Protected: Ký Túc Xá Nam Sinh

0 of 74 lessons complete (0%)

Chương 63: Anh hàng xóm kì lạ (1/2)

Lại quên nhắc đến, hôm trước gặp lại Quốc Bảo ở tiệc cưới, ngồi chung bàn với cả Minh Phong và Bá Kiên mà nó vẫn vui vẻ như chẳng có chuyện gì. Tôi không biết nó có thực sự ổn như cái vẻ ngoài cười nói của nó không nữa, nhưng mà cũng không dám hỏi câu nào.

Sau hôm đó, tôi có nhắn tin với Minh Khôi, cốt yếu cũng để hỏi nó dạo này sống thế nào. Sau biến cố lần đó, tuy nó có vẻ đã ổn hơn, nhưng mà tôi vẫn còn có chút chưa yên tâm hẳn. Hỏi được một lúc, tôi liền biết Minh Khôi không còn ở nhà Minh Phong nữa mà đã dọn đi rồi. Tôi hỏi: “Rồi mày ở đâu? Ở với ai?”

Minh Khôi đáp: “Ở chung thằng Quốc Bảo.”

Tôi suýt giật mình rơi điện thoại, hỏi lại: “WTF? Mày với nó hồi xưa còn không hợp, giờ ở chung kiểu đéo gì thế?”

Minh Khôi đáp: “Hồi xưa không có điểm chung, giờ có điểm chung rồi thì ở chung được.”

Tôi thầm nghĩ ngoài điểm chung là hai đứa nó từng bị Bá Kiên đâm đít thì còn có thể có điểm chung gì nữa? Tôi tò mò hỏi: “Điểm chung gì nói nghe thử coi!”

Minh Khôi đáp: “Mê gái nhưng thích chơi trai.”

Tôi đáp ngay: “Vãi lồn!”

Minh Khôi kể tôi biết, giai đoạn sau này, tụi nó đã hết ám ảnh cảm giác cần có người đút cu vào đít. Nhưng mà bù lại, tụi nó cũng không còn ác cảm với con trai. Chẳng biết điều này là “được” hay “mất” nữa. Quốc Bảo vẫn là gương mặt cộm cán trong dàn cán bộ trường, mặc dù đã ra trường từ lâu. Cho nên nó vẫn thường hay tới lui công tác trong mấy câu lạc bộ.

Từ lúc đi làm, Quốc Bảo mỗi lúc càng lịch lãm và đẹp trai, mấy em sinh viên trông thấy mà thèm thuồng ra mặt. Trai có gái có, nó không cần gạ gẫm, tụi sinh viên cũng tìm cách tự mò đến nhà. Thế là Minh Khôi được ăn ké. Chỉ cần là người bước vào phòng tụi nó, trai hay gái gì hai thằng cũng chơi tuốt. Cho nên hai thằng mỗi lúc một thân, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của tôi và những đứa khác.

Tôi hỏi thêm: “Ủa Quốc Bảo nó cũng chơi trai à? Tưởng nó vẫn kì thị chứ?”

Minh Khôi đáp: “Kì thị con mẹ gì! Lúc đụ trai nó còn sung hơn đụ gái. Chơi gái phải kiềm bớt sức, không thôi tụi nó chịu không nổi. Còn chơi trai thì dập cỡ nào cũng được, sướng cặc thấy mẹ! Đã vậy còn tha hồ chơi không bao, đéo sợ dính bầu. Mỗi lần chơi trai nó rên thiếu điều nguyên dãy trọ còn nghe!”

Tôi lại hỏi trêu đùa: “Rồi hai thằng mày ở chung có chơi nhau hông?”

Minh Khôi đáp: “Thì lâu lâu túng quá hoặc giữa đêm nứng sản cũng có chút chút.”

Tôi chỉ hỏi đùa nhưng đáp án này thật khiến tôi giật mình. Tôi hỏi: “Rồi ai trên ai dưới?”

Minh Khôi trả lời: “Thì oẳn tù xì, hoặc mỗi đứa địt 5 phút rồi rút ra.”

