Protected: Ký Túc Xá Nam Sinh

0 of 74 lessons complete (0%)

Chương 65: Bỏ lại thanh xuân

Mỗi ngày trôi qua, tôi với _LnVu cũng ngày một thân thiết, tôi cứ tạm gọi anh ta là Vũ vậy. Nhưng có nhiều đêm ngồi một mình suy nghĩ, tôi lại cảm giác bản thân mình như một kẻ phản bội.

“Nhưng mà phản bội gì nhỉ?… Rõ ràng đang độc thân mà… Nếu có phản bội, chắc cũng chỉ là phản bội sự chờ đợi và trông mong của bản thân mình…”

Từ đầu tôi đã biết Vũ là “trai hư”, người ta nói trai hư có sức hút riêng biệt quả là chẳng sai chút nào. Không những vậy, anh ta còn rất lắm trò. Sau cái lần chat sex với nhau cỡ một tuần, Vũ lại gửi cho tôi một cái quần lót và cái mặt nạ bunny giống cái lần trước anh đeo. Nhưng mà khi tôi kiểm tra thì bên trong còn dư ra một cái quần lót nữa. Một cái jockstrap và một cái boxer.

Tôi nhắn hỏi: “Em đâu có mặc boxer đâu, anh mua chi vậy?”

Vũ nói: “Đâu có, cái đó là của anh mà.”

Tôi hỏi: “Vậy đưa em làm gì?”

Vũ đáp: “Nhà anh hết sữa rồi. Phiền em cho vào đó tí sữa rồi ship lại cho anh!”

Trước giờ tôi mới gặp kiểu người damdang một cách công khai lộ liễu kiểu này, mà chẳng hiểu sao tôi lại thấy thú vị phết. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, tôi còn tự hỏi không biết có khi nào mai mốt tôi biến thái giống Vũ không nữa.

Tuy bình thường, Vũ tỏ ra chẳng bao giờ nghiêm túc, nhưng cũng có những lúc Vũ tỏ ra trưởng thành vững chãi như một người đàn ông đã đi qua sóng gió nửa đời người. Hôm ấy, Vũ hỏi tôi: “Em từng có bạn trai rồi đúng không nhỉ?”

Tôi xác nhận, Vũ lại nói: “Vậy sao lại không quen nhau nữa? Kể anh nghe được hông?”

Không biết có phải đã quá lâu rồi không nghĩ đến nên quên, hay hiện tại tôi đã có một chỗ dựa tinh thần khác mà nhắc đến chuyện này, lòng tôi đã không còn quặn đau như trước. Tôi tự nhiên lại cảm thấy tin tưởng Vũ mà nói ra: “Người yêu cũ em là callboy.”

Vũ im lặng một lúc, nhắn lại: “Tệ nhỉ? Nếu là anh, chắc anh sẽ không tha thứ cho người như vậy.”

Tôi bên ngoài cười, bên trong đáp: “Em vẫn tin là nếu được lựa chọn, họ sẽ không bước vào con đường đó!”

Vũ lại hỏi: “Thế tại sao lúc đó em không tha thứ? Hay còn nguyên nhân nào nên cả hai dừng lại?”

Tôi trả lời: “Lúc đó em sốc quá, cũng không đủ trải nghiệm để biết, không đủ vững vàng để tin, không đủ nhẫn nại để thấu hiểu, cũng không đủ bao dung để tha thứ.”

Vũ hỏi: “Em nói những lời này nghĩa là vẫn chưa thực sự buông bỏ được phải không?”

Tôi đáp: “Em không chắc nữa… Nhưng có lẽ là vậy.”

Vũ thở dài một tiếng, nói: “Anh hiểu mà. Nhưng mà không sao. Anh sẽ từ từ bù đắp những tổn thương mà cậu ta gây ra cho em. Cũng sẽ từ từ đợi em chấp nhận tình cảm.”

Tôi trêu: “Thôi đi! Ai mà dám yêu anh? Trong khi mặt mũi anh thế nào em còn chẳng biết!”

