Sương sớm chưa tan, Từ phu nhân đang ra ra vào vào sân trước, lòng bà như có lửa đốt vì Tuệ Minh đã không trở về. Nhưng bà không để Hiểu Thức một mình ở nhà được, điều đó quá nguy hiểm. Nhưng Tuệ Minh không biết thế nào, mặt nạ mang theo không hề phát ra tín hiệu nguy hiểm, nhưng linh cảm cho hay chắc chắc đã có chuyện gì chẳng lành.
Hiểu Lâm trở về dưới làn tuyết rơi, Từ phu nhân trông thấy hắn lập tức gọi lớn:
– Hiểu Lâm… Tuệ Minh ra ngoài cả đêm không về!
Hiểu Lâm trấn an:
– Mẹ đừng lo, con sẽ đi tìm Tuệ Minh!
Dứt lời lập tức dùng thuật Dẫn đường rời đi. Hiểu Lâm xuất hiện giữa rừng, một khu rừng xa lạ hắn chưa bao giờ đặt chân đến. Tuệ Minh đang bị trói bên một gốc cây, đầu nghiêng một bên bất tỉnh. Hiểu Lâm đến cởi trói cho Tuệ Minh, vừa lay lay cậu dậy. Tuệ Minh lờ mờ tỉnh dậy, trông thấy Hiểu Lâm liền nở nụ cười:
– Huynh đến rồi!
Hiểu Lâm trong lòng xót xa, thì thầm:
– Về nhà thôi!
Nhưng niệm chú mấy lần, mặt đất dưới chân vẫn không thay đổi. Cảm giác này khiến cho Hiểu Lâm nhớ lại…
Là Biệt giới!
Từ xa, Hiểu Lâm trông thấy Dương Vệ, nhưng cậu ta trông giống hệt Tuệ Minh lúc bị điều khiển mấy ngày hôm trước. Hiểu Lâm bỗng có dự cảm không lành, lập tức mang Tuệ Minh ra sau lưng hắn.
Tuệ Nghi bước ra phía sau Dương Vệ, cười lớn:
– Cuộc đời này vốn dĩ chẳng công bằng. Một kẻ bất tài như ngươi lại luôn được hết người này đến người khác che chở. Ha ha! Còn ta, có tài giỏi đến đâu cũng không có ai quan tâm! Nhưng không sao, cuối cùng ta cũng tìm được Dạ Phong Thần, một người công nhận khả năng của ta!
Tuệ Minh hét lớn:
– Sư tỷ, ông ta chỉ lợi dụng tỷ thôi! Sau khi kế hoạch hoàn thành, tỷ sẽ không thoát khỏi tay ông ta đâu!
Tuệ Nghi làm ra vẻ không quan tâm:
– Ta cam tâm tình nguyện! Ít nhất ông ta còn quan tâm đến ta, không giống kẻ nào đó, không bao giờ để ta vào mắt!
Tuệ Minh nghẹn ngào:
– Tỷ không được nói Sư mẫu như thế! Sư mẫu lúc nào cũng quan tâm yêu thương tỷ! Tỷ nói mấy lời này, không thấy có lỗi với người dưới suối vàng sao?
– Quan tâm ta? Yêu thương ta? Chắc ngươi quên hết rồi nhỉ! Cùng xem Quỷ Dược, nhưng tại sao chỉ có mình ta chịu phạt? Cùng là đồ đệ, nhưng tại sao bà ấy đưa ngọc Tử Linh cho ngươi mà không phải ta?
Tuệ Nghi dừng một chút, nghẹn ngào nói tiếp:
– Ngay trong lúc thập tử nhất sinh, bà ta cũng chọn ngươi chứ không phải ta! Ngươi nói xem, ta có nên thấy có lỗi với bà ta không?
Tuệ Minh tháo ngọc Tử Linh trên cổ xuống, đưa đến trước mặt Tuệ Nghi:
– Ngọc Tử Linh, nếu tỷ muốn nó cứ lấy, đệ chưa bao giờ tranh giành với tỷ!
Tuệ Nghi quơ tay, viên ngọc bay khỏi tay Tuệ Minh, rơi sang một bên. Cô rằng:
– Giờ ngươi đưa cho ta còn có ý nghĩa gì nữa?
