Xưa đọc truyện cổ tích, biết chắc kiểu gì thì hoàng tử công chúa cuối cùng cũng hạnh phúc bên nhau. Lớn lên mới nhận ra, trước tiên cần phải làm hoàng tử hoặc công chúa đã.
Nếu không phải, thì hạnh phúc khó mà nắm chắc trong tay. Huống hồ đây lại còn là đời thực, chẳng phải một bộ tiểu thuyết ngôn tình.
Ừ, đời mà, cái kết tốt đẹp thì ai cũng mong, nhưng đâu phải mong ước là có được…
Tôi một mình đi bộ, dạo quanh mấy góc đường trong tâm thế chẳng biết đi đến đâu. Đường thì rõ tên, mà trong lòng mù mịt. Mãi một lúc sau, tôi cũng chẳng biết mình đã bước đến chỗ nào. Chỗ này chỉ có một bến xe buýt trông cũng to to và sạch sẽ. Tôi đặt mông ngồi xuống, và chỉ ngồi vậy thôi. Như thể một đôi chân đi đứng lâu thì tự khắc sẽ mỏi, mỏi thì dừng lại, mỏi thì ngồi.
Mấy cặp đôi chở nhau trên xe máy lướt qua nhiều không đếm xuể, ánh mắt họ nhìn tôi lạ lẫm và nghi hoặc. Tôi cười nhạt, nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ Valentine người cô đơn không được phép ra đường à?”
Ừ thì được không phải không được phép, mà là không nên. Nhất là những kẻ lâu ngày chưa từng yêu ai, trái tim nứt nẻ khô cằn như sỏi đá. Càng nhìn bóng dáng của những cặp đôi, càng thấy rõ lòng mình trơ trọi lẻ loi đến mức nào.
Là bản thân tự chọn, không thể trách ai.
Tôi không biết bản thân ngồi đó bao lâu nữa, từ lúc xe đông, cho đến khi đường vắng. Không khí xung quanh cũng mát mẻ hơn, khiến tâm tình tôi cũng mấy phần thoải mái.
Thôi chuyện gì qua rồi thì cho nó qua. Buồn hôm nay một chút, ngày mai một chút, ngày kia một chút cũng chẳng sao. Tôi tin là kiểu gì buồn hết rồi cũng sẽ hết buồn.
Vừa lúc đó, một bàn tay lạ bỗng chụp lên đùi tôi. Hắn ta là một kẻ say rượu, quần áo cũng tươm tất, nhưng đôi mắt thì lim dim không mở nổi. Hắn sờ soạng đùi tôi, tôi giật mình đứng phắt dậy, hét to: “Làm gì vậy?”
Bằng cái giọng nhừa nhựa, hắn ta đáp: “Em dễ thương, vui vẻ chút không em?”
Tôi xoay người rời đi, không ngờ hắn đã chụp được vào lưng áo. Nhìn bộ dạng hắn thế, nhưng sức lực mạnh hơn tôi nhiều. Tôi hét to: “Buông ra!”, vừa hét vừa nắm áo mình giật lại.
Hắn ghị áo tôi một cái thật mạnh, áo tôi tét ra một đường lớn, tôi cũng theo lực kéo ngã về phía hắn. Hắn thừa thế choàng tay qua siết người tôi lại, mùi cồn nồng nặc tức khắc xộc vào mũi khiến tôi không thở nổi. Tôi lấy sức bình sinh mà kêu: “Buông ra! Cứu với… Cứu với…”
Tôi chẳng ngờ được có lúc bản thân phải kêu cứu thế này, cho nên có chút không quen. Nhưng dù cho tôi kêu rát cả cổ họng, xung quanh cũng vắng lắng như tờ. Cả một cái bóng cũng không thấy.
