Protected: Ký Túc Xá Nam Sinh

0 of 74 lessons complete (0%)

Chương 64: Anh hàng xóm kì lạ (2/2)

Tôi chụp hình hộp quà, lại gửi cho anh ta để hỏi: “Lần này là của anh chứ gì?”

_LnVu lại đáp: “Không phải.”

Tôi nói: “Không phải lần này, mà là cả 2 lần chứ gì? Anh định qua mặt ai đấy?”

_LnVu gửi icon mặt cười nhăn răng, đáp: “Em thông minh thế! Ừm, của anh cả đấy!”

Nghe bác bảo vệ tả, tôi đã biết ngay là hắn ta. Bởi vì ảnh đăng trên app B của hắn đúng là cao ráo, múi bụng cực nét, nếu nói là chiếc body xịn nhất tôi từng thấy thì cũng không quá. Mà hắn đã dám tặng hộp quà này, thì hộp quà lúc nảy hẳn là cũng chỉ có hắn dám tặng thôi.

Ừ thì… hóa ra không phải người mà tôi mong đợi thật.

Tôi nhắn lại _LnVu: “Qua lấy quà của anh về này. Không thì tìm nó trong sọt rác nhé!”

_LnVu nói: “Em nỡ đối xử tấm lòng của anh vậy hả?”

Tôi nói thẳng: “Tôi ghét nhất là được tặng quà vào mấy ngày dành cho phụ nữ đấy! Anh bị dư tiền hả? Mang về mà tặng cho mẹ anh đi!”

_LnVu lại nhây: “Mẹ anh có rồi! Em đừng có nóng… Năn nỉ… Anh chỉ muốn tặng em món quà, trùng hợp hôm nay là 20/10 thôi à. Em ghét thì anh xin lỗi… Mai mốt anh hông dám vậy nữa…”

Tôi đang bực mà đọc xong cũng phải bật cười. Chẳng biết cái tên này từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất chui lên nữa! Nhưng mà tôi vẫn theo thói quen cũ, không nhận đồ của người lạ.

Tôi đáp: “Mình không có quen biết gì, em không nhận quà của anh được.”

_LnVu đáp: “Thì em giữ đó đi, ai bắt em mở quà ra liền đâu. Chừng nào mình thân hơn rồi em mở ra cũng đâu có muộn. Coi như đó là quà làm quen đi!”

Tôi nửa muốn giữ lại, nửa muốn vứt đi, cuối cùng mang theo hộp quà lên phòng nhét vào trong hộc tủ quần áo. Tôi tự hỏi rằng “cách làm quen” của người giàu nó khác thường thế à? Thích thì tặng, không cần nguyên do. Nhưng mà chẳng hiểu sao dù chưa gặp nhau, chưa biết nhau, tôi vẫn cảm thấy _LnVu không hề có ác ý.

Thời gian dần trôi, _LnVu cũng lân la nói chuyện với tôi ngày một nhiều. Đến mức đã có lúc tôi quên bén đi chuyện anh ta từng book tôi khi tôi muốn bước chân vào “ngành”. Hóa ra, chàng trai này cũng là người hiền lành tử tế, chắc cũng chỉ là một phút nhất thời muốn tìm thú vui bên ngoài. Cũng như tôi, trong cảnh túng quẫn chuyện gì cũng dám nghĩ đến.

Ở đời có những chuyện phải trải qua rồi thì mới hiểu được, mới cảm thông được.

Không biết _LnVu tính tình thế nào, mặt mũi ra sao, nhưng anh ta phóng khoáng vô cùng. Hôm nọ tôi vô tình nói: “Trời ới hãng giày B mới ra mẫu cổ cao mới đẹp quá trời!”

_LnVu đáp: “Cái hãng đó giày xấu quắc, có mẫu nào đẹp đâu!”

Tôi sửng cổ lên mà cãi, gửi ngay hình đôi giày kiểu mới qua mà đôi co: “Trời đất ơi, như vầy còn chê được hả?”

_LnVu có vẻ thấy tôi tâm huyết với đôi giày đó qua, tạm thời không tranh cãi với tôi nữa. Sáng hôm sau mở cửa đi làm, tôi đã thấy đôi giày đó đặt ngay trước cửa.