Tôi chỉ biết cảm thán bằng những câu “Vãi lồn” tuôn ra liên tục. Mấy năm nay tôi quần quật với công việc, chẳng biết thế giới đã xoay chuyển đảo điên thế này. Người ta bây giờ chơi nhau không còn tính là “được hay không được”, mà chỉ quan trọng “sướng hay không sướng”.

Mà Minh Khôi cũng nói rõ với tôi nó với Quốc Bảo đều sẽ lấy vợ sinh con, chơi trai chỉ như một thú vui tiêu khiển. Trong lòng tôi không hiểu vì sao lại thấy chuyện của tụi nó dường như đã ổn. Nói cho cùng thì cũng chẳng đứa nào nhỏ nhít gì nữa, đủ kinh nghiệm và sự tỉnh táo để làm chủ bản thân mình.

Thời gian xoay như chong chóng, mới đó mà đã tháng 10, tôi còn chưa nghĩ ra được ý tưởng nào hay ho để trang trí cái quán trà sữa cho ngày 20 sắp tới. Tôi với cái quán này xem như cũng có duyên, mà nói anh chủ quán có ơn với tôi cũng không sai chút nào. Sau một thời gian phục vụ tại đây, tôi định trở lại chốn văn phòng. Nhưng rồi anh chủ quán giữ tôi lại, vẫn làm quản lý nhưng thiên về làm kế hoạch chứ không còn phục vụ chân tay nhiều nữa.

Cuối tuần rảnh rỗi, tôi vác laptop ra cà phê ngồi, lướt tìm khắp các trang mạng cho một ý tưởng hay ho, nhưng cũng chẳng được kết quả gì. Buồn chán quá, tôi đành bật app B, không có chủ ý tìm gì cả, chỉ dạo chơi vậy thôi. Rồi bất ngờ có một tài khoản nhắn tin cho tôi, không ai khác ngoài “anh khách” hôm trước.

Tôi giật mình thảng thốt, tự nghĩ trong đầu: “Đm ông này là người còn sống hay đã khuất mặt khuất mày rồi mà ám dữ vậy trời?”

Cái lần tôi “đi khách hụt” không có ai biết ngoài ông này, nhưng tôi đã thay tên đổi dạng cả rồi, chẳng lẽ hắn ta vẫn nhận ra? Acc callboy tôi không để hình ảnh gì cả, còn acc đang sử dụng thì mặt mũi đầy đủ. Cùng lắm chỉ là định vị giống nhau.

Cuối cùng, tôi dùng hết sự lạc quan còn lại mà xem tin nhắn. Anh ta đặt biệt danh là _LnVu hỏi: “Em không ở nhà à? Bình thường cách có 20m, giờ cách xa 5km dữ vậy?”

Tôi chẳng có thời gian mà dây dưa với gã, hỏi ngay: “Có việc gì không anh?”

_LnVu đáp: “Không có gì, thấy em dễ thương nên muốn gửi quà 20/10 cho em thôi.”

Tôi đáp: “Cảm ơn, anh dành để tặng người khác thì hay hơn ạ. Ngày 20/10 không phải ngày dành cho em. Huồng hồ, mình có quen biết gì nhau đâu.”

Tôi là gay, nhưng tôi thực sự không thích người khác gán ghép cái ngày 8/3 hay 20/10 cũng dành cho mình. Không thích là nói giảm nói tránh, ghét thì đúng hơn.

_LnVu đáp: “Mình ở gần nhau lâu vậy rồi mà em còn nói không quen biết hả? Em ở tòa nhà sát bên này chứ gì! Ngày nào anh cũng đứng trên lầu nhìn qua thấy em chạy xe ra đi làm!”

Nếu hai đứa là người yêu hay crush của nhau chắc tôi nghe vậy sẽ vui lắm. Nhưng tôi với anh ta là người lạ, anh ta làm thế tôi cứ thấy biến thái thế nào.