Vũ nói: “Valentine sắp tới rồi, hôm đó ra gặp anh nhé?”

À, thì ra Vũ không trốn tôi, chỉ là đợi thời cơ chín mùi, mối quan hệ đủ sâu rồi thì mới ra gặp mặt. Nhìn có vẻ bad boy, mà khi yêu vào cũng thận trọng quá đỗi.

Tôi sau ngày hôm ấy trong lòng cứ nôn nao, suốt ngày nghĩ ra đủ thứ viễn cảnh rồi mỉm cười ngớ ngẩn. Duy Long với Ngọc Lễ thấy tôi như thế cứ trêu chọc tôi. Ngọc Lễ hay nói: “Thằng Hưng có bồ chắc luôn! Hồi tao mới có bồ tao y chang vậy nè!”

Tôi thì cứ chối bay chối biến, nhưng Valentine tới thì ngay lập tức “hiện nguyên hình”. Hôm nay tôi diện bộ quần áo xinh đẹp và tự tin nhất. Trong lúc mở tủ quần áo, tôi vô tình phát hiện ra hộp “quà làm quen” Vũ tặng ngày mới biết nhau. Tôi phút chốc bật cười, chẳng nghĩ rằng một người khiến tôi ghét cay ghét đắng hôm đó, hôm nay lại ra ngoài cùng tôi vào ngày Valentine.

Tôi mở hộp quà, bên trong là một sợi dây chuyền bạc lóng lánh. Tình cờ, tôi lại thấy nó rất hợp với bộ quần áo hôm nay tôi diện lên người. Đôi giày lần đó Vũ tặng tôi cũng chưa mang bao giờ, hôm nay có dịp lấy ra mang luôn một thể. Tôi ngẫm nghĩ: “Tặng giày cho người khác đâu phải lúc nào cũng khiến họ chạy đi mất đâu nhỉ! Nhiều khi chạy về phía người tặng cũng không biết chừng!”

Tôi không khỏi cảm thấy bản thân dạo gần đây thật ngốc nghếch, nhưng người đời có câu “Chạy sao khỏi trận mưa rào? Thông minh đến mấy yêu vào cũng ngu!”. Tôi thì còn chưa yêu, nên chắc cũng còn tỉnh táo được đôi phần.

Giờ hẹn đã điểm, tôi lật đật ra cửa đợi ai kia sang rước. Nhưng rồi chẳng thấy Vũ đâu, chỉ thấy điện thoại hiện lên dòng tin nhắn: “Xin lỗi bé, anh còn chút việc, em đến trước đợi anh nhé! Anh đặt bàn ở quán rồi, em chỉ cần đọc tên em là được!”

Tôi thoáng buồn một chốc rồi lại vui. Hóa ra Vũ lúc nào cũng bận rộn như vậy, nhưng vẫn dành thời gian cho tôi. Tôi cứ vậy đón xe đến chỗ hẹn trước, lòng vừa bồn chồn vừa nôn nao khó tả.

Anh tài xế dừng trước một nhà hàng, trông có vẻ cũng sang trọng và đắt tiền. Tôi chưa bước đến cửa đã có nhân viên ra chào đón. Bên trong nhà hàng trang trí sang trọng, tường trắng nến rực vàng, thêm cả hoa hồng xanh được gắn dọc theo lối đi, như thể mọc ra từ những bức tường.

Tôi được hướng dẫn ngồi vào bàn mà Vũ đã đặt trước, xung quanh cũng có một vài cặp đôi khác. Ai nấy cũng nói chuyện với nhau bằng giọng điệu êm ái, từ ngữ thì như rót mật vào tai. Tôi không khỏi cảm thấy chút gò bó ngột ngạt, thà Vũ đưa tôi ra ngồi quán lề đường chắc tôi sẽ thoải mái hơn nhiều.