Size 38, vừa khít chân tôi.

Giày nam hãng B size nhỏ nhất phải là 39, người biết tôi mang size 38 không nhiều. À, nói không nhiều là nói quá, thật ra chỉ có một…

Tôi nhắn hỏi _LnVu: “Sao anh lại mua size 38? Size này của nữ mà!”

Câu trả lời của anh ta là: “Anh đến trễ, nên chỉ còn size đó thôi. Tại muốn mua gấp làm em vui trước, không vừa thì mang đổi lại sau! Thế nào, không vừa hả? Để anh mang đổi cho!”

Nghe có vẻ vô lý nhưng mà cũng thuyết phục. Có điều từ đó về sau, tôi có thích cái gì cũng không dám nói với _LnVu, không thôi là anh ta sẽ không tiếc mà vung tiền.

Dù thực chất mấy món đồ tôi thích nhiều nhất cũng chỉ là đôi giày kia, nhưng mà tôi với anh ta có là gì của nhau đâu. Bất chấp thực tế cả hai đã dần thân thiết hơn trước, nhưng kiểu “không làm vẫn có ăn” đôi khi khiến tôi có chút bất an.

Để “đáp lễ” cái đôi giày kia, cả tháng nay, tối nào tôi đi làm về cũng mang theo ly trà sữa đi qua tòa nhà bên kia, nhắn anh ta xuống lấy rồi đi về. Có hôm tôi nấp vào một góc để xem _LnVu có xuống lấy trà sữa không, tôi sẽ nhân cơ hội mà nhảy ra chạm mặt. Nhưng hễ mỗi lần tôi nấp sẽ là nhận được tin nhắn: “Về đi cho anh xuống lấy trà sữa!”

Tôi đáp: “Về rồi, xuống lấy đi.”

_LnVu nhắn lại: “Đừng có xạo, anh thấy em núp sau chậu cây trước sảnh rồi! Tính đánh úp anh hả? Không dễ đâu ha ha!”

Tôi nghĩ mà cũng thấy lạ lùng, rõ ràng là bác bảo vệ bên tôi nói là anh ta cao ráo đẹp trai, vậy cớ sao cứ giấu mặt không chịu gặp tôi? Lúc trước thấy anh ta có hơi biến thái khi mà cứ rình rập tôi, giờ đây đến phiên tôi trở thành kẻ biến thái. Nhưng mà _LnVu sống kín kẽ quá, chẳng để lộ một vết tích nào.

_LnVu hãy bảo tôi: “Em đừng có suốt ngày mang trà sữa cho anh. Anh béo lên rồi này! Mai mốt em lại chê!”

Tôi đáp: “Thế từ mai không mang trà sữa sang nữa nhé?”

_LnVu ngúng nguẩy: “Hoy…”

Tôi nói: “Vậy chê nhé?”

_LnVu giãy đành đạch: “Hông được chê! Em phải chịu trách nhiệm với anh! Anh béo rồi không ai thèm nữa! Bắt đền!”

Tôi cũng chẳng biết thực chất _LnVu bao nhiêu tuổi, mà lúc nào nói chuyện với tôi cũng như mấy em trai còn teen. Tôi thì không có ý định gì sâu xa, nhưng cũng không thể phủ nhận từ ngày anh ta xuất hiện, tôi cũng vui vẻ hơn nhiều phần.

Ừ thì có vết thương nào mà không lành. Đau cách mấy, thì cũng lành thôi.

Như một người nào đó, có lẽ đã quên tôi và sống tốt từ rất lâu rồi.

Chắc từ cách đây lâu lắm, cũng có một người đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời để làm họ vui, kéo họ ra khỏi những đau thương ngày cũ. Tôi thì không gặp được người đủ khả năng để làm điều đó, nên cứ mãi lầm lũi đến tận bây giờ.

Nói chuyện với nhau cũng khá lâu rồi, nhưng tôi vẫn chưa biết được tên thật của _LnVu. Thông tin cũng mờ tịt, những gì tôi biết chỉ là một câu giới thiệu trong profile: “Bóng trăng trong nước.”. Nghe nó cứ huyền bí mà mờ mờ ảo ảo thế nào ấy nhỉ. Không biết sao tôi còn có chút cảm giác sợ ma, nhiều khi không biết _LnVu có thật hay không nữa.

