Protected: Ký Túc Xá Nam Sinh

0 of 74 lessons complete (0%)

Chương 58: Bước đường cùng (2/4)

Những tưởng mọi chuyện đã đâu vào đó thì sáng hôm sau, tôi nhận được lương tháng trước của mình và email bị cho thôi việc. Đọc dòng chữ “Vì tình hình công ty khó khăn” mà tôi nước mắt lưng tròng.

Không có công việc, tôi không vay được tín dụng, vậy còn khoảng nợ hơn 20 triệu thì sao? Tệ hơn, tôi còn chẳng biết khi nào qua dịch để tìm một công việc mới lo thân.

Tôi hỏi thăm một vòng xung quanh, nhưng ai nấy đứng trước đại dịch đều phải bảo toàn bản thân mình trước. Tôi không trách họ, cũng không có lý do gì để trách. Trong tình cảnh này, họ không chạy vại khắp nơi để mượn tiền và làm phiền người khác như tôi thì đã là tốt lắm rồi.

Tôi ngồi trước màn hình máy tính khóc tu tu như một đứa trẻ ăn đòn đau. Chưa lúc nào tôi cảm giác mình bế tắc và tuyệt vọng đến vậy. Duy Long và Ngọc Lễ trông thấy cũng hốt hoảng theo. Tôi ước gì mọi thứ dừng lại tại đây để tôi không phải đối diện chuyện khủng khiếp sắp xảy đến.

Nằm suy nghĩ suốt một đêm, tôi lại nghĩ đến chuyện “bán thân trả nợ”. Khu tôi ở gay nhiều lắm, ngay cả bên trong tòa nhà này cũng đã hơn chục người. Ai nấy cũng đều là dân văn phòng tri thức, công ăn việc làm ổn định, vẻ ngoài bóng bẩy hào nhoáng, hẳn là túi cũng đầy tiền. Trước đây cũng có nhiều người gạ gẫm tôi, nếu giờ tôi chủ động tìm họ, có lẽ sẽ mất giá đôi chút, nhưng ít nhất tôi cũng… có tiền!

Sau một ngày kiệt sức vì khóc, tôi lại bật app B lên tìm kiếm xung quanh. Mùa dịch này họ hoạt động trên app nhiều thật, đèn xanh nhiều không đếm xuể. Tôi lặng lẽ thay một chiếc avatar khác, viết lên trang cá nhân như một callboy. Và chỉ vài phút sau, đã có ngay một khách tìm đến. Người này cách tôi không xa, nhưng lại ở tòa nhà bên cạnh.

Người đó nhắn hỏi: “Đi giá bao nhiêu em?”

Tôi lưỡng lự một lúc lâu vì chẳng biết “định giá” bản thân mình bao nhiêu là vừa. Tôi loay hoay tìm tòi trên Twitter một lúc rồi ngả giá: “Dạ 300k.”

Chưa biết người khác nghĩ gì, nhưng tôi cảm thấy bản thân mình thật rẻ rúng. Nhưng nếu tôi đưa ra mức giá cao hơn thì sao? Không chừng họ không thèm book nữa… Vậy tôi sẽ chẳng có đồng nào.

Bất ngờ, bên kia đáp: “Em thế mà đi 300k à? Rẻ thế! Qua anh đi, anh cho 500k.”

Nếu ở một lĩnh vực nào khác, tôi chắc sẽ vui lắm. Nhưng lúc này, tôi lại chẳng vui vẻ gì dù được “đánh giá cao”. Nhưng mà cũng tốt, 500k mỗi người, vậy chỉ cần 40 người thôi, tôi sẽ đủ tiền trả nợ rồi.

40 người thôi nhỉ…

Bên kia đã gửi địa chỉ cho tôi, chỉ cách tôi vài bước chân, nhưng sao lòng tôi cứ lưỡng lự. Tôi mở cửa muốn bước ra, rồi khép cửa lại… Tôi thò một chân bước ra, rồi lại rụt vào. Con đường ngoài kia đang là ban ngày, nhưng sao tôi cứ có giảm giác bước chân vào rồi, bản thân sẽ không tìm được đường trở lại nữa…

Ngay lúc đó, Duy Long từ trên gác chạy xuống chỗ tôi, hỏi: “Ủa đang cách ly mà mày đi đâu? Vô đây đi, có tin vui nè!”

Tôi thừa biết nếu không phải liên quan đến món nợ của gia đình tôi, thì Duy Long sẽ không nói là tin vui. Tôi gấp gáp cởi giày đặt lên kệ, chạy vào bàn ngồi cạnh Duy Long.

Duy Long nói: “Công ty tao có bà chị, đợt này bả làm cứu trợ nhiều lắm. Tao kể bả nghe chuyện của mày, bả đồng ý cho mày mượn tiền rồi! Mày đừng có lo!”

