Buổi sớm còn sương, Từ phu nhân đã đi chợ về. Chợt thấy một bóng dáng người lạ lởn vởn trước nhà. Một cậu trai trông còn nhỏ tuổi, vóc dáng cũng không mấy cao to, cứ như ba ngày chưa tắm, liên tục gãi khắp người khiến bà cũng muốn ngứa theo.
Thấy Từ phu nhân đi đến, cậu ta nhanh nhảu cúi chào. Từ phu nhân cất giọng:
– Dương Vệ, sớm như thế cậu đã đến lấy thuốc sao? Mẹ cậu vẫn khỏe chứ?
– Mẫu thân vẫn khỏe, đa tạ Từ phu nhân hỏi thăm!
Những tưởng chuyện vẫn chưa bại lộ, Từ phu nhân vui vẻ:
– Cậu chờ một lát, để ta nói Hiểu Thức mang thuốc cho cậu!
Dương Vệ cung kính cúi đầu khi Từ phu nhân bước vào trong. Tuệ Minh dạo này cũng bị Hiểu Lâm tập cho một thói xấu, chỉ cần là không ngủ trên người hắn ta, cậu không thể ngủ ngon được. Từ phu nhân bước vào đã thấy Tuệ Minh đang tát nước rửa mặt.
Một lát sau, Tuệ Minh trở ra, nhưng không mang theo lọ thuốc nào cả, ngược lại còn hỏi:
– Còn chưa đến hạn lấy thuốc, đệ tìm ta có việc gì?
Dù đã lâu không chuyên hành y chữa bệnh nữa, nhưng lịch uống thuốc của mẹ Dương Vệ Tuệ Minh nắm trong lòng bàn tay. Mỗi lần đưa thuốc cậu rất kỹ càng, không có chuyện chưa đến ngày mà đã hết thuốc.
Dương Vệ tỏ vẻ hết sức gấp rút:
– Tuệ Minh, phiền huynh theo đệ về nhà!
Tuệ Minh ngáp một cái, đáp:
– Để làm gì chứ?
Dương Vệ đáp vội:
– Để đệ cởi đồ cho huynh xem!
Tuệ Minh trợn tròn mắt, không tin vào những gì cậu vừa nghe. Như thể không còn thời gian nữa, Dương Vệ một tay chụp tay Tuệ Minh, một tay niệm chú:
– Ấn Sát kỳ thuật: Biệt giới!
Một hố đen hiện ra giữa không trung, Dương Vệ kéo Tuệ Minh nhảy vào trong, toàn bộ quá trình đều không có ai nhìn thấy, nhưng câu nói lúc nảy thì Hiểu Thức đang tưới hoa bên hàng rào vô tình nghe được mất rồi!
Tuệ Minh vừa đi, Hiểu Lâm cũng vừa từ bìa rừng trở về. Hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lao thẳng ra sau nhà, định bụng nhìn ngắm “con heo trong hốc cây” một chút. Nhưng cảnh vật như cũ, mà người đâu chẳng thấy. Hiểu Lâm trở vào nhà, trong lòng không khỏi thắc mắc.
Từ phu nhân vừa chuẩn bị nước tắm cho hắn xong, thấy hắn liền hỏi:
– Con tìm Tuệ Minh sao? Cậu ấy sáng sớm đã đi cùng Dương Vệ rồi!
Hiểu Thức ngoài sân bước vào, tiện tay đưa một ít thảo dược pha nước cho Hiểu Lâm, nói nhỏ:
– Sáng nay đệ có vô tình nghe được hai người họ nói chuyện một chút!
Hiểu Lâm tò mò:
– Bọn hắn nói gì?
Hiểu Thức làm ra một vẻ mặt ái ngại:
– Dương Vệ… rủ Tuệ Minh ca ca về nhà…
Hiểu Lâm làm mặt nghiêm trọng:
– Để làm gì?
Hiểu Thức ấp a ấp úng:
– Để… để… cởi đồ cho huynh ấy xem!
Hiểu Lâm đấm tay vào cửa nhà tắm, cánh cửa xấu số nứt làm đôi. Mắt hắn như bừng lên hai ngọn lửa, quyết định không tắm táp gì nữa, vụt chạy ra khỏi nhà, nghiến răng rặn ra từng chữ:
– Quá-lắm-rồi! Lý Tuệ Minh, của nhà trồng được ngươi không xem, lại thích xem hoa thơm cỏ lạ!