Tên kia đưa mũi hít vào cổ tôi, kêu lên: “Thơm quá, thơm quá…”. Tôi sợ đến phát khóc, nước mắt thì ứa ra. Tôi cố sức chạy đi, nhưng hai cánh tay hắn siết tôi quá chặt. Hạ bộ hắn thì cạ vào mông tôi, bên trong đã cương cứng như đá. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi bị người khác cạ cặc vào người mà bản thân không thể nứng nổi dù chỉ một chút.
Tôi từ đứng, chuyển sang khom người ngồi bò trườn trên đất. Quần áo tôi bắt đầu lấm lem bụi đường, nước mắt chảy ra như suối thác. Nhưng tôi càng kêu càng khóc, tên biến thái phía sau này càng thấy kích thích. Hắn cứ dán con cặc hắn lên lưng tôi, mông tôi, chà sát mãnh liệt, chẳng khác gì con quái thú vờn mồi.
Rồi từ xa có ánh đèn xe chạy đến, tôi bắt lấy hi vọng mà hét lên: “Cứu tôi! Cứ tôi! Làm ơn…”
Tiếng xe dừng lại bên vệ đường, có người nhảy xuống, nhanh tay đấm một cú trời giáng vào mặt tên phía sau. Hắn chịu đau đành phải buông ra. Người kia tiếp tục đấm đá thêm mấy cú khiến hắn lăn lốc bên vệ đường. Nhưng có vẻ vì say sỉn nên hắn nằm luôn không bò dậy nổi.
Dù kêu cứu là vậy, nhưng tôi thấy bản thân mình bị chà đạp nặng nề, không dám ngước mặt lên nhìn người vừa cứu tôi là ai. Bất ngờ, người đó chạy đến chỗ tôi, hạ thấp người, hai tay vịn vào vai tôi hỏi: “Hưng có sao không? Sao giờ này Hưng còn chưa về? Chỗ này nguy hiểm lắm!”
Trời ơi… Ông sao thật khéo trêu ngươi? Sao lại là Hoàng Tuấn… Sao lại để cho cậu ta nhìn thấy cảnh này…
Tôi không nói được gì, bao nhiêu tủi nhục tuôn ra thành dòng nước mắt. Tôi gục xuống khóc lớn, đầu chạm sát mặt đường. Tôi không đủ can đảm để nhìn Hoàng Tuấn trong lúc này nữa.
Hoàng Tuấn cởi áo khoác, choàng lên cho tôi, che lại khoảng lưng trống phía sau vì chiếc áo đã rách bươm từ nảy. Vẫn là giọng nói đó, Hoàng Tuấn nói: “Để Tuấn đưa Hưng về!”
Tôi quá xấu hổ để nói ra bất cứ điều gì, cũng không dám nhúc nhích. Hoàng Tuấn cứ vậy bế tôi lên xe, đội mũ bảo hiểm, cài quai cho tôi rồi dặn tôi ngồi chắc mà chở tôi về.
Trong đầu tôi, chỉ nghĩ được đúng một câu: “Chuyện kết thúc thì đã đành… Sao còn kết thúc theo cách tồi tệ nhất như thế…”
Tôi chẳng biết mình đã ngủ bao lâu, cũng không biết mất bao lâu để bản thân bình tĩnh lại. Mấy ngày này tôi tắt hết liên lạc, chỉ ăn rồi nằm trên giường. Tôi thà rằng đêm đó bị cưỡng dâm ở trạm xe buýt, còn tốt hơn để Hoàng Tuấn nhìn thấy tôi trong bộ dạng như vậy.
Vũ cũng biến mất rồi. Ừ, làm sao mà ở lại được nữa khi chuyện đã thành ra như thế. Thôi thì trước nay tôi chỉ có một mình, giờ đây cũng một mình, không có lý do gì mà tôi không sống tiếp được.
Thời gian dần trôi, tôi cũng không biết đã tự vực dậy bản thân từ lúc nào. Đã gần ba tháng, chuyện cũ cũng không còn là chuyện gì to tát nữa.
May thật, qua một cơn sóng gió, cuối cùng lòng tôi cũng thực sự yên bình.
