Nắm giữ một “chứng cứ” quan trọng trong tay nhưng trước giờ tôi chưa từng làm chuyện tương tự để “hạ bệ” một người. Cho nên cái video tôi quay được cứ nằm đó trong bộ nhớ điện thoại, chìm vào quên lãng lúc nào chẳng hay.
Thúy Diễm sau khi vững vàng ở công ty, thái độ ngày càng chẳng xem ai ra gì. Từ “em yêu” của trưởng phòng, cô ta nhanh chóng trở thành “nhân viên ưu tú” của Sếp lớn. Tôi dĩ nhiên chẳng bắt được cảnh Thúy Diễm cưỡi lão già kia, vì lão đã ly dị vợ từ lâu, muốn hú hí gái gú gì thì cứ dắt thẳng về nhà, chẳng cần lén lút thập thò trong toilet chốn công sở.
Tôi sau hôm đó cứ chờ xem Quang Lân sẽ xử lý tôi thế nào, nhưng cuối cùng mọi thứ vẫn là “sóng yên biển lặng”. Có lẽ anh ta cũng thừa biết năng lực Thúy Diễm nằm ở mức nào, cái kế hoạch tôi làm ra thực chất là quá sức với cả anh ta, chứ đừng nói là Thúy Diễm. Tôi thì quyết định sẽ nghỉ cho sớm, tránh khỏi cái nơi mà nấc thang sự nghiệp có thể leo lên bằng lồn thế này, cho nên cũng chẳng thèm làm căng chi cho mệt.
Mấy tuần sau, tôi và những đồng nghiệp khác trong phòng nhận được tin Thúy Diễm sẽ trở thành phó phòng, cùng với trưởng phòng Quang Lân quản lý công việc của chúng tôi. Tuy không có bất ngờ, nhưng tụi tôi cũng không thể không bức xúc. Ai nấy cũng cảm thấy đến lúc phải rời khỏi công ty này, trước khi bị một con nhãi ranh học hành chẳng tới đâu ngồi lên đầu lên cổ.
Khi cả đám chuẩn bị nộp đơn nghỉ việc thì không may đại dịch ập tới. Tôi cũng chẳng muốn nói nhiều thêm về nó, vì ai cũng trải qua nên đủ biết nó kinh hoàng thế nào. Thành phố cách ly theo từng vùng lớn nhỏ, tôi bị nhốt trong khu trọ cùng Ngọc Lễ và Duy Long. Không còn cách khác, tôi và đồng nghiệp đành phải tạm hoãn chuyển nghỉ việc và bám trụ qua mùa dịch.
Một tháng từ lúc cách ly, mọi thứ dần trở nên khó khăn hơn tôi tưởng. Công ty kinh doanh khó khăn, từ Sếp trên đến Sếp dưới lúc nào cũng trong trạng thái cọc cằn khó ở. Những cuộc chửi mắng dài hơi thay cho những cuộc họp triển khai chiến lược của thường ngày. Hôm nọ họp team qua Zoom, Thúy Diễm “thay mặt” trưởng phòng thông báo: “Như anh chị cũng biết, công ty hiện đang trong tình trạng rất khó khăn vì đại dịch. Cho nên dù không muốn, chúng ta vẫn bị buộc cắt giảm nhân sự. Xin anh chị lưu ý, các phòng khác đều chỉ giữ lại một nửa số lượng nhân sự, cho nên phòng mình cũng sẽ như vậy.”
Điều tệ nhất mà tôi nghĩ đến cuối cùng cũng xảy ra, kì thực tôi chẳng biết làm gì để bám trụ lại thành phố nếu như mất việc vào lúc này. Tôi còn mãi nghĩ thì bên kia giọng Thúy Diễm lại vang lên: “Nhưng mà em cũng cho các anh chị một cơ hội. Chúng ta sẽ cùng nhau tranh luận xem từng người đã có cống hiến gì cho công ty, cũng như lý do vì sao em nên để anh chị tiếp tục ở lại làm việc. Mỗi người có 5 phút để chuẩn bị nhé! Sau 5 phút chúng ta sẽ bắt đầu!”
Bên phía group chat trên Facebook của chúng tôi, tin nhắn cứ nổ đùng đùng. Chị đồng nghiệp tôi chửi: “Đỉ mẹ con nhỏ đó nó nghĩ nó là ai? Công ty của nó hả mà nó có quyền sinh sát?”
Một anh khác lại nói: “Leo rank bằng lồn là có thật!”
Thằng bạn tôi nói: “Nó muốn tụi mình tàn sát lẫn nhau cho có kịch hay để nó xem đó. Mọi người cứ nói đi, em sẽ không nói gì hết.”