Tuệ Minh xuyên qua vòng tròn, rớt bịch xuống phòng khách nhà Dương Vệ. Một người phụ nữ đến bên đỡ cậu lên, nhân tiện hỏi:
– Dương Vệ, đây là ai?
Tuệ Minh liền nhanh miệng đáp trước:
– Bá mẫu, ta chỉ là một người bạn của cậu ấy!
Tuệ Minh biết chắc đây là mẹ Dương Vệ, nếu để Dương Vệ giới thiệu Tuệ Minh với bà, chắc cậu phải mất thêm nửa ngày để ngồi nghe những lời ơn nghĩa.
Dương Vệ hiểu ý không nói gì thêm, nói với mẹ hắn dắt bạn đến chơi, sau đó kéo Tuệ Minh vào phòng. Sát thủ nói là làm, Dương Vệ sau khi đóng cửa phòng, lập tức đưa tay xuống đai lưng cởi ra.
Tuệ Minh nhắm chặt mắt trong sự hãi hùng:
– Dương Vệ, thật xin lỗi nhưng ta không có hứng thú với đệ! Đệ có thực sự ổn không vậy?
Dương Vệ đã cởi xong giáp phục, vừa áo trong vừa đáp:
– Tuệ Minh, đệ xin lỗi vì làm thế này, nhưng đệ thực sự không ổn! Huynh nhanh nhìn đệ, đệ sắp không chịu nổi rồi…
Tuệ Minh xoay người sang nơi khác, van xin:
– Dương Vệ, đệ làm ơn dừng lại, ta không thể…
Dương Vệ chen ngang:
– Huynh chưa thử làm sao biết không thể chứ?
Tuệ Minh nghe mấy câu này thì vô cùng kinh hãi, nhưng câu tiếp sau đó cậu nghe được càng kinh hãi hơn gấp ngàn lần.
– Các ngươi đang làm trò gì thế hả? Thật không ra thể thống gì!
Tuệ Minh đơ người, giọng nói này… Không sai đi đâu được… là Hiểu Lâm!
Hiểu Lâm xuất hiện giữa phòng Dương Vệ, cậu nhóc lập tức hốt hoảng:
– Hiểu Lâm ca ca, huynh làm sao đến được đây?
Hiểu Lâm giận dữ:
– Nơi nào ta cũng đến được! Không đến thì làm sao thấy được một màn đặc sắc này.
Dứt lời, Hiểu Lâm vung kiếm chỉa vào Dương Vệ, gằn giọng:
– Ngươi muốn hắn thử gì với ngươi? Hả?
Hiểu Lâm đứng chắn giữa Tuệ Minh và Dương Vệ, nộ khí hầm hập tỏa ra từ người hắn khiến Tuệ Minh đứng sau lưng hắn đổ cả mồ hôi. Dương Vệ lí nhí:
– Đệ chỉ muốn…
– Muốn cái gì? Nói cho rõ ra! – Hiểu Lâm không chút khoan nhượng.
– Đệ chỉ muốn nhờ Tuệ Minh chữa bệnh cho đệ thôi mà!
Dương Vệ hét lớn, nước mắt sắp chực trào đến nơi vì bị Hiểu Lâm đàn áp. Nghe một câu này, Hiểu Lâm và Tuệ Minh đều ngẩn tò te. Tuệ Minh lúc này mới dám ló đầu ra nhìn Dương Vệ một cái. Sau khi cởi giáp phục, bộ quần áo bên trong của Dương Vệ chi chít những vết máu loang lổ.
Trừ chiếc mặt nạ ra, toàn bộ những phần da thịt khác đều chi chít những vết lở loét. Phần rìa vết thương máu đã khô lại đen ngòm, ở giữa mỗi vết loét có một đường rạch như thể không lành được, máu đỏ thỉnh thoảng vẫn rỉ ra.
Tuệ Minh hốt hoảng:
– Dương Vệ, sao lại ra nông nỗi này?
Dương Vệ lắc đầu:
– Đệ không biết. Tối qua đệ cảm thấy toàn thân rất ngứa, đến sáng trên người đã lở loét đủ chỗ, đệ thật không biết tại sao!
Hiểu Lâm trông thấy cả người Dương Vệ te tua đến mức này, lửa giận cũng theo đó hạ xuống, liền thu kiếm đứng sang một bên cho Tuệ Minh chữa bệnh.