Hiểu Lâm chứng kiến mọi chuyện, cũng hiểu được phần nào mối quan hệ giữa hai người, lên tiếng:
– Nếu Tử Linh chân nhân chứng kiến cảnh này, có lẽ bà sẽ rất hài lòng khi quyết định chọn Tuệ Minh là không sai.
Tuệ Nghi nghe xong đùng đùng nổi giận:
– Ngươi biết gì mà lên tiếng? Được, ta sẽ cho ngươi xem!
Tuệ Nghi điều khiển Dương Vệ, buộc cậu thi triển thuật Ký Ức, nhưng không phải lên Tuệ Minh, mà lên ngọc Tử Linh. Bởi ký ức của đồ vật thì không thể giả tạo được!
Từng cảnh tượng ký ức trong viên ngọc được bày ra trước mắt Hiểu Lâm. Đến lúc trận chiến xảy ra, Tuệ Nghi cười khẩy:
– Ngươi xem này! Xem tình cảm thầy trò cảm động thấu trời xanh đây!
Tuệ Nghi thực ra cũng rất muốn biết sau lần cuối cùng gặp Tử Linh chân nhân, bà và Tuệ Minh đã nói những gì. Trong quả cầu có người phụ nữ lục tìm đường vào giữa làng, tìm đứa trẻ đang trốn bên trong gốc cây. Rất nhanh, đã chuyển đến cảnh bà trao viên ngọc hộ thân cho Tuệ Minh.
Tuệ Minh mở to mắt:
– Sư mẫu, người tại sao lại đưa thứ này cho con? Tại sao người không đưa nó cho sư tỷ?
Tử Linh chân nhân ánh mắt an yên, giải thích:
– Tuệ Nghi vốn thông minh nhạy bén hơn người, ta rất tự hào và an tâm. Tuệ Nghi có viên ngọc này trong tay hay không, cơ bản không có nhiều khác biệt. Ta luôn nghiêm khắc với Tuệ Nghi, vì ta muốn Tuệ Nghi thay ta gánh vác trọng trách của làng. Làm sao ta có thể dễ giải với một người là nơi mà ta đặt tất cả niềm tin của bản thân vào đó chứ? Chỉ có con luôn khiến ta không an tâm được. Nhưng từ nay về sau, con nhất định phải noi gương sư tỷ, sống thật tốt ngay cả khi không có ta bên cạnh!
Chưa nói dứt câu, Tử Linh chân nhân đã nhận ra toán sát thủ đang bay về hướng Tuệ Nghi, bà lẩm nhẩm:
– Không ổn! Chúng phát đã hiện ra Tuệ Nghi!
Tuệ Minh lo lắng:
– Sư mẫu, chúng ta nên làm gì đây?
Tử Linh chân nhân chắp tay niệm chú:
– Tử Linh ngọc thuật: Dẫn hương!
Tuệ Nghi trợn mắt, đồng tử thu nhỏ lại khi nhìn thấy cảnh này.
Tử Linh chân nhân phất tay lên trời, một vùng năng lượng có hương thơm ngất ngây bay vào không trung, tỏa ra khắp bốn phía. Đoàn quân sát thủ ngửi được mùi hương lập tức chuyển hướng tập trung về chỗ bà. Bà dắt Tuệ Minh tháo chạy trong sự truy đuổi của hàng trăm sát thủ. Tử Linh chân nhân vừa chạy vừa đánh trả, không được bao lâu đã kiệt sức. Bà lẩm nhẩm:
– Tuệ Minh, ta xin lỗi! Con nhất định phải sống tốt, tìm thấy sư tỷ, cùng sư tỷ con xây dựng lại làng ta! Tuệ Nghi không những tài giỏi, còn rất quyết đoán. Làng ta như thế nào, chỉ có thể trông cậy vào Tuệ Nghi. Nếu con gặp lại Tuệ Nghi, hãy giúp ta nói một lời xin lỗi, vì ta đã luôn nghiêm khắc, vì ta đã ích kỷ khi chỉ biết nghĩ cho làng mà quên đi suy nghĩ của Tuệ Nghi. Ta dự định một lúc sau này sẽ nói những lời này với sư tỷ con, nhưng có lẽ ta đã không còn cơ hội nữa…
Tuệ Minh bắt đầu khóc nghẹn, ký ức kinh hoàng ngày đó vẫn chưa bao giờ thôi ám ảnh cậu. Tuệ Nghi đứng một bên như trời trồng, trái tim bắt đầu dao động dữ dội. Cô tự hỏi bản thân tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế. Lẽ nào bao năm qua, cô đã hiểu lầm tất cả? Lẽ nào cô phải cắn răng chấp nhận sự thật này, để cho những uất ức mà cô đã chịu biến thành gió thoảng mây bay, cũng chẳng thể cậy vào ai mà khóc lóc.
