với kẻ khác, chúng ta đã không thể yên ổn từ lâu.

Hiểu Lâm thu kiếm về, bế A Khôi từ trên tay Tuệ Minh, không nói không rằng bỏ đi một nước. Tuệ Minh thì thầm với Dương Vệ:

– Đừng giận, huynh ấy chỉ là muốn bảo vệ ta và gia đình.

Dương Vệ tươi cười gật đầu, trong lòng cũng không có suy nghĩ hờn dỗi nào. Chiếu theo luật lệ, kẻ ngoại bang bị xử tội chết, chứa chấp người ngoài làng cũng chịu chung một cảnh. Thân là dân làng Ấn Sát, Dương Vệ hiểu rõ điều này. Lúc phát hiện ra Tuệ Minh, đáng ra Dương Vệ đã phải báo cáo với Dạ Phong Thần. Nhưng vì thuốc của Tuệ Minh cứu mạng mẹ cậu, cậu không thể làm vậy.

Sau này, cậu càng không muốn tố cáo Tuệ Minh. Tuệ Minh có là người bên ngoài đi nữa, nhưng lại vừa tài giỏi vừa tốt bụng, từng giúp đỡ biệt đội sát thủ không ít. Người tốt như thế, sao lại phải diệt trừ?

Thấy Dương Vệ đã ổn, Tuệ Minh mới an tâm trở về nhà. Chỉ thấy Từ phu nhân loay hoay trong bếp, gặp Tuệ Minh liền hỏi:

– Tuệ Minh, đứa bé này là như thế nào?

Tuệ Minh thở ra một hơi:

– Hiểu Lâm chưa nói gì với người sao?

Từ phu nhân lắc đầu, tay vẫn đang xào nấu mấy thứ trên bếp:

– Hiểu Lâm mang đứa trẻ đặt vào phòng nó, nhờ ta canh chừng, sau đó đã bỏ ra ngoài, cơm tối cũng không thèm ăn.

Tuệ Minh lắc đầu thở dài, vậy là cậu lại phải đích thân kể lại tấn bi kịch mà cậu nghe qua một lần đã vô cùng đau xót. Không khác cậu là bao, Từ phu nhân cũng nước mắt ngắn dài, trên mặt rõ nét căm phẫn với kẻ lòng lang dạ sói Lữ Nhạt. Hiểu Thức từ bên trong bước ra, cất tiếng:

– Cậu bé vẫn còn ngủ mê man, liệu có sao không nhỉ?

Tuệ Minh lắc đầu không biết. Đánh thức A Khôi với cậu là chuyện nhỏ, nhưng khi đứa trẻ tỉnh lại, cậu sẽ dùng lời lẽ nào để giải thích về chuyện của mẹ nó, sẽ dùng ngôn từ gì để xóa bỏ những tổn thương trong lòng đứa trẻ vừa mới lên năm.

Tuệ Minh hướng về Từ phu nhân, giọng cầu khẩn:

– Từ phu nhân, ta mạo muội xin người cho A Khôi ở lại nhà chúng ta! Chuyện sau này, ta sẽ từ từ nghĩ cách.

Từ phu nhân dĩ nhiên không phản đối. Nếu có thể, Tuệ Minh có lẽ sẽ chế ra một loại thuốc khiến người ta mất đi trí nhớ. Đó là cấm dược, khiến thần trí điên đảo ngu ngơ, nhưng ngoài nó ra, lúc này Tuệ Minh thực sự không nghĩ ra nổi thứ khác. Trong lúc bế tắc, người ta dễ dàng suy nghĩ cực đoan. Chính vì vậy mà Huệ Sương đã từ bỏ cõi đời để giải thoát cho chính mình.

“Không được!” – Tuệ Minh thầm nghĩ – “Nhất định sẽ có cách khác… Nhất định…”

Tạm gác chuyện của A Khôi sang một bên, bởi nếu có tiếp tục đau khổ thay cậu bé, sự thật vẫn không hề suy chuyển. Thay vào đó, Tuệ Minh tự vực dậy tinh thần, bởi hiện tại A Khôi chỉ có thể trông cậy vào cậu mà thôi!

Bỏ lại ánh trăng trên ngọn cây, Tuệ Minh trở về phòng ngủ bên trong thân hắc tâm thảo. Chợt một cảm giác trống trải ùa đến như suối thác. Cả ngày lay hoay, cuối cùng giờ này Tuệ Minh mới nhận ra Hiểu Lâm đi đâu mất. Mà thái độ của hắn sau khi cãi nhau với Dương Vệ cũng vô cùng khác lạ.

Vắng Hiểu Lâm, Tuệ Minh đúng là thực sự khó ngủ. Một bên khác, Hiểu Lâm bên ngoài bìa rừng cũng không thoải mái gì.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!