Tuệ Minh đến cạnh Dương Vệ, nhìn nhìn ngó ngó. Xem xét một lúc vẫn là không biết chữa trị như thế nào. Tuệ Minh lắc đầu:
– Ta cũng là lần đầu gặp loại thương tích như thế này! Trông giống độc trùng, nhưng cũng không chắc…
Dương Vệ thở dài:
– Không chữa được sao…
Tuệ Minh thở còn dài hơn:
– Ta cần chút thời gian! Mà có vẻ mẹ đệ vẫn chưa biết nhỉ?
Dương Vệ lắc đầu:
– Đệ không dám nói! Nếu đệ có mệnh hệ gì, mẹ đệ biết phải làm sao…
Lời vừa dứt, Dương Vệ cũng mếu máo theo. Tuệ Minh ném cho Dương Vệ một túi thuốc:
– Trước mắt đệ uống cái này đi đã, ngày mai ta sẽ quay lại.
Tuệ Minh quay sang Hiểu Lâm, nói nhỏ:
– Chúng ta về thôi!
Dương Vệ liền nói:
– Để đệ tiễn hai người!
Tuệ Minh lắc đầu tỏ vẻ không cần thiết, Dương Vệ lại rằng:
– Nếu đệ không đưa hai huynh trở ra, hai huynh không về được đâu!
Hiểu Lâm nhíu mày hỏi lại:
– Thật sao? Ấn Sát kỳ thuật: Dẫn đường!
Hiểu Lâm muốn dùng thuật Dẫn đường đưa Tuệ Minh cùng về, kết quả là vẫn đứng yên ở chỗ cũ. Tuệ Minh bèn chọc một câu:
– Ái chà, lúc nảy vừa triển thuật một lần, lúc này đã hết sức rồi sao? Hiểu Lâm à, huynh “yếu” vậy? Ha ha!
Hiểu Lâm xoay người đi, buồn bực không đáp. Dương Vệ liền giải thích:
– Nhà của đệ là một không gian biệt lập, do đệ tạo ra. Hiểu Lâm ca ca lúc nảy vào được nhờ thuật Dẫn đường, nhưng lúc này nếu không phải là đệ đưa các huynh ra, thì chỉ có cách trừ khử đệ các huynh mới thoát ra được.
Chính bằng cách này, Dương Vệ mới an tâm để mẹ cậu ở nhà một mình mỗi lúc cậu đi làm nhiệm vụ.
Thay vì đưa Tuệ Minh và Hiểu Lâm về đến nhà, Dương Vệ chỉ có thể đưa họ đến giữa rừng, vì lúc nảy mang theo một, giờ lại có đến hai. Ba người đáp trên một tán cây to, chợt Hiểu Lâm trông thấy hàng loạt sát thủ kéo nhau bay về một hướng. Đặt Tuệ Minh trên lưng, Hiểu Lâm cũng bay theo hướng đó, ba người trong thuật ẩn thân của Hiểu Lâm theo dõi động tĩnh.
Tuệ Minh hỏi nhỏ:
– Hiểu Lâm, hôm nay ngươi lại bị triệu tập sao?
– Không có. – Hiểu Lâm đáp gọn.
– Đúng, không có, đệ cũng đâu có nhận được thư từ Dạ Phong Thần! – Dương Vệ thêm vào.
Nhưng hướng bay này, chính là đến Dạ Phong Điện. Mặt trời còn chưa lên, nhưng Dạ Phong Điện đã đông kín chỗ. Tán cây chỉ thiếu mỗi Dương Vệ và Hiểu Lâm, ngoài ra toàn bộ sát thủ dự họp ngày hôm qua đều đến đông đủ.
Dương Vệ thắc mắc:
– Lẽ nào họ… đổi ý rồi?
Trên chỗ ngồi của Dạ Phong Thần lúc này không phải là ông ấy, có một kẻ đeo mặt nạ hình quạ ngồi thay. Nhưng không chỉ ngồi đó, hắn ta còn liên tục đưa những lọ thuốc cho các sát thủ. Tuy nhiên, có vẻ đó là một sự đổi chát nào đó, vì khi nhận lấy lọ thuốc, họ phải viết tên mình vào một quyển sổ cạnh bên.