Sáng sớm, Duy Long đã hớt hãi từ dưới chạy lên gác, đưa cho tôi một thứ. Đó là tấm thiệp mời, thiết kế như thiệp cưới, nhưng hóa ra chỉ là một bữa tiệc thân mật.
Tôi còn ngáy ngủ, hỏi: “Ai mời đấy?”
Duy Long ấp úng: “Của… của…”
Tôi không thèm đợi nó đáp, mở thiệp ra xem ngay. À… thì ra là của Hoàng Tuấn.
Cậu ta muốn tổ chức một bữa tiệc thân mật để giới thiệu với tất cả người mà cậu ta xem là quan trọng nhất cuộc đời.
Tôi hỏi bâng quơ: “Tổ chức ở đâu? Khi nào á?”
Duy Long đáp: “Địa điểm thì cách 1 ngày Hoàng Tuấn nó thông báo. Thời gian thì vào 3 ngày nữa, trên thiệp có ghi kìa!”
Tôi thốt lên: “WTF? 3 ngày nữa quán tao phải làm cái sự kiện quan trọng cho đối tác rồi. Coi như tao bận hông đi được nhe!”
Vào ngày hôm đó, quán tôi đúng là có sự kiện thật, nhưng cái cốt yếu vẫn là tôi muốn trốn khỏi bữa tiệc của Hoàng Tuấn. 3 tháng nói ngắn không ngắn, nhưng rõ ràng không đủ để tôi xem tất cả mọi chuyện trước nay như chưa từng xảy ra.
Chớp mắt một cái, 3 ngày cũng qua. Dù sao thì hôm nay tôi cũng đã từ chối rồi, nhưng sau cứ mãi bận lòng. Buổi chiều tôi ngồi trong quán, nghĩ vẩn vơ: “Tiệc của Hoàng Tuấn chắc là xong rồi nhỉ? Ờ, nhưng mà xong hay không cũng đâu liên quan đến mình…”
Mấy đứa nhỏ réo tôi: “Anh Hưng, vô tiếp em cái này với! Khách sắp đến rồi đó!”
Tôi nhìn đồng hồ, đã 6h chiều hơn. Khách đặt tiệc ở quán tôi lúc 8h, mà sáng giờ bận quá còn chưa chuẩn bị gì xong. Nghe nói người này là bạn của anh chủ quán, cho nên tụi tôi phải chuẩn bị cho thật chỉn chu, kẻo lại mất mặt anh.
8h kém 30, tụi tôi thay phiên nhau vào trong nhà vệ sinh của nhân viên tắm rửa thay quần áo. Đứa nào cũng đã làm cả ngày, nếu cứ để hình thù như vậy mà phục vụ đoàn khách sắp đến thì chẳng ra làm sao. Hôm nay tôi lại diện lên bộ đồ đẹp nhất trong tủ quần áo, chiếc áo đẹp nhất bị xé hôm đó thì tôi đổi thành một chiếc áo khác, kiểu dáng cũng xêm xêm. Đôi giày hoa thì tôi trả lại Vũ rồi, nhưng tôi thì thích kiểu đó quá, đành tự mua cho mình một đôi giống hệt.
8h kém 15, khách khứa bắt đầu đến. Tôi đứng trong quầy, đầu gật lia lịa như cái máy. Mỗi vị khách bước vào, mấy đứa nhỏ lại đưa họ lên lầu trên vào tận chỗ ngồi. Anh chủ hôm trước vừa cải tạo cái tầng trên cùng thành rooftop, coi bộ cũng rất chill và mát mẻ, cho nên được chọn làm nơi tổ chức bữa tiệc của vị khách này.
Con bé đứng cạnh tôi bỗng nói: “Anh Hưng, anh thấy gì sai sai hông?”
Tôi hỏi: “Em làm như quán mình chưa từng đông khách vậy? Sai cái gì?”