Tôi đáp: “Nếu nhìn một vài lần được tính là quen biết, thì chắc em với khách hàng thân thiết của quán em kết hôn rồi đẻ luôn 8 đứa được rồi đó anh!”

_LnVu đáp: “Hông chừng người em thấy ngoài quán là anh đó! Anh cũng hay tới quán NBR Cafe mà!”

_LnVu này biết quá nhiều, ngay cả quán tôi làm mà thằng chả cũng biết. Tôi hỏi: “Sao anh biết tôi làm ở NBR Cafe? Anh thích theo dõi người khác vậy à?”

_LnVu trả lời: “Ngày nào em cũng mặc đồng phục đi làm mà. Nói anh theo dõi thì tội anh quá!”

Ừ nhỉ, quê quá… Thực sự thì cũng có khi tôi mặc đồng phục ra ngoài mà không mặc áo khoác, anh ta trông thấy cũng hợp lý. Tôi vừa ngượng vừa bực, nói: “Không có việc gì thì xin phép anh em kết thúc cuộc trò chuyện ở đây nhé. Em còn việc phải làm. Chào anh.”

_LnVu sau đó cũng không nhắn lại gì nữa, chắc thấy thái độ tôi nghiêm túc quá nên lượn rồi. Tôi thực cũng chẳng để tâm. Ngày lễ sắp đến, kế hoạch triển khi tôi còn chưa làm xong, tâm trí đâu mà nghĩ chuyện khác.

Nhưng mà trời cũng không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng có vài ý tưởng mới mẻ. Khách đến quán hào hứng làm tôi cũng vui vẻ. Cuối ngày hôm đó, doanh thu đạt được tính sương sương cũng phải gấp hai bình thường, dù đã có giảm giá do khuyến mãi.

Mấy đứa nhỏ trong quán nói: “Anh Hưng có nhận đệ tử hông dạ? Nhận em theo học nghề làm quản lý với!”

Tôi thường không thèm đáp lời mấy câu vừa khen ngợi vừa trêu chọc của tụi nó, nói: “Dọn lẹ còn đóng cửa! Đứa nào ra trễ anh khóa cửa nhốt ở đây luôn bây giờ!”

Nghe nhiêu đó thôi cũng đủ khiến đám trẻ nhanh cái tay lẹ cái chân, lui cui chùi chùi quét quét. Khi mọi thứ đã xong, chuẩn bị đóng cửa kéo thì bên ngoài có shipper tắp xe vào. Anh ta thẳng hướng tôi mà bước vào, trên tay còn cầm theo giỏ quà to tướng.

Tôi nói: “Quán em đóng cửa rồi anh ơi. Anh muốn uống gì ngày mai quay lại nhé!”

Shipper lật đật đưa giỏ quà cho tôi, hỏi: “Em là Quốc Hưng phải hông? Có người gửi quà cho em tới địa chỉ này, ký nhận giúp anh cái!”

Tôi cười nói: “Anh có nhầm lẫn gì hông ạ?”

Anh shipper đáp: “Địa chỉ với số điện thoại trên này đúng không em?”

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại anh shipper, đúng là số điện thoại tôi và địa chỉ của quán. Tôi lờ mờ nhớ lại… Phải rồi! Là _LnVu! Tôi cứ tưởng anh ta đùa cho vui, ai ngờ anh ta làm thật.

Shipper rời đi để lại tôi đứng lớ ngớ với hộp quà to tướng trên tay. Tụi nhỏ lao nhao cả lên, phấn khích trêu chọc tôi: “Wowww! Hôm nay anh Hưng cũng được tặng quà ta!”

Con bé trong đám mò xuống tấm thiệp treo ngoài hộp quà, còn đọc to lên: “Tặng bé yêu của anh – Quốc Hưng!”

Cả đám tụi nó hét đến mức tôi đinh tai nhức óc, tôi kêu: “11h rưỡi rồi đó tụi bây la cho lớn đi, văn phòng tuần tra đi ngang hốt bây lên xe bây giờ!”