Một hôm, tôi kìm không được mà hỏi: “Ê, hỏi này hơi vô duyên nhưng mà… Anh có thật ngoài đời hông vậy?”

_LnVu không thèm nhắn gì, gửi lại hẳn cái ảnh video dài 15s. Tôi vừa bật lên thì phải giật mình, bởi vì trong đó chẳng thấy mặt mũi anh ta đâu, chỉ có mỗi thằng “cu em” cứng ngắc vẫy vẫy cái đầu đỏ hỏn. Anh ta nắm bàn tay vào phần gốc, bên trên vẫn còn hở ra khoảng trống đủ để nắm thêm một bàn tay nữa vào. Ít nhất thì cũng phải 18cm, tròn đều, gân guốc.

Tôi kêu lên: “Gì vậy trời? Hỏi anh có thật hông chứ đâu có hỏi anh có cu hông?”

_LnVu đáp: “Vậy có thật mà hông có cu được hông?”

Tôi gào lên: “Nghiêm túc coi trời!”

_LnVu không nhắn gì thêm mà gọi hẳn video call cho tôi, tôi nhanh chóng bắt máy. Phía bên kia màn hình, _LnVu đang nằm lỏa thể trên giường với con cặc hùng dũng dựng ngược. Body cực nét không khác gì những bức ảnh được đăng tải. Có điều, anh ta đeo mặt nạ thỏ bunny che hết nửa khuôn mặt. Nhưng mà chiếc mặt nạ làm _LnVu có vẻ cuốn hút gấp bội phần.

_LnVu nằm trên giường, một tay nắm gốc cặc, một tay thì vuốt từ dưới lên, rồi từ trên xuống. Biểu cảm đa dạng vì sướng, còn miệng thì rên la hết cỡ. Tôi không đoán trước được cảnh này, quên mất phải tắt loa ngoài, điện thoại tôi cứ vậy mà phát ra tiếng: “A… Sướng quá! Ưm… Anh sướng quá bé ơi…”

Tôi thiếu điều muốn “đội quần” trước mặt Duy Long và Ngọc Lễ, lặng lẽ cắm tai nghe vào rồi xem tiếp. Ừ thì tôi đúng là không nghĩ _LnVu sẽ bất ngờ “show tuốt tuồn tuột” thế này, nhưng mà phim hay đã bày ra trước mắt ai lại nỡ chê? Huống hồ, body dáng vóc của _LnVu còn hết sức mê người, không hổ danh là chiếc body đẹp nhất trước giờ tôi chiêm ngưỡng.

_LnVu thì nhìn mặt tôi, còn tôi thì dán mắt vào con cặc cương cứng trong tay anh ta đang sục lên xuống. _LnVu còn hỏi: “Thích hông bé?”

Tôi chỉ cười cười, thật ngượng ngùng khi phải thừa nhận là tôi thích nhìn anh ta trần truồng như vậy thật. _LnVu hỏi: “Em muốn anh làm gì, nói đi! Anh làm cho em xem để em tin là anh có thật!”

Tôi không dám nói gì vì Duy Long với Ngọc Lễ còn đang ở gần bên, tôi nhắn lại: “Liếm nách đi!”

_LnVu đưa mặt xuống sát nách, phần lông bên dưới cánh tay đã được cạo nhẵn nhụi. Anh ta không chần chừ mà đưa lưỡi vào liếm láp chính mình. Tôi được đằng chân thì lân đằng đầu, lại kêu: “Quay mông lại xem nào!”

Phía bên kia, _LnVu xoay người lại, đưa bờ mông săn chắc đẩy đà vào chỗ camera. Lỗ đít anh ta hồng hào phập phồng trên màn hình khiến cặc tôi trong quần cũng rỉ nước. Có điều, cái lỗ nhẵn nhụi lông khiến tôi không kìm được mà trêu: “Á à, top gồng ha! Lỗ láng o nhỉ?”

_LnVu bất giác lấy tay che lỗ phía sau, đáp: “Em đừng có hiểu lầm, anh dọn cỏ cho sạch sẽ thôi!”