Ba người họ ở trên không quan sát. Có những kẻ nhận lấy lọ thuốc rồi vụt biến đi, có kẻ không kìm được mà mở nút uống ngay tại chỗ. Một tên sát thủ tướng tá mập mạp phốp pháp, đến đây thậm chí không thèm mặc áo, cái bụng phệ chi chít vết lở loét của hắn cứ thế mà trưng ra trước mắt Tuệ Minh. Tuệ Minh khều Dương Vệ:
– Đệ thấy gì không?
Dương Vệ không những thấy, mà là thấy rất rõ. Không chỉ cậu, mà tất cả sát thủ trong làng đều bị cùng một chứng bệnh này. Tuệ Minh dĩ nhiên cũng nhìn ra được, liền không nhanh không chậm mà sờ soạng hai cánh tay Hiểu Lâm. Chợt Tuệ Minh nói nhỏ vào tai Hiểu Lâm:
– Hiểu Lâm, ngươi không bị sao?
Hiểu Lâm đáp lời có chút hằn học:
– Ngươi muốn ta như thế để ngươi đi tìm người khác à?
Tuệ Minh tỏ vẻ khó hiểu, tiếp tục luồng tay vào bên trong ngực Hiểu Lâm kiểm tra:
– Như thế không đúng! Không lẽ…
Chợt bọn họ ngưng lại, nhìn về phía tên mập kia. Hắn đứng giữa điện, một hơi uống hết thuốc bên trong lọ. Một khắc sau, những vết loét trên bụng hắn bắt đầu khép miệng, thậm chí lành lại hoàn toàn như chưa từng có. Tên mập cười ha hả, vui vẻ trở về.
Tuệ Minh trố mắt:
– Làm sao có thể…
Dương Vệ trông thấy, lập tức chấn động cả người. Thì ra loại thuốc đó có thể giúp chữa khỏi bệnh này. Cậu toan lao xuống khi nhìn thấy chỉ còn vài lọ thuốc cuối cùng. Đột nhiên Hiểu Lâm nắm cổ áo cậu lại. Dương Vệ gắt:
– Hiểu Lâm, huynh làm gì vậy? Bỏ đệ ra!
Tuệ Minh lại nói:
– Không đơn giản như vậy!
Dương Vệ gồng người đến nổi gân trán:
– Không đơn giản cái gì chứ? Đệ thấy mình sắp chết rồi đây! Đứng trên này chỉ cần gió thổi qua là đệ cảm thấy cơ thể như bị cắt thành trăm mảnh!
Tuệ Minh còn chưa kịp nói thêm gì, bên dưới lại có động tĩnh. Một tên cầm lấy lọ thuốc cuối cùng, một hơi tu vào bụng. Cũng như tên mập lúc nảy, vết lở loét trên tay, trên cổ hắn cũng nhanh chóng lành lại. Kẻ đưa thuốc đưa quyển sổ cho hắn, yêu cầu hắn ghi tên vào. Thật không ngờ, hắn vung tay đánh bay quyển sổ ra một góc, cười ha hả:
– Định dùng chút thuốc men này bắt ép ta phải tham gia trận chiến à? Ta nào có ngốc như vậy? Giờ ta không tham chiến, các người làm gì được ta?
Kẻ phát thuốc đứng ở vị trí của Dạ Phong Thần, cười man rợ. Tuệ Minh nghe giọng cười này có chút giật mình. Một giọng nữ nhân cất tiếng:
– Tham gia hay không, không đến lượt ngươi quyết định!
Dứt lời, cô ta bắt ấn trước miệng, niệm mấy câu gì đó mà ở khoảng cách quá xa Hiểu Lâm và Tuệ Minh đều không nghe được. Chỉ thấy tên sát thủ kia đôi mắt tự dưng trắng dã, dùng tay rút kiếm, tự mổ bụng chính mình!
Tuệ Minh dùng tay bụm miệng lại để không phải thốt lên kinh hãi. Dương Vệ trông thấy liền không sống chết đòi xuống nữa. Đây rõ ràng là một cái bẫy. Chỉ cần uống thứ thuốc đó vào, bọn họ nghiễm nhiên biến thành một quân cờ cho người ta sai khiến. Dương Vệ liền quay sang Tuệ Minh:
– Tuệ Minh ca ca, đệ phải làm sao? Thuốc giải cũng chính là thuốc độc…
Tuệ Minh dường như đã có đối sách, nói:
– Chúng ta về nhà chữa bệnh!