Từ lúc đi làm, tôi ở công ty còn nhiều hơn cả ở nhà, đến nỗi Ngọc Lễ với Duy Long còn nói: “Riết thấy cái phòng này như chỗ ngủ của mày thôi. Định bán linh hồn và thể xác cho tư bản luôn hả?”
Mấy lần như vậy tôi chỉ cười đáp: “Bán mà được giá thì cũng đáng mà!”
Thật ra tôi cũng chẳng phải người tham công tiếc việc gì, chỉ là đến lúc cần phải nỗ lực hơn để thăng tiến trong công việc rồi.
Bộ phận tôi làm chỉ có 6 nhân viên và một anh trưởng phòng. Sáng nay lại có thêm một nhân viên mới vào, nghe nói là sinh viên thực tập. Đó là một cô bé vô cùng dễ thương, tên Thúy Diễm, lại có gu ăn mặc. Mới vào công ty, cô bé đã được lòng hết thảy mọi người, bao gồm cả Sếp lớn. Điểm trừ duy nhất có lẽ là cô bé không có một kiến thức căn bản nào với công việc đang làm. Nhưng tụi tôi cũng thông cảm, ngày xưa tụi tôi mới đi thực tập cũng không biết bao nhiêu.
Công việc êm đềm trôi qua hơn hai tháng, Thúy Diễm cũng được tuyển vào làm chính thức. Tụi tôi khá bất ngờ, không nghĩ rằng Thúy Diễm có thể thông thạo được công việc khó vậy trong thời gian tương đối ngắn. Mỗi người đều được chia từng công việc riêng, cho nên tôi cũng ít có cơ hội làm việc chung với cô. Chỉ có một lần duy nhất, nhưng lần đó không mấy suôn sẻ.
Tôi và Thúy Diễm được giao nhiệm vụ làm kế hoạch cho chiến dịch sắp tới. Thúy Diễm với tôi có vẻ không có cùng quan điểm trên khá nhiều phương diện, nhưng khi đi làm ai cũng phải hiểu rằng điều này không thể tránh khỏi. Tôi cảm thấy cứ cãi nhau thì chẳng làm được gì, tôi quyết định để Thúy Diễm trình bày kế hoạch riêng của mình, sau đó tôi sẽ góp ý và bổ sung những chỗ còn thiếu.
Hôm nay là Chủ Nhật, mất một tuần đợi, tôi mới nhận lại được kế hoạch của Thúy Diễm gửi cho tôi, mặc dù thứ 2 tuần sau đã đến ngày thuyết trình cho cả phòng. Đến khi mở tệp tin kế hoạch ra, tôi mới hốt hoảng nhận ra Thúy Diễm mất một tuần lễ chỉ để viết được 3 dòng:
“Khuyến mãi 50% cho khách hàng mua gói cước 24 tháng”
“Khuyến mãi 25% cho khách hàng mua gói cước 12 tháng”
“Khuyến mãi 12.5% chi khách hàng mua gói cước 6 tháng”
Tôi như nổi điên lên, nhắn ngay: “Em có gửi lộn file cho anh không?”
Thúy Diễm đáp thản nhiên: “Em gửi đúng mà. Chương trình khuyến mãi như vậy là được rồi anh!”
Tôi hỏi: “Mục tiêu chiến dịch là gì? Thông điệp là gì? Đối tượng áp dụng là ai? Điều kiện áp dụng là gì, khách hàng mới hay cũ, đã từng sử dụng hay chưa từng sử dụng? Ngân sách bao nhiêu? Tagline chiến dịch là gì? Triển khai kênh nào? Thời gian bao lâu? Em có biết 50% là con số chưa từng có trong các khuyến mãi của công ty từ trước đến giờ không? Sao em tự tiện quyết định mà không bàn bạc gì với anh hết vậy?”
Thúy Diễm nói: “Thì anh kêu em làm mà! Em tưởng là em toàn quyền quyết định?”
Tôi nói: “Rồi ngày mai, với 3 dòng này, mình thuyết trình với cả phòng thế nào?”
Thúy Diễm nói: “Thì em làm phần em rồi đó! Anh làm phần anh đi! Em làm cả tuần mệt rồi, em xin phép tắt thông báo đây nhé! Hẹn anh thứ 2 gặp lại! Byeeee!”
Tôi điên người đến mức muốn đập luôn cả điện thoại. Sao từ đầu không nói rằng bản thân không làm được? Mỗi lần tôi hỏi kế hoạch, Thúy Diễm đều nói là đang làm, tôi còn tưởng kế hoạch hoành tráng lắm. Mà cũng là lỗi của tôi, đáng ra tôi không nên tin tưởng một người chưa từng làm việc chung đến vậy.
Không còn sự lựa chọn khác, tôi chỉ đành “hy sinh” ngày Chủ nhật của mình để ngồi làm kế hoạch. Nếu có bị trách phạt, chắc chắn tôi sẽ là người “đứng mũi chịu sào”. Tôi ngồi quần quật đến 5h sáng, cuối cùng mọi thứ cũng ổn thỏa. Tôi thở phào nhẹ nhõm, gửi file cho Thúy Diễm với dòng nhắn: “Ngày mai anh xin nghỉ, em phụ trách thuyết trình nhé!”. Sau đó thì tôi cũng rã rời, mắt nhức đến muốn nổ tung, tôi lịm đi lúc nào chẳng biết.
