Hiểu Thức đang ở trước sân tưới hoa cắt cỏ, liền thấy Hiểu Lâm từ ngoài bước vào đưa lại mặt nạ cho cậu. Tiếp theo sau, Tuệ Minh lại dẫn theo Dương Vệ tiến vào. Từ phu nhân trông thấy liền hỏi:
– Sao Dương Vệ lại ở đây? Mắt cậu ta bị gì sao?
Tuệ Minh đã tinh tế che mắt Dương Vệ bằng một băng vải trước khi vào nhà. Hiểu Lâm thay cậu đáp lời:
– Mẹ, Tuệ Minh đưa hắn về để chữa bệnh.
Từ phu nhân hơi ngạc nhiên, nếu nói thế, có nghĩa là Dương Vệ cũng đã biết thân thế của Tuệ Minh. Trong khi đó, Tuệ Minh chăm chú vẽ trận pháp trên đất, xong xuôi liền đặt Dương Vệ đã cởi gần hết quần áo vào bên trong.
Tuệ Minh đưa tay về phía Hiểu Lâm:
– Đưa ngọc Tử Linh cho ta!
Nhận được ngọc Tử Linh, Tuệ Minh thật nhanh ném nó lên cao, niệm chú:
– Thảo Phu kỳ thuật: Tử Linh trận!
Ngọc Tử Linh bùng ra một vùng năng lượng ánh tím chảy vào trong trận pháp, từng ký tự cổ văn bên dưới mặt đất sáng bừng lên. Tuệ Minh tiếp tục:
– Thảo Phu kỳ thuật: Tiêu trùng!
Cổ văn dưới đất bắt đầu di chuyển, tách khỏi mặt đất, biến thành một vòng tròn quanh ngọc Tử Linh. Ngọc Tử Linh xoay tròn, chú văn lại quấn vào người Dương Vệ bên dưới, trông không khác gì thầy pháp đang làm lễ trừ tà.
Tuệ Minh trì chú, gió bắt đầu nổi lên, ngọc Tử Linh xoay tròn mỗi lúc một nhanh. Tuệ Minh lẩm nhẩm:
– Sao lại là Phong độc khiển nhân trùng? Không thể nào…
Tiếng gió gào rú ngày càng kinh khủng, mấy khóm hoa cỏ trước sân bị thổi bật cả gốc khiến cho Hiểu Thức bên trong nhìn ra mà đau lòng. Nhưng cũng không nhịn được mà cảm thán: “Tuệ Minh ca ca ngầu quá!”.
Trận pháp như vắt kiệt cả người trong trận lẫn người thi trận, Tuệ Minh nhăn cả mặt, lẩm bẩm:
– Hiểu Lâm, giúp ta một tay, ta sắp không giữ được!
Hiểu Lâm lao đến sau lưng Tuệ Minh vận lực, trực tiếp đặt hai tay lên lưng cậu. Tuệ Minh được tiếp sức, ngọc Tử Linh lại tỏa ra một vùng năng lượng sáng bừng. Ngọc Tử Linh xoay nhanh cực đại, chú văn quấn trên người Dương Vệ sáng rực, cậu ta hét lên như đang chịu nổi thống khổ kinh hoàng.
Từ trong miệng Dương Vệ, một khối chất độc màu đen đặc quánh được ngọc Tử Linh hút ra. Những vết loét trên người Dương Vệ không biến mất, nhưng vết cắt ở giữa chúng thì đã khép miệng. Dương Vệ sau đó gục xuống giữa sân, Tuệ Minh một bên cũng không khá hơn là mấy.
Nhưng có một điều Tuệ Minh dường như đã chắc chắn. Kẻ gieo độc trùng này có liên quan đến ngọc Tử Linh!
Tuệ Minh ném cho Dương Vệ mấy viên thuốc, cậu ta uống xong liền nằm vật ra giữa sân, mồ hôi toàn thân túa ra như tắm, hơi thở cũng thật dài thật sâu. Dương Vệ bèn nói:
– Huynh lại cứu mạng đệ rồi! Nhưng làm sao huynh biết cách chữa?
Tuệ Minh kiệt sức chỉ có thể ngồi thở chứ không nói nên lời, vỗ vào vai Hiểu Lâm. Hiểu Lâm liền đáp:
– Bởi ta và ngươi đều đến Dạ Phong Điện, nhưng ta vẫn bình an vô sự vì trên người đeo ngọc Tử Linh.
Ngọc Tử Linh giúp Hiểu Lâm tiêu độc, Tuệ Minh dựa vào đó mà dùng Tử Linh ngọc thuật cứu chữa Dương Vệ. Hiểu Lâm bế Tuệ Minh ra sau vườn, Tuệ Minh vì đuối sức mà thiếp đi từ lúc nào.
***
Tuệ Minh tỉnh giấc cũng là lúc trời chạng vạng. Ngủ cả ngày trời mà không có gì trong bụng, vừa tỉnh dậy bụng cậu đã kêu ọt ẹt. Mới chui đầu ra khỏi hốc cây, Tuệ Minh đã ngửi được mùi thức ăn thơm lừng từ trong bếp. Cậu phóng như bay vào nhà ngồi gọn trên bàn như một đứa trẻ.