Tuệ Nghi cười nhạt:
– Dối trá! Tất cả là dối trá! Dù thế nào đi nữa, các ngươi cũng đừng mong rời khỏi đây!
Nếu muốn ra khỏi Biệt giới, chỉ có hai cách: Hoặc là đánh bại Tuệ Nghi, hoặc là làm cho Dương Vệ tỉnh lại. Hiểu Lâm cầm kiếm lao lên, lẩm nhẩm:
– Xin đắc tội.
Tuệ Nghi lách người, né những đường kiếm chí mạng của Hiểu Lâm. Không những y thuật cao cường, mà cả võ công cô cũng chẳng thua kém ai nếu như đánh tay đôi. Tuệ Nghi nhanh chóng nhận ra, Hiểu Lâm thân thủ cao hơn cô một bậc, liền vừa đánh vừa lùi, càng đánh càng chạy sâu vào rừng, nấp sau một thân cây bắt đầu triển thuật:
– Thảo Phu kỳ thuật: Khiển nhân!
Hiểu Lâm vắt kiếm sau lưng, niệm chú:
– Ấn Sát kỳ thuật: Truy linh!
Dù trong Biệt giới, nhưng Truy linh có thể tìm ra bất kỳ kẻ nào dễ dàng, miễn là kẻ đó đang vận linh lực. Hiểu Lâm thoắt cái đã biết chỗ Tuệ Nghi ẩn nấp, xoay người ẩn thân bay lên không trung, từ trên cao cầm kiếm lao xuống.
Chỉ thấy Tuệ Minh từ đâu lao ra che trước mặt Tuệ Nghi, khiến Hiểu Lâm không thể nào xuống tay, đành nhảy lùi ra xa. Tuệ Nghi đã điều khiển Tuệ Minh, vì cô thừa biết Hiểu Lâm sẽ không đả thương Tuệ Minh được. Tuệ Nghi cười khẩy:
– Kịch hay giờ này mới bắt đầu!
Thông qua Biệt giới của Dương Vệ, Tuệ Nghi thậm chí biết được Hiểu Lâm ở đâu, ngay cả lúc hắn vận thuật ẩn thân. Tuệ Minh bị điều khiển, mặt mày trở nên đờ đẫn không khác gì một cỗ máy vô tri, nhắm hướng Hiểu Lâm mà lao đến đánh. Hiểu Lâm căn bản là không thể đánh trả, thậm chí còn gác lại kiếm sợ làm cậu bị thương.
Tuệ Nghi châm chọc:
– Thế nào Từ công tử? Ngươi không xuống tay được với hắn đúng không? Ta thấy, đây không giống như tình huynh đệ bình thường chút nào.
Hiểu Lâm bị Tuệ Minh rượt chạy vòng quanh, nhưng vẫn đáp lời:
– Đã thế thì sao?
Tuệ Nghi dừng một nhịp, như để che đi sự bất ngờ. Đoạn, cô tiếp tục:
– Vậy trận chiến này ngươi không thắng nổi rồi!
Hiểu Lâm bay lên trên, Tuệ Minh không thể đuối theo liền đứng bên dưới gầm gừ. Hiểu Lâm triển thuật:
– Ấn Sát kỳ thuật: Phi kiếm!