Tụi nó nghe vậy thì im, nhưng vẻ mặt đứa nào cũng đều tò mò bên trong hộp quà có gì. Tôi lật đật lấy điện thoại ra, chụp ảnh hộp quà gửi cho _LnVu, hỏi: “Cái này của anh đúng không?”

_LnVu như chờ sẵn, nhưng lại trả lời: “Hổng phải. Anh đang ở ngoài đường nè. Nếu là anh mua thì anh mang qua tận nơi cho em rồi.”

Tin nhắn vừa gửi thì _LnVu cũng gửi kèm theo một cái video đang ngồi ở quán cafe khác, lại còn hỏi thu ngân mấy giờ rồi để chứng minh rằng đó không phải là video quay sẵn từ trước. Tâm trí tôi rối bời, chẳng nghĩ được là ai đã tặng món quà này cho mình. Mấy đứa nhỏ thì láo nháo: “Anh Hưng mở ra đi anh! Coi có đồ ăn hông cho tụi em ké miếng.”

Đúng là tôi không biết ai gửi, nhưng quà đích thị là gửi cho tôi. Tôi cũng chẳng quan tâm lắm, mở ra cho cả bọn cùng xem. Bên trong có mấy cành hoa hồng xinh xắn kèm theo một hộp lớn chocolate đủ loại.

Mấy đứa nhóc kêu oai oái lên, đứa nào cũng đói rã rời gặp đồ ngọt là sáng cả mắt. Một đứa trong đám liền cản lại: “Tụi bây vô duyên quá à! Biết tặng chocolate có ý nghĩa gì hông? Tình yêu của người ta đó! Xin xỏ cái gì?”

Tôi chẳng quan tâm, đặt hộp chocolate xuống bàn, nói: “Đứa nào ăn thì lấy đi, anh không biết ai tặng nữa.”

Từ nảy đến giờ tôi đã hỏi hết những người có thể, bao gồm Nhật Hào, Trọng Quân và cả Hoài Nhân. Nhưng cả thảy đều nói biết tôi ghét người khác tặng quà vào ngày này nên chẳng ai gửi tặng gì hết. Mà thôi tôi cũng chẳng quan tâm, dù sao thoáng qua một chốc thì hộp chocolate cũng được tụi nhỏ chia hết. Còn lại mấy cành hoa, tụi nó kêu tôi mang về.

Tôi vắt mấy cành hoa vào túi đựng bình nước bên phải balo rồi lon ton chạy về, lòng vẫn không phút giây nào ngưng nghĩ ngợi. Có dòng suy nghĩ chợt thoáng qua: “Có khi nào đó là… Không phải, cậu ta biết mình ghét chuyện này… Mà chắc gì người ta còn độc thân để mà…”. Mãi đến khi đậu xe vào hầm rồi nghe tiếng bác bảo vệ gọi tôi mới sực tỉnh. Bác hỏi: “Con là Quốc Hưng ở phòng 408 đúng hông? Có người gửi cho con cái này nè!”

Bác bảo vệ đưa tôi một hộp quà khác khiến tôi sững sờ cả người. Tự dưng cảm thấy bản thân giống nhân vật chính trong bộ phim kinh dị nào đó. Có kẻ biến thái nào đó cứ đang lởn vởn quanh tôi, hộp quà ban nảy và hộp quà lúc này có vẻ chỉ là trò đùa hắn ta dùng để trêu chọc. Còn nếu không, tôi chẳng tin rằng có chuyện tốt nào từ trên trời rơi xuống.

Tôi hỏi lại bác: “Bác có biết người gửi cái này cho con mặt mũi ra sao hông bác?”

Bác bảo vệ đáp: “À, nó á hả, tướng tá cao to, mặt mũi đẹp trai mà hiền khô à. Nó ở tòa nhà sát bên nè, thường ngày đi làm trễ hơn con mà về sớm hơn bác thấy hoài.”

Nghe lời bác nói, tự dưng tôi lại nhớ đến ai đó. Nhưng mà “tòa nhà sát bên”, thì hẳn không ai khác là _LnVu rồi!

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!