Ở chỗ ngồi đối diện, có một đứa trẻ khác cũng ngồi chờ sẵn, trên tay còn cầm chén đũa coi bộ đã rất “sẵn sàng”. Đứa trẻ cất tiếng:
– Bà bà, người này là ai?
Tuệ Minh còn chưa biết nói gì, cậu bé đã tiếp tục giới thiệu:
– Đây là nhà của bà bà. Bà bà nói mẹ đệ đi buôn bán ở thật xa, khi nào về sẽ mua rất nhiều đồ chơi cho đệ!
Từ phu nhân dọn thức ăn xong, ngồi vào bàn cạnh A Khôi, vuốt tóc cậu bé, cười hiền:
– Đúng rồi, A Khôi phải ăn mau chóng lớn, mẹ mới nhanh về!
A Khôi cắm cúi ăn cơm, Tuệ Minh không khỏi thắc mắc:
– Từ phu nhân, thằng bé không nhớ gì sao?
Từ phu nhân gật đầu, đáp:
– Dương Vệ đã xóa đi ký ức của A Khôi.
Tuệ Minh há hốc mồm:
– Dương Vệ có thể?
Lúc trưa sau khi Hiểu Lâm bế Tuệ Minh đi khỏi, A Khôi đã thức giấc đi tìm mẹ ở khắp nơi. Cậu bé khóc lóc đòi mẹ, lại còn kể ra câu chuyện mà cậu chứng kiến từ mấy ngày trước. Từ phu nhân, Hiểu Lâm, Hiểu Thức chỉ biết đau lòng đứng nhìn mà chẳng nghĩ ra được đối sách. Dương Vệ sau khi hồi sức, liền nói với cậu bé:
– A Khôi, đệ muốn gặp mẹ không? Lại đây với ta!
A Khôi không chút chần chừ, chạy đến cạnh Dương Vệ. Dương Vệ lấy ra một quả cầu thủy tinh, nói với A Khôi:
– Đệ hãy nhìn vào trong này, nhìn thật chăm chú và nghĩ về mẹ!
A Khôi làm theo răm rắp. Dương Vệ một bên thi chú:
– Ấn Sát kỳ thuật: Nhiếp tri cầu!
Quả cầu phát sáng, bên trong hiện lên vô số hình ảnh mà A Khôi nghĩ về mẹ. Mỗi ký ức cậu bé nghĩ đến sẽ lập tức được hút vào bên trong quả cầu. Dương Vệ sau khi thấy ký ức không mấy đẹp đẽ của A Khôi xuất hiện trên quả cầu, liền thu hồi chú thuật. Nhưng hầu hết ký ức đều đã được quả cầu giữ lấy, A Khôi lúc này chỉ biết cậu bé từng có mẹ, thậm chí còn không nhớ được dung mạo mẹ mình thế nào.
Tuệ Minh gật gù:
– Như thế cũng tốt…
Từ phu nhân vừa dỗ dành A Khôi ăn cơm, vừa nói:
– A Khôi, người này con phải gọi là Nhị bá, có nhớ chưa?
A Khôi gật đầu lia lịa:
– A Khôi nhớ rồi! Nhị bá, người không ăn cơm sao?
Tuệ Minh mãi nhìn cậu bé, quên mất cả bản thân đang đói, lật đật trả lời:
– Ăn chứ! A Khôi mà không ăn nhanh là Nhị bá ăn hết đấy!
Chuyện của A Khôi tạm xem như đã ổn, có Từ phu nhân chăm sóc, cậu bé cũng được bù đắp phần nào. Suy cho cùng, chuyện đã thành ra như thế, nuối tiếc đau lòng đến đâu cũng chỉ là vô nghĩa. Chặng đường ngày trước của A Khôi gửi vào trong quên lãng, đó là cách tốt nhất để cậu bé sống tốt cuộc sống sau này.
Ru A Khôi ngủ yên trong phòng, Tuệ Minh lật đật trở ra vườn sau. Đi ngang nhà bếp thấy Từ phu nhân đang ngồi khâu mấy bộ quần áo trẻ con, bèn thuận miệng hỏi:
– Hiểu Lâm đêm nay lại gác rừng rồi sao?
Từ phu nhân cắn chỉ trên mảnh vải, đáp:
– Chắc là không. Ta nhờ nó đi mua vài thứ đồ cho A Khôi, chắc cũng sắp về. Cậu cần tìm nó sao?
Tuệ Minh lắc đầu giả vờ:
– Không có. Chỉ là ta cảm thấy gần đây hắn có chút kì lạ. Hình như hắn ghét ta…
– Đúng thế. Ta chính là ghét ngươi đấy.
Giọng nói quen thuộc vang lên, Hiểu Lâm bên ngoài bước vào với mớ quần áo và đồ chơi trẻ con. Hiểu Lâm đưa hết cho mẹ hắn, lại rằng:
– Ngươi ra đây ta có chuyện cần nói.