Đến khi tôi thức dậy, đồng hồ cũng điểm 3h chiều. Điều đầu tiên tôi làm chính là kiểm tra tin nhắn điện thoại. Messenger của tôi nổ tin nhắn như pháo hoa ngày Tết. Group chung của tôi và mấy đứa bạn trong công ty cứ nhắn liên tục không ngừng. Nhưng thứ làm tôi chú ý nhiều nhất là một đoạn tin nhắn âm thanh dài hơn 1 tiếng 30 phút.
Tôi kéo lên tít phía trên tin nhắn cũ nhất, bấm vào đoạn âm thanh đầu tiên. Trong đó là tiếng anh trưởng phòng, tên là Quang Lân, anh hỏi: “Ủa, Hưng đâu mà em thuyết trình kế hoạch có một mình thôi?”
Thúy Diễm đáp: “Anh Hưng hôm qua làm gì em không biết nữa, hôm nay ảnh nghỉ rồi nên em thuyết trình luôn ạ!”
Tôi tự nhiên thấy lấn cấn ngay, “làm gì em không biết”, câu này có ý nghĩa gì?
Sau đó, màn thuyết trình bắt đầu diễn ra. Mọi thứ suôn sẻ từ đầu đến cuối, ngay cả ngân sách tôi đề xuất trong kế hoạch cũng được chấp thuận nhanh chóng.
Quang Lân vỗ tay ầm ầm: “Hay! Hay lắm em! Thế này mới là kế hoạch chứ!”
Thúy Diễm đột nhiên bật khóc dữ dội, cả phòng nhao nháo lên cả: “Sao vậy em? Sao tự nhiên khóc?”
Thúy Diễm nói trong nước mắt: “Em mừng quá! Huhu! Em sợ em làm không tốt! Anh Hưng kêu em làm kế hoạch để đưa cho ảnh duyệt, lúc đầu kế hoạch của em đã bị ảnh chê te tua. Em suýt chút nữa đã từ bỏ ý tưởng này rồi. Nhưng may mắn là cuối cùng em đã tự cứu được chính mình!”
Quang Lân bực tức nói: “Vậy thằng Hưng nó làm gì trong bản kế hoạch này?”
Thúy Diễm đáp: “Anh đừng nói vậy, anh Hưng cũng có chỉnh sửa góp ý chút đỉnh ạ!”
Tôi nghe thấy mà tim đập nhanh đến mức thở không đều. Chút đỉnh? Là chút đỉnh??
Quang Lân đập bàn giận dữ: “Kế hoạch này anh giao cho 2 đứa làm chung, thằng Hưng nghĩ nó là ai mà ra lệnh cho em làm như cấp trên vậy?”
Thúy Diễm khuyên nhủ: “Em thấy anh Hưng làm ở đây cả năm rồi, cho nên em không dám cãi lời. Mà đâu có sao đâu anh, nhờ vậy em mới có cơ hội thể hiện khả năng của mình!”
Tôi nghe đến đây thì không thể nghe thêm nổi nữa. Công sức của bản thân đã bị cướp đi trắng trợn đã đành, còn bị biến thành một đứa trịch thượng lạm quyền trong miệng người khác. Mọi hình ảnh tốt đẹp của tôi trong mắt mọi người có lẽ từ giây phút đó mà lung lay hết.
Phía sau đoạn hội thoại, không ít đồng nghiệp trong phòng lên tiếng bênh vực tôi. Nhưng thay vì tin lời họ, Quang Lân nhất quyết chỉ tin lời Thúy Diễm. Thậm chí còn dọa đuổi việc tôi vì thái độ không đúng mực. Thúy Diễm lại lên tiếng ngăn cản: “Anh đừng giận mà! Cuối cùng kế hoạch tốt là ổn rồi không phải sao? Ai mà không có phút giây lỗi lầm. Anh Hưng cũng làm ở đây lâu rồi, em mong anh giơ cao đánh khẽ!”
Quang Lân đáp: “Anh nể mặt em, tạm thời không tính sổ nó. Đợi qua chiến dịch này rồi sẽ có phương án xử lý sau!”
Tôi trong lòng chỉ biết chửi thề. Vắng mặt một hôm đã biến thành kẻ xấu. Nếu không nhờ thằng bạn tôi hay có thói quen ghi âm lại cuộc họp để về làm biên bản họp thì có lẽ tôi biến thành kẻ từ trên trời rơi xuống mất rồi.
Tôi lật lại tin nhắn lúc đầu Thúy Diễm nhắn cho tôi, muốn chụp lại màn hình làm bằng chứng về bản kế hoạch cô ta gửi cho tôi, cuối cùng phát hiện tất cả tin nhắn lúc đó đều bị thu hồi rồi!