Một người anh khác trong nhóm lại nhắn: “Tao nhà ở Sài Gòn, tao đéo sợ!”
Cuộc trò chuyện bên này còn sôi nổi, bên kia đã phát tín hiệu: “5 phút hết rồi ạ! Em xin mời chị Ngân trước!”
Chị Ngân bật mic lên, nói: “Chị không có gì để nói cả. Chị tôn trọng quyết định của ban giám đốc. Huống hồ, người có tài năng, có cống hiến gì hay không ban giám đốc chắc hẳn biết rõ. Dù sao thì sau hôm nay, cũng sẽ có vài người chẳng có chút năng lực nào ngồi không ăn lương trong công ty mà. Nói cho nhiều thì cũng chỉ là trụ lại công ty bằng cái miệng, chứ có phải bằng thực lực đâu. Nói chung ý của chị là vậy, chị không giỏi ra vẻ như một vài người đâu em ơi.”
Chị Ngân nổi tiếng không sợ trời cũng không sợ đất, bả chỉ sợ người yêu giận chứ chẳng để tâm đến lời nói của con nhãi này. Huống hồ, chị là người có thực lực, chẳng có lý do gì để lo lắng. Nếu sau hôm nay chị bị ép rời khỏi công ty, thì đó là công ty mất chị, chứ chị không mất việc.
Tụi tôi nghe thấy hả hê vô cùng, còn giọng Thúy Diễm thì đột nhiên sượng ngắt. Những người nói sau chị Ngân bao gồm cả tôi đều chỉ có một câu duy nhất: “Anh/mình cũng có suy nghĩ như chị Ngân.”
Thấy không ép được tụi tôi “diễn kịch”, Thúy Diễm có vẻ thất vọng lắm. Nó có vẻ quá mức ngây thơ khi nghĩ rằng một lời nói của bản thân có thể điều khiển người khác. Hành động “thừa nước đục thả câu” kia chỉ khiến nhân cách thối nát của nó lộ rõ, đã ấu trĩ lại càng đáng khinh hơn.
Mấy ngày nay, tôi thỉnh thoảng lại gọi về hỏi thăm gia đình. Chưa bao giờ câu chuyện sinh ly tử biệt lại hiển hiện ra trước mắt rõ ràng đến vậy. Nhà tôi còn có ông bà lớn tuổi, mọi việc trên dưới đều phải cận trọng tuyệt đối. Trong khi đó cả nhà lại lo lắng cho tôi trên Sài Gòn một mình, chỉ có thể tự lực cánh sinh qua giai đoạn này, không có bất kỳ ai để dựa dẫm.
Hôm đó, tôi gọi về cho mẹ, chỉ thấy mắt mẹ đỏ hoe ngấn nước. Mẹ chẳng kể tôi nghe bất cứ điều gì, nhưng linh tính mách bảo tôi đã có chuyện gì đó không lành. Tôi lén nhắn tin cho thằng em, dù rằng mẹ đã cấm nó không được kể gì với tôi, nhưng sau một lúc mua chuộc hăm dọa đủ kiểu, nó cuối cùng cũng nói cho tôi nghe.
Hàng xóm dưới quê tôi còn xem thường đại dịch vô cùng, cứ vô tư đi đi lại lại. Hôm trước, có ông hàng xóm đi làm xa lâu lâu mới về thăm nhà, sẵn tiện ghé thăm cha mẹ tôi như để thể hiện chút tình làng nghĩa xóm. Nào ngờ được, chỗ ông ấy vừa trở về chính là một ổ dịch, cả nhà tôi vì vậy mà đều phải cách ly tại nhà. Có điều ông bà tôi do đã già yếu, phải chăm sóc ở bệnh viện.
Có điều, chi phí chữa trị cho người lớn tuổi có bệnh nền quá lớn, tiền bạc trong nhà cứ thế không cánh mà bay. Phút chốc, ba mẹ tôi chẳng còn chút của cải dành dụm nào, đành phải vay mượn để chăm lo cho ông bà.
Nhưng trong mùa dịch này, người duy nhất có tiền ở quê tôi, là những người cho vay nặng lãi.
Đứng trước sự sống còn của ông bà, cha mẹ tôi dù không muốn vẫn phải mượn. Chỉ là không ngờ, bọn chúng sau đó mỗi ngày đều đến đập phá trước nhà tôi, khiến mẹ tôi chẳng bán buôn gì được. Em tôi còn kể: “Hôm đó tụi nó kề dao vô cổ cha nữa. Mẹ khóc quá trời, mẹ kêu em trốn trong nhà, có chuyện gì cũng không được chạy ra…”
Tôi nghe đến đây mà chỉ biết khóc nghẹn, mẹ tôi vì sợ tôi lo lắng mà tuyệt nhiên giữ mọi thứ kín như bưng. Nhưng mà… nếu mẹ tôi có cho tôi biết, thì tôi có lẽ cũng không giúp được gì nhiều.