Từ phu nhân hốt hoảng, bà ngửi được cả mùi rượu nồng nặc trên người con trai. Sợ Hiểu Lâm say quá hóa cuồng, liền nói:
– Hiểu Lâm, Tuệ Minh đã làm gì sai sao? Có gì cứ nói ở đây là được!
Hiểu Lâm vẫn cương quyết:
– Theo ta!
Tuệ Minh chần chừ nửa muốn nửa không, Hiểu Lâm liền nắm cổ tay cậu kéo đi một mạch. Khi đã ngồi yên trong phòng, Tuệ Minh mới cất tiếng hỏi:
– Ta đã làm gì sai?
Hiểu Lâm lạnh lùng đáp:
– Ngươi sao lại để Dương Vệ biết thân thế?
Tuệ Minh phân bua:
– Ta đâu có cố tình!
Hiểu Lâm cười khẩy:
– Không cố tình? Cho hắn nắm tay lại còn nói không cố tình?
Tuệ Minh đứng phắt dậy, cảm thấy có chút không đúng:
– Ta cho hắn nắm tay khi nào chứ?
Hiểu Lâm lại tiếp:
– Chính miệng hắn nói còn gì? “Chỉ cần chạm tay là đệ có thể…”.
Hiểu Lâm vừa nói vừa nhại lại giọng của Dương Vệ lúc đó. Tuệ Minh lờ mờ hiểu ra điều gì đó, bèn đáp:
– Từ đại gia, Dương Vệ đến lấy thuốc mỗi tháng, có lẽ đã chạm vào tay ta lúc ta đưa thuốc cho hắn.
Hiểu Lâm:
– Thật không?
Tuệ Minh cười cười:
– Thì ra là vì chuyện này. Huynh là đang giận ta vì ta để lộ thân phận, hay giận ta vì nghĩ rằng ta cho hắn nắm tay thế hả?
Hiểu Lâm xoay mặt đi không đáp, bên trong mặt nạ đã đỏ ửng cả lên. Đường đường là sát thủ uy vũ, lại tự tưởng tượng ra mấy chuyện không đứng đắn rồi giận hờn vu vơ. Tuệ Minh thấy hắn như vậy, liền tiến đến ôm từ đằng sau, khẽ hỏi:
– Huynh không có lòng tin ở ta sao?
Hiểu Lâm như cành cây khô được tưới cho một làn nước mát, thật nhanh đã xoay người lại ôm lấy Tuệ Minh, áp mặt cậu vào ngực mình. Hiểu Lâm áp mũi vào tóc Tuệ Minh hít lấy một hơi, thì thầm:
– Không phải. Là ta sợ bản thân không đủ tốt để giữ ngươi bên cạnh.
Tuệ Minh nhón chân, một tay ghì cổ Hiểu Lâm xuống. Cũng chính lúc ấy, Hiểu Lâm đưa tay lên mặt, không nhanh không chậm cởi mặt nạ xuống, đáp lại Tuệ Minh bằng một nụ hôn. Lúc đó mắt Tuệ Minh đã nhắm chặt, không biết gương mặt của nam nhân cậu ngày nhớ đêm mong đã bày ra trước mắt.
Dưới ánh trăng sáng, diện mạo Hiểu Lâm càng thêm bội phần cuốn hút. Đôi mắt lim dim, gương mặt hồng hào, đôi môi mềm ửng đỏ chẳng biết vì cơn say rượu hay say tình. Khi tách khỏi nhau, Tuệ Minh mới bắt đầu hé mắt. Nhìn thấy người trước mặt, trái tim cậu bất giác không thể kiểm soát nổi. Hiểu Lâm cũng cảm nhận được, liền hỏi:
– Bất ngờ lắm sao? Ta… thế nào?
Tuệ Minh nhìn nhìn ngắm ngắm một lúc, tặc lưỡi đáp:
– Hơi khác tưởng tượng của ta một chút!
– Khác thế nào? – Hiểu Lâm hỏi lại.
– Tuấn tú hơn nhiều!
Hiểu Lâm có vẻ ưng ý với câu trả lời này lắm, liền đè Tuệ Minh xuống giường hôn tới tấp. Cứ mỗi lúc dừng lại, Tuệ Minh lại không thôi nhìn ngắm kẻ trước mặt, cười cười có vẻ thích thú lắm. Hiểu Lâm đặt Tuệ Minh trên người hắn tiếp tục hôn, Tuệ Minh cũng không có ý định phản kháng khi Hiểu Lâm đưa tay ra phía sau cậu nắn bóp.
Đột nhiên Hiểu Lâm ngồi bật dậy, loay hoay cởi thắt lưng của bản thân. Tuệ Minh trông thấy liền hỏi:
– Huynh muốn làm gì?
– Cởi đồ cho ngươi xem!
Tuệ Minh cười:
– Không xem có được không?
Hiểu Lâm lại hướng đôi mắt lim dim của hắn về phía cậu, gằn giọng:
– Phải xem!