Tranh thủ lúc _LnVu còn đang giải thích, tôi liếc quanh căn phòng. Tự dưng nhìn thấy chiếc cốc thủ dâm nằm gọn một góc. Tôi chỉ chỉ vào màn hình, _LnVu liền quay người lại. Nhìn thấy cái cốc thủ dâm, anh không chần chừ mà chụp lấy rồi nhét đầu cặc vào.

Đó là chiếc cốc hai đầu, khi _LnVu dùng tay kéo nó xuống gốc cặc thì nó chỉ ôm sát được một nửa chiều dài cặc. _LnVu kéo nó lên tận đầu cặc rồi thúc thật mạnh vào, mỗi cú thúc là một lần rên lớn. Không những vậy, anh còn kêu tên tôi vang vọng khắp phòng: “Anh nứng quá Hưng ơi! Ưm… Anh muốn đút vào cái lỗ của em chứ không phải cái sextoy này… Cặc anh nứng sắp bể rồi Hưng ơi! Ưm… Anh nứng cặc quá… Qua bú cặc anh đi Hưng ơi!”

Lâu lắm rồi tôi mới lại nghe người khác khẩu dâm, cảm giác cứ như sống lại đoạn thời gian còn hư hỏng. _LnVu nằm trên giường, dùng lực chân đẩy eo lên đâm cặc ra vào sextoy. Hai hòn dái tròn vo đung đưa nhè nhẹ theo từng nhịp chuyển động. Tôi cũng chịu không nổi nữa, ba chân bốn cẳng chạy tọt vào nhà vệ sinh, gấp gáp cởi quần ra rồi sục theo _LnVu.

_LnVu mãi mê hẩy cặc, không biết tôi đã đổi từ camera trước sang camera sau. Tôi đứng trước gương, đặt con cặc trên lavabo mà sục. Điện thoại trên tay tôi không tự chủ mà rung theo. Lát sau _LnVu mới biết tôi cũng show cặc nảy giờ, hốt hoảng kêu lên: “Sao em show mà không báo trước cho anh? Trời ơi bỏ lỡ biết bao nhiêu phút giây quý giá rồi!”

Vậy rồi tự dưng tôi và _LnVu không hẹn trước mà lại chat sex. Phía bên này, tôi chỉ dám rít mấy hơi thở ra khỏi miệng để _LnVu biết tôi đang nứng cỡ nào. Còn bên kia, _LnVu như đang rên la thay cả phần tôi. Giọng anh vừa trầm vừa ấm, lại rên ra mấy câu đĩ đượi vô cùng. Tôi đã lâu rồi mới được kích thích nhiều như vậy, dù chỉ thông qua một cái màn hình điện thoại và tiếng nói chạy trong đầu. Cặc tôi nổi gân vì tôi siết tay vào cặc để kìm hãm cơn sướng. Bên kia, _LnVu cũng sắp bắn rồi.

Anh nói: “Hưng ơi… bắn với anh… Ưm… Anh sướng quá Hưng ơi! Em làm anh mê chết mất! Anh giữ không được nữa rồi! Cặc anh… A… Hưng ơi… Cặc anh… Anh ra Hưng ơi… A… A…”

_LnVu chỉa cặc thẳng vào màn hình cho nên khi xuất tinh, tinh dịch cứ thế bay thẳng vào camera khiến màn hình bên tôi mờ đục, chỉ thấy một màu trắng đục che hết màn hình rồi nhễu nhão chảy xuống. Tôi hướng cặc lên trên rồi bắn ra từng đợt, tinh trùng bắn lên mặt gương phát ra tiếng giống như khi vẩy nước vào. Tôi nhích ra khỏi gương rồi đưa camera quay “bãi chiến trường” cho _LnVu coi, anh ta còn chọc tôi: “Đừng lau, để đó lát anh chạy qua liếm hết!”

Những người đặc biệt từng xuất hiện trong đời tôi đúng là không ai giống ai. Có người thì lặng lẽ âm thầm, đợi chờ tôi chấp nhận tình cảm. Có người lại vồ vập hối hả, “cưỡng ép” tôi phải nhận lấy sự quan tâm. Tôi không dám nói chắc cảm giác trong người lúc này là gì nữa. Phải chăng… _LnVu khiến tôi thật sự mở lòng?

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!