Tôi như không tin vào tai mình nữa, không ngờ lại có chuyện tốt thế này. Tôi lắp bắp nói không tròn vành rõ chữ: “Th… thật… thật hả?”

Duy Long cười tươi rói: “Ừ, thật! Bà chị này nhà ở Sài Gòn, hồi xưa học trường mình chung Đội Công tác Xã hội với tao! Mấy dịp lễ Tết đồ bả cũng đi làm từ thiện nhiều lắm. Bả nói đáng ra là không có cho ai mượn tiền vào giai đoạn này đâu, nhưng mà mày là bạn tao, nên bả tin tưởng cho mượn!”

Nước mắt tôi ứa ra đến nơi, tôi thật không biết nên nói gì ngoài hai chữ “Cảm ơn” nữa. Tin này của Duy Long đâu chỉ cứu được gia đình tôi, mà còn cứu cả bản thân tôi sắp sa ngã vào con đường chẳng rõ đường đi lối về.

Có lẽ là tôi là đứa damdang nhưng sống không ác. Mà người ta hay nói “Ở hiền gặp lành” còn gì!

Nhưng tôi còn đang hí hửng, thì phía bên kia người khách lúc nảy đã nhắn tin hối thúc. Tôi không biết nên giải thích thế nào với anh ta nữa, chỉ đành nhắn lại: “Xin lỗi anh, em không qua được.”

Sau đó, tôi không nghĩ gì nhiều mà chặn luôn anh ta trên app. Còn tài khoản của mình, tôi cũng nhanh chóng xóa đi. Tôi gấp rút tiêu hủy đi chứng cứ bản thân từng là một đứa callboy mới vào nghề. Sau vài hôm, tôi tạo lại một tài khoản mới, “hồi sinh” với thân phận khác, không còn vết tích gì của những ngày trước đó.

Dịch kéo dài rất lâu, tôi sợ hãi đến mức không dám đếm ngày tháng. Điều duy nhất an ủi tôi chính là gia đình tôi dưới quê đều đã yên ổn. Mấy tháng nay, Duy Long cho tôi mượn tiền sinh hoạt vì nó vẫn có việc để làm online qua mùa dịch. Nhiều khi, tôi sợ nó cũng phiền lòng, nhưng nó lại luôn miệng nói: “Mày nghĩ nhiều quá! Đâu phải mày ăn không ngồi rồi mượn tiền tao? Trong cảnh khốn khó thì giúp nhau thôi!”

Mặc dù tôi ăn không ngồi rồi thiệt, nhưng mà nghe vậy cũng thấy an ủi phần nào.

Sau nửa năm trời, dịch dã cuối cùng cũng bớt. Tôi hứng khởi tìm việc trở lại. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, tôi mới kể cho những đồng nghiệp cũ biết chuyện nhà mình. Sau khi nghỉ việc, tôi chỉ còn liên lạc với chị Ngân và thằng Định bạn mình. Chị Ngân la tôi: “Trời ơi cái thằng này! Chuyện vậy sao mày không nói? Anh chị ở đây không giàu có gì, nhưng giúp mày nhiêu đó cũng không phải là không thể.”

Thằng Định nói: “Tất cả là tại con phò kia! Đụ má! Hên là mọi chuyện ổn thỏa rồi. Bằng không chắc tao xé lồn nó quá!”

Nhắc tới cô gái ấy, tôi đột nhiên nổi hứng gửi đoạn clip hôm bữa quay được sang cho mọi người cùng xem. Chị Ngân hốt hoảng: “Đĩ mẹ em! Chị đang ngồi ngoài quán cafe, mở vô nó rên nguyên cái quán nghe đm!”

Thằng Định đầy hứng khởi: “Gòi gòi, đụ má con phò này chết mẹ nó với tao!”

Tôi nhắn: “Thôi bỏ đi, chuyện cũng qua hết rồi. Trước mắt tao tìm việc trả nợ cái đã! Sương sương gần 50 triệu rồi!”

Chị Ngân nói: “Ừ thôi ráng! Có gì cần gấp thì hú chị. Nhiều chị không có chứ ít chị cũng không có luôn!”

Thằng Định thả icon cười khinh bỉ: “Vậy nói với bà chi bà nội?”

Hai người lại bắt đầu cãi nhau chí chóe như mọi ngày. Tôi trải qua biến cố, dù mang nợ ngập đầu nhưng mà lòng nhẹ tênh. Thôi, giữ được rừng không lo gì thiếu củi đốt.