Lưỡi kiếm tự rút ra khỏi vỏ, lượn một vòng lớn quanh Hiểu Lâm rồi nhắm chỗ Tuệ Nghi mà bay đến. Tuệ Nghi cơ bản không chút lo lắng, bởi chỉ cần còn Tuệ Minh ở đó, Hiểu Lâm chẳng thể làm gì được cô. Tuệ Nghi liền đáp trả:
– Thảo Phu kỳ thuật: Quái mộc!
Từng gốc cây trong rừng biến thành hình thù kỳ dị, chúng vươn cành lá rậm rạp về phía Hiểu Lâm, bắt hắn lại trong tán cây um tùm. Hiểu Lâm không chút lo lắng, chắp tay lẩm nhẩm:
– Ấn Sát kỳ thuật: Linh vệ!
Dòng linh lực màu lam bao quanh Hiểu Lâm rồi nổ ra xung quanh, thiêu rụi mọi xiềng xích. Từ trong tán cây, Hiểu Lâm cầm kiếm lao ra. Tuệ Nghi nhảy lùi một bước, miệng lẩm nhẩm gì đó. Hiểu Lâm đáp xuống đất, khung cảnh lập tức thay đổi. Cả khu rừng biến mất, trước mắt chính là khung cảnh hoang tàn của làng Thảo Phu ngày diệt vong. Hiểu Lâm trông ra xa, thấy Tuệ Minh đang một mình đứng nhìn về phía hắn.
Nhưng trên tay cậu còn có một thanh kiếm. Tuệ Minh rút kiếm ra khỏi vỏ, xoay một vòng đặt lưỡi kiếm lạnh lẽo lên cổ mình…
Hiểu Lâm trong nháy mắt lộ ra vẻ hốt hoảng. Hắn cơ bản không sợ Tuệ Nghi, nhưng Tuệ Minh nằm trong tay cô ta.
Trong khoảnh khắc Tuệ Minh tự cứa cổ mình, Hiểu Lâm lập tức dùng thuật Dẫn đường đến bên cạnh cậu, dùng tay chụp lấy lưỡi kiếm kéo ra ngoài. Nào ngờ Tuệ Minh cầm chuôi kiếm, lùi một nhịp lại đâm tới trong tích tắc.
Hiểu Lâm không đề phòng, bị lưỡi kiếm xuyên qua vai. Tuệ Minh rút kiếm, máu tươi trên người Hiểu Lâm bắt đầu tuôn ra. Hiểu Lâm lại không quan tâm thương tích trên người, một lần nữa lao đến, nhanh chóng đoạt lấy thanh kiếm ném đi một nơi khác, không cho Tuệ Nghi điều khiển Tuệ Minh tự làm hại cậu.
Nhưng Tuệ Minh không dừng lại, không có kiếm trong tay, cậu vẫn lao vào đánh Hiểu Lâm tới tấp. Hiểu Lâm không thể đánh trả, chỉ đành ôm chặt Tuệ Minh trước mắt. Tuệ Minh vừa giẫy giụa, vừa không ngừng gào thét. Hiểu Lâm ôm chặt cậu trong lòng, phó mặc mọi sự cho số phận.
Được một lúc, Hiểu Lâm cảm giác Tuệ Minh không còn cựa quậy nữa, thay vào đó, hắn nghe tiếng cậu rõ rõ ràng ràng:
– Hiểu Lâm, huynh ôm chặt như vậy ta không thở được…
Hiểu Lâm từ từ thả lỏng tay, nhìn Tuệ Minh trước mặt. Một bên vai áo của cậu đã bị máu chảy ra từ vết thương nhuộm đỏ. Tuệ Minh thốt lên:
– Hiểu Lâm, huynh bị thương rồi.
Vừa dứt câu, Tuệ Minh vội vàng lục lọi trong người, tìm chiếc túi thơm đựng thuốc cậu mang theo bên người. Túi thơm rơi trên đất, Tuệ Minh nhặt lên, đôi tay run rẩy một cách không tự chủ. Hiểu Lâm chụp lấy đôi bàn tay cậu, đặt vào trong hai bàn tay hắn, thì thầm:
– Không sao.
Tuệ Nghi đằng kia bước ra, cười khinh bỉ:
– Đây là loại tình cảm gì thế hả? Thật khiến người ta không dám nhìn vào!