Con bé lại nói: “Không phải! Anh thấy khách ăn mặc kiểu gì hông? Em còn tưởng đi ăn đám cưới không á!”
Ừ nhỉ, nghe con bé nói tôi mới để ý. Ai nấy không vest thì là quần tây sơ mi, đầm váy trang trọng các kiểu. Cũng may là hôm nay tôi diện bộ đồ đẹp nhất, nhìn cũng không tệ, nếu không chắc tôi chẳng khác gì người hầu trong bữa tiệc của bọn họ, mặc dù đúng là đi hầu thật.
Đột nhiên từ ngoài có hai người khách “lạ mà quen” bước vào. Lạ với quán, quen với tôi. Trọng Quân và Nhật Hào gặp tôi đã chạy như điên đến, hỏi: “Ủa, anh Hưng làm ở quán này hả?”
Tôi hỏi: “Hai đứa đi đâu đây? Cũng dự tiệc trên này hả?”
Trọng Quân đưa tấm thiệp trong lòng bàn tay ra, nó y hệt như tấm thiệp hôm trước Duy Long đưa cho tôi.
Tôi nhìn nhìn xem xem một lúc rồi ngỡ ra: Không phải y hệt. Tụi nó là một!
Tôi thốt lên: “Thế đéo nào hả trời!”
Tôi tốn công tốn sức né tránh, cuối cùng Hoàng Tuấn lại tổ chức tiệc ở ngay quán của mình! Vậy là Hoàng Tuấn là bạn của chủ quán!
Tôi nhanh chóng lộ ra vẻ mặt thất thần, nhưng vẫn phải giữ thái độ chuyên nghiệp để còn phục vụ. Một lúc sau, cả đám trong phòng ký túc xá tôi ùa vào, cả Duy Long và Ngọc Lễ cũng ở đây. Tôi đưa những người khác lên trên, bắt Duy Long lại hỏi: “Má, sao mày không nói tao biết tiệc tổ chức ở đây? Mày biết tao làm chỗ này mà!”
Duy Long bối rối: “Trời ơi tao có biết đâu, tao tưởng Hoàng Tuấn nhắn mày rồi!”
Tôi thật chẳng biết nói làm sao, còn định trì triết Duy Long mấy câu thì nhân vật chính cuối cùng cũng xuất hiện.
Xa xa ngoài cửa, Hoàng Tuấn tay trong tay với một người con trai khác bước vào. Cậu ấy xinh đẹp lộng lẫy như một chàng hoàng tử cao sang bước ra từ trong truyện cổ tích. Cả hai mặc vest trông thật xứng đôi. Cậu ấy nhìn Hoàng Tuấn bằng ánh mắt dịu dàng chan chứa yêu thương. Hoàng Tuấn vẫn như vậy, nhẹ nhàng tinh tế, từng cử chỉ đều khiến cho người yêu cậu cảm thấy bản thân được che chở nâng niu. Ai đi bên cạnh cậu đều có suy nghĩ rằng cậu chính là chỗ dựa vững chắc cả đời.
Hoàng Tuấn không có thay đổi, chỉ là người bên cạnh đổi thành một người khác mà thôi.
Hoàng Tuấn dắt tay người yêu đến trước mặt tôi, cười nói: “Chào Hưng, đây là Khánh Minh. Cảm ơn Hưng đã giúp Tuấn chuẩn bị bữa tiệc hôm nay nhé!”
Có lẽ điều tốt đẹp nhất xảy ra với tôi hiện tại chính là người bên cạnh Hoàng Tuấn không phải Ngọc Duy.
Tôi gật đầu, đáp một câu không thể “công nghiệp” hơn: “Quý khách không cần khách sáo. Được phục vụ quý khách là niềm vinh dự của NBR Cafe!”
Tôi theo đó cứ mãi cúi đầu nhìn xuống, chẳng phải vì lòng kính trọng đối với một khách hàng, mà bởi tôi không dám đối diện Hoàng Tuấn và tình nhân của cậu.