Chờ khoảng mười lăm phút, Vũ cuối cùng cũng xuất hiện trước cửa. Anh thực sự rất cao ráo, đẹp trai như lời bác bảo vệ miêu tả. Anh mặc bộ vest sang trọng màu kem, lịch lãm trong từng cử chỉ. Nhưng mà nhìn anh, tôi có cảm giác ít nhất cũng phải trẻ hơn tôi một tuổi.

Vũ không cần tìm cũng biết tôi đang ngồi chỗ nào, nhanh chân bước đến rồi vội vàng hỏi: “Đợi anh lâu không? Hôm nay em xinh quá! Sợi dây chuyền này hợp với em thật đó, anh còn tưởng sẽ phải tìm nó ở trong sọt rác rồi chứ!”

Tôi nghĩ đến mấy lời hăm dọa của bản thân hôm đó mà không khỏi ngượng ngùng. Vũ kể hết chuyện này rồi kể sang chuyện khác, chỉ là tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện tôi và anh chat sex. Dĩ nhiên rồi, ở trong không gian như thế này, mở miệng ra để nói những chuyện đó cũng phải tự thấy xấu hổ.

Từng món ăn được dọn lên cùng với rượu, tôi thì chẳng khác “Hai Lúa” mới lên Sài Thành. Vũ hiểu điều đó, từng món mang ra đều chỉ dẫn tôi phải ăn thế nào cho đúng. Càng trò chuyện cùng Vũ, tôi càng cảm thấy Vũ hiểu nhiều biết rộng, thực chất không thể nhìn ra đây là cậu trai hư vẫn trò chuyện với tôi mỗi ngày.

Rồi điều đó phút chốc làm tôi ngưỡng mộ, nhưng cũng không khỏi khiến tôi tự ti.

Tôi còn đang ăn dở, tiếng đàn trong quán đột nhiên vang lên. Một cô gái nhạc công với chiếc đàn vĩ cầm kẹp trên vai xuất hiện, kéo lên từng đoạn nhạc da diết nghe như nhạc đám cưới. Bất ngờ, Vũ đẩy một hộp nhỏ sang chỗ tôi, trong đó là một chiếc nhẫn. Vũ hỏi: “Làm người yêu anh được không?”

Tôi thực sự không có chuẩn bị cho tình huống này. Vui đâu không thấy, tôi chỉ thấy tim mình đập nhanh, hơi thở lại khó nhọc vì quá căng thẳng. Trước mặt nhiều người thế này, tôi… tôi nên làm sao nhỉ… Dù tôi không phủ nhận tôi có tình cảm với Vũ, nhưng cũng không phải nhanh đến mức này…

Mọi thứ xung quanh cứ như thể đưa tôi “vào thế”. Muốn tiến không được, muốn lùi không xong.

Thấy tôi chần chừ, Vũ hiểu ý, ra hiệu cho cô nhạc công kia dừng đàn. Vũ thở dài một hơi, lại nói: “Em muốn giữ hình bóng người cũ đến bao giờ hả?”

Tôi biết bản thân đã làm Vũ tổn thương, lại làm anh khó xử giữa tất cả mọi người. Tôi chỉ có thể nói: “Em xin lỗi…”

Vũ nói: “Anh làm bao nhiêu chuyện, cuối cùng vẫn không bằng nó…”

Tôi nhỏ giọng: “Em… em… Chuyện này bất ngờ quá!”

Vũ đột nhiên tỏ ra tức giận, hét to: “Em vì một thằng callboy dưới đáy xã hội mà không coi tình cảm của anh ra gì hả? Nó xứng đáng sao? Loại như nó, chỉ muốn nằm không kiếm ăn, thân thể thì để mua vui cho người khác, sống bằng đồng tiền nhơ nhuốc, chắc gì tình cảm nó dành cho mình em? Người như thế còn chưa đủ khiến em kinh tởm sao? Thứ như nó…”

“Bốp!”

Tay tôi không tự chủ mà tát vào mặt Vũ, tôi không muốn bản thân lại làm vậy, nhưng chỉ có thế anh ta mới nhận ra lời lẽ bản thân vừa nói ra thiếu chừng mực đến mức nào.