Tuệ Nghi thở dài một cái, tiếp tục nói bằng giọng giễu cợt:
– Ai cha, Từ công tử, thật không ngờ huynh là loại người như thế! Huynh tài giỏi như thế mà lại thích loại người như Tuệ Minh sao?
Hiểu Lâm lại rằng:
– Ta thích Tuệ Minh thì đã sao?
Tuệ Minh đứng một bên ngẩn ngơ, trong lòng như sóng vỗ. Đây là lần đầu tiên Hiểu Lâm trực tiếp nói thích cậu, lại còn nói trước mặt người khác.
– Đúng! Không thích Tuệ Minh ca ca, chẳng lẽ lại thích người như cô?
Giọng nói của Dương Vệ một bên vang lên khiến bọn họ đều hướng mắt về. Tuệ Minh vui mừng:
– Dương Vệ, làm sao mà ngươi…
Dương Vệ cầm ngọc Tử Linh giơ lên trong tay. Lúc nảy Dương Vệ đã dùng thuật Ký Ức lên viên ngọc này, Tuệ Nghi mãi đánh nhau đã quên mất điều này, có lẽ ngọc Tử Linh đã giải thuật Khiển nhân cho Dương Vệ.
Dương Vệ chắp tay triển thuật:
– Ấn Sát kỳ thuật: Bất định giới!
Dương Vệ đập tay xuống đất, một làn sóng năng lượng chạy ra khắp mọi hướng. Địa hình dưới chân Tuệ Nghi bắt đầu thay đổi. Lúc biến thành vực thẳm, lúc biến thành thảm chông, lúc biến thành một dòng sông không thấy bờ… Trong Biệt giới, Dương Vệ chính là người làm chủ cuộc chơi.
Tuệ Nghi thấy bản thân thất thế, đeo mặt nạ quạ lên, không nói lời nào xoay người bay đi. Dương Vệ thốt lên:
– Trên người cô ta có một quyển sách cổ, lúc cô ta bắt đệ, đệ đã nhìn thấy!
Hiểu Lâm bỗng dưng hỏi:
– Trong này có ác điểu hay không?
Dương Vệ búng tay:
– Muốn là có!
Hiểu Lâm đưa tay lên miệng huýt sáo một đoạn, trên bầu trời lập tức xuất hiện một đàn ác điểu. Chúng xem Tuệ Nghi như con mồi, thay nhau bay vào cấu xé. Tuệ Nghi loay hoay đánh trả, vô tình làm rơi Quỷ Dược ra khỏi áo. Một con ác điểu lập tức cắp quyển sách bay đến chỗ Hiểu Lâm.
Tuệ Minh liền reo lên:
– Chính là nó!
Tuệ Nghi khoác áo choàng lên người, biến mất giữa không trung. Dương Vệ toan đuổi theo, Hiểu Lâm liền cản lại:
– Cô ta đã ra khỏi Biệt giới.
Dương Vệ ngỡ ngàng:
– Làm sao có chuyện đó?
Dứt lời nhanh chóng kiểm tra một chút:
– Ấn Sát kỳ thuật: Giới thẩm!
Thuật này cho phép Dương Vệ nhìn thấy mọi ngóc ngách trong Biệt giới của cậu. Dương Vệ bỗng nhiên há hốc mồm:
– Có một lổ thủng! Chắc chắn là cô ta đã tạo ra nó lúc điều khiển đệ rồi!
Tuệ Nghi bay ra khỏi Biệt giới về lại Dạ Phong Điện, mỉm cười mãn nguyện, trong lòng thầm nghĩ:
– Tuệ Minh, có Hiểu Lâm bên cạnh đệ, ta có thể an tâm rồi. Tỷ tỷ cả đời này nợ đệ và Sư mẫu một lời xin lỗi. Nực cười khi ta nghĩ mình tài giỏi, nhưng đến lỗi lầm của bản thân cũng không đủ dũng khí để đối diện… Đệ phải sống thật tốt nhé…
Vừa lúc đó, có kẻ nào đặt tay lên vai cô, thì thầm:
– Bán Nhưỡng kỳ thuật: Con rối!