Nói thì nói vậy, chứ thực ra tôi loay hoay cả tháng trời cũng không tìm được việc. Cuối cùng, bằng những mối quan hệ quen biết của mình, Duy Long giới thiệu tôi đến một chỗ là người quen của nó. Nhìn nó mà tôi cũng thấy hơi tiếc ngày trước không năng nổ tham gia hoạt động trên trường trên lớp, nếu không thì bây giờ tôi cũng có một vài mối quan hệ chất lượng để nhờ vả.

Mà nói đi phải nói lại, Duy Long là một mối quan hệ như thế còn gì!

Duy Long hỏi tôi: “Chỗ này bán trà sữa, lương cũng cao, nhưng mà hơi cực. Người ta đang tuyển người vô quản lý. Có điều hơi khác chuyên môn của mày nha.”

Tôi đáp: “Trời ơi, chuyên môn gì, làm được là mừng rồi. Tao trả nợ trước đã, sau đó thì tính tiếp!”

Tôi cứ thế vui vẻ nhận lời, đến quán trà sữa làm việc. Bên ngoài thì tôi là quản lý, nhưng bên trong tôi cũng chẳng làm gì ngoài việc xếp ca làm cho tụi nhân viên nhỏ hơn. Công việc đúng là hơi cực, tôi phải đến quán từ lúc 7h sáng, tan ca vào lúc hơn 11h đêm. Mỗi ngày 16 tiếng làm việc, nên lương tôi nhận được cũng gần gấp đôi.

Tôi lẩm nhẩm: “15 triệu một tháng, chưa kể tiền thưởng. Ăn uống này kia 5 triệu, còn để dành được 10 triệu. Chưa đầy nửa năm là trả hết nợ rồi!”

Tôi cứ tự nhủ bản thân như thế mà vui vẻ suốt ngày, mấy đứa em nhân viên cứ hay hỏi: “Anh Hưng dạo này có người yêu hả? Cười suốt ngày vậy?”

Một đứa khác nói: “Chắc vậy rồi chứ gì! Mình làm ca sáng thấy ổng tươi rói. Con Ngà làm ca chiều tối cũng thấy ổng tươi tới hết ngày. Không có bồ sao vui vậy được?”

Tôi xua xua tay: “Thôi thôi mấy cô cậu giỏi đoán già đoán non quá! Đi vô nấu pudding dùm tui cái!”

Con bé nhân viên chống nạnh kể: “Nhắc cục pudding mà em tức. Bữa trước bà nội kia vô mua trà sữa đòi x3 pudding trứng, em nói “Hết rồi chị ơi!”. Mà bả 1 2 kêu “Em vô nấu đi! Chị ngồi đây đợi được!”. Anh coi chướng khí hông?”

Thằng bé đứng cạnh nói: “Bằng ông nội mua trà sữa không đường bữa hổm hông?”

Tôi đi làm chỗ này ngày nào cũng nghe và chứng kiến không ít câu chuyện dở khóc dở cười. Mặc dù cực thân là thật, nhưng tôi nhận ra bản thân lúc nào cũng vui vẻ, đầu óc thì nhẹ tênh. Tránh xa khỏi drama chốn công sở, tôi được sạc lại năng lượng tích cực cho chính mình.

Một hôm tôi về nhà, Ngọc Lễ nhìn tôi hoảng hốt thốt lên: “Trời đụ má! Một tháng trời rồi mới thấy nó về sớm! Ê rồi sao cỡ này mày xanh dờn vậy?”

Duy Long cũng hay nói: “Trời ơi, đừng có tham việc quá! Chia ca ra bớt đi! Bà chị tao không có gấp lấy lại tiền đâu, mày từ từ rồi trả bả!”

Cả Ngọc Lễ và Duy Long ở gần tôi mà nó cũng nhìn ra điều này, hèn gì mẹ tôi hôm trước gọi điện cho tôi cứ đứng ngồi không yên. Nhưng mà có vẻ niềm vui khiến cho tôi quên hết bao muộn phiền mệt mỏi. Mỗi tối làm về, tôi cứ một mình rong ruổi trên đường, hát nghêu ngao mấy bài hát mình thích. Dù đường khá xa, đêm khuya cũng vắng vẻ, những trong lòng vui vẻ thì không khí cũng tự dưng rộn ràng.

Nhưng mà, đường hôm nay, sao xa thế nhỉ… Xung quanh thì tối, đèn đường cũng nhòe đi… Phía trước là gì thế nhỉ? Tôi… tôi cũng không biết nữa…

“Rầm…”

Tôi chỉ biết xe tôi ngã ngang trên lề đường, mắt tôi tối sầm còn tai thì ù ù chẳng nghe thấy gì nữa…

Hình như có đôi tay ai đó nhấc bổng tôi lên, đặt tôi vào giường…

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!