Cho dù Hoàng Tuấn không còn là người yêu của tôi, nhưng tôi không cho phép người khác lăng mạ cậu ấy trước mặt mình như vậy.

Tôi gằn giọng: “Anh im ngay cho tôi! Tôi cấm anh nói về người đó như vậy! Anh nghĩ anh là ai mà mở miệng ra là có thể lăng nhục người khác? Anh nấp dưới gầm giường người ta mỗi đêm sao biết người ta chỉ thích nằm không kiếm ăn? Không phải ai sinh ra cũng “ngậm thìa vàng” trong miệng như anh.”

Tôi nắm lấy mặt dây chuyền trên cổ giật mạnh, khóa dây chuyền bung ra mà không đứt. Tôi đập dây chuyền xuống bàn rồi nói: “Trả lại cho anh. Tôi từng yêu callboy, tôi không xứng đáng để đeo đồ vật anh tặng. Người cao quý như anh, tốt hơn đừng có dính dáng gì đến tôi. Anh bị tổn hại chút nào, tôi không gánh nổi!”

Tôi đứng dậy khỏi bàn, hướng cửa mà bước ra không ngoảnh lại. Cuối cùng, Hoàng Tuấn vẫn là chiếc “vẩy ngược” trong lòng tôi. Chỉ cần ai chạm vào, tôi không thể nào để yên được.

Thanh xuân của tôi, có thể không phải là ký ức đẹp nhất. Nhưng cho dù nó không đẹp, không có nghĩa là người khác được chà đạp nó.

Không hiểu tại sao, nước mắt tôi cứ vậy mà rươm rướm. Mảnh tình cảm bản thân dành bao ngày tháng trông mong đợi chờ, trong mắt người khác chỉ là một thứ ghê tởm đến vậy.

Tôi hướng ra đường lớn vội vàng bước ra, bất chợt đâm sầm vào ai đó. Tôi chẳng cần nhìn đó là ai, cứ gật đầu nói một tiếng “Xin lỗi!” rồi cắm đầu bước tiếp. Chợt người ấy cất giọng gọi: “Hưng chờ một chút…”

Là giọng của Hoàng Tuấn… Tại sao Hoàng Tuấn lại xuất hiện vào lúc này?

Tôi còn chưa hết ngỡ ngàng, cũng chưa kịp quay đầu lại thì Hoàng Tuấn đã bước đến cạnh bên. Hoàng Tuấn cất giọng: “Cổ Hưng trầy rồi kìa! Bị làm sao thế?”

Tôi không quay lại, đáp: “Không có việc gì đâu. Sao Tuấn ở đây? À, Tuấn có hẹn người yêu trong quán đúng không? Nhanh đi đi, kẻo trễ đó.”

Hoàng Tuấn đáp: “Không sao. Hưng đang muốn đi về hả? Để Tuấn xin phép người yêu đưa Hưng về rồi quay lại!”

“Xin phép người yêu.”

“Xin phép người yêu.”

“XIN PHÉP NGƯỜI YÊU…”

Tôi suýt chút không tin nổi vào những gì bản thân nghe được. Thì ra, Hoàng Tuấn thực sự… đã có người yêu mới rồi. Mà cũng phải thôi… Tôi động lòng với người khác, thì tôi có tư cách nào mà đòi hỏi…

Từ đầu, tôi vốn đã không nên trông mong và chờ đợi điều gì.

Chuyện nên kết thúc, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Tôi không dám nhìn Hoàng Tuấn, sợ rằng cậu ấy sẽ thấy nước mắt tôi rơi khỏi khóe mắt. Tôi dõng dạc nói: “Tuấn vào với người yêu đi, Hưng tự về được. Hưng đi trước nhé! Chào Tuấn!”

Tôi cứ vậy rời đi, bỏ lại chàng bad boy với những cảm xúc chớm nở đã vội tàn phai, cũng bỏ lại luôn cả thanh xuân của mình.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!