Hỏi thêm một chút nữa, tôi biết ba mẹ tôi đang nợ hơn 50 triệu, và số tiền đó không phải tiền đứng, mà là tiền chạy theo ngày. Nếu cứ tiếp tục nợ qua mùa dịch này, chỉ sợ ba mẹ tôi có làm lụng cả đời cũng không trả nổi món nợ cắt cổ ấy.
Nhưng mà số tiền hơn 50 triệu, tôi biết tìm ở đâu ra…
Tối đó, tôi không kìm lòng được mà gọi cho mẹ. Khóe mắt mẹ vẫn đỏ hoe như chưa từng ngưng giọt lệ rơi xuống. Tôi trò chuyện cùng mẹ, nhẹ nhõm khi biết ông bà trong viện đã không sao, chỉ còn món nợ trước mắt. Tôi trấn an: “Mẹ đừng lo, con gửi tiền về cho mẹ trả nợ.”
Mẹ tôi lại khóc, nói trong nước mắt: “Tiền đâu mà con lo cho đủ? Giờ còn đang dịch dã, con giữ mà lo thân mình. Cùng lắm thì sau dịch mình bán đất bán ruộng trả cho người ta.”
Nhà tôi vẫn còn mảnh đất làm nông, tuy bán được không nhiều nhưng chắc cũng đủ tiền trả nợ. Có điều mảnh đất đó do ông tôi để lại, gia đình nhờ nó mà ăn nên làm ra, cho nên tôi biết cha mẹ tôi thế nào cũng không muốn bán nó đi nếu vẫn còn có thể tìm cách khác.
Tôi cố nén nước mắt, khuyên mẹ: “Mẹ đừng có lo, mùa dịch này ai thất nghiệp thì thất nghiệp, chứ công ty con ăn nên làm ra mà! Tháng nào con cũng được thưởng nhiều lắm. Hôm nay con gửi trước cho mẹ 20 triệu nha. Vài ngày nữa con gửi thêm số còn lại. Ngân hàng trong mùa dịch nó không cho rút một lần quá nhiều vì sợ người dân loạn lên hết.”
Mẹ tôi hỏi: “Ở đâu mà con có nhiều tiền như vậy? Con mượn người ta hả Hưng?”
Tôi đáp: “Con đi làm lâu rồi mà. Tiền đó con để dành mua điện thoại mua xe, nhưng mà giờ có dịch thì mình xài trước. Mai mốt qua dịch con kiếm lại mấy hồi! Mẹ đừng có lo!”
Tôi cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng rối như tơ vò. 20 triệu là toàn bộ số tiền tôi dành dụm được đến lúc này, hơn 30 triệu kia, tôi thực sự chẳng biết tìm nơi đâu, nhất là trong mùa dịch ai ai cũng khổ.
Nhưng mà tôi không thể cứ trơ mắt nhìn ba mẹ tôi bị giang hồ kề dao vào cổ được…
Gửi hết tiền về cho mẹ, tôi còn lại vài ngàn đồng trong tài khoản. Dù lúc nảy nói chuyện, tôi đã lén trốn lên sân thượng tòa nhà, nhưng mà Duy Long lên đây phơi đồ đã nghe được những chi tiết quan trọng. Lúc tôi trở về phòng nó đã hỏi ngay: “Ê Hưng, nhà mày có chuyện hả? Tụi tao giúp được gì hông?”
Thấy tụi nó cũng biết hết rồi, tôi cũng không giấu giếm làm gì. Tôi đáp: “Mai tao lãnh lương gửi về thêm, còn thiếu hơn 20 triệu nữa. Chắc tao vay tín dụng rồi hỏi mượn thêm bạn bè xung quanh.”
Duy Long đáp: “Khổ quá, nhà tao cũng te tua, tao mới gửi một mớ về phụ giúp. Xin lỗi mày nhe!”
Ngọc Lễ đáp: “Nhà tao thì yên ổn, nhưng mà tao thì hông có tiền! Xin lỗi mày!”
Tôi gượng cười nói: “Tụi mày khùng hả? Nhà tao mắc nợ có phải do tụi mày đâu mà!”
Duy Long lại nói: “Nhưng mà không sao, tao còn một ít, có thể lo chuyện ăn uống của mày được.”
Tôi thật cảm động muốn khóc, nói: “Ừ, cảm ơn mày. Chắc là cho tao mượn tiền sống đỡ qua con trăng này, vài tháng nữa tao tích góp trả lại mày!”