Người ta xinh đẹp hơn tôi, cũng xứng đôi với Hoàng Tuấn hơn tôi. Tôi có gì đâu mà phải buồn phiền…
Mãi đến khi Hoàng Tuấn và Khánh Minh lên hết phía trên, mấy đứa nhỏ trong quán mới kéo đầu tôi dậy, nói: “Người ta lên trên hết rồi anh!”
Tôi lầm lũi đi vào trong bếp. Tiệc chủ yếu là tự phục vụ, đồ ăn nước uống tụi tôi đã dọn hết lên trên, cho nên cũng chẳng phải chạy lên chạy xuống gì nhiều. Có điều, rooftop phía trên chỉ cách một tầng, âm thanh từ thùng loa cứ vang vọng xuống bên dưới rõ từng chữ.
Anh MC cất giọng: “Chào mừng quý vị quan khách đã đến chung vui trong bữa tiệc ngày hôm nay! Tôi là Quán Lâm, rất hân hạnh được vào vai người dẫn chương trình!”
Tiệc cũng chỉ quanh quẩn độ 30 người, nhưng tiếng vỗ tay vang rền như sấm nổ. Cả đám bạn cũ tôi đều ở phía trên đó, nhưng chắc tụi nó cũng hiểu tôi cảm thấy thế nào, cho nên cũng không muốn chèo kéo tôi lên phía trên.
MC lại nói tiếp: “Trước khi tiệc vui bắt đầu, tôi xin mời anh Hoàng Tuấn tiến lên phía trước tuyên bố lý do cho buổi tiệc ngày hôm nay!”
Tiếp sau đó, một giọng trầm ấm vang lên. Hoàng Tuấn nói rõ từng chữ một: “Chào mọi người. Trước tiên, Tuấn xin cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi tiệc hôm nay. Thật ra, Tuấn muốn tổ chức buổi tiệc thấy này lâu rồi, nhưng vì nhiều lý do mà đến tận bây giờ mới thực hiện được.”
Giọng nói ngừng một lúc, dường như Hoàng Tuấn đang làm hành động gì đó, sau đó cậu lại nói tiếp: “Anh xin lỗi em vì đã một khoảng thời gian lâu như vậy rồi anh mới giới thiệu em đến tất cả bạn bè của mình. Hôm nay, nhân dịp này, anh muốn nói với tất cả mọi người có mặt ở đây rằng em là điều quan trọng nhất và quý giá nhất mà anh từng có được. Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh, cho anh động lực để vượt qua những thời điểm khó khăn nhất, thời điểm mà anh tưởng chừng đã buông xuôi tất cả. Anh hứa rằng sẽ dùng cả cuộc đời phía sau của mình để đối đãi với em thật tử tế, không bao giờ làm em tổn thương, không bao giờ lừa dối em dù là những điều nhỏ nhất. Em là người không ai có thể thay thế trong lòng anh. Mong rằng, em sẽ cho anh cơ hội được đi cùng em đến suốt chặng đường sau này! Cảm ơn em vì tất cả!”
Tiếng vỗ tay vang dội lại một lần nữa vang lên, phía trên ồn ào như vỡ chợ. Cả chục người đồng thanh hô: “Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Có lẽ sau đó họ hôn nhau, tất cả lại cùng nhau hò hét và chúc mừng. Tiếng của MC lại nói trong micro: “Sau đây, mời cả hai cùng trao nhẫn cho nhau!”
Một khoảng lặng kéo dài khiến tôi bên dưới này giường như nghẹt thở. Trái tim trong lồng ngực chẳng khác gì có ai đưa tay vào bóp nát.
Thực ra, hôm nay là sinh nhật tôi…
Hoàng Tuấn chắc đã quên, cho nên mới tổ chức tiệc vào đúng ngày này.
Không biết cậu ta còn nhớ vào sinh nhật tôi năm đó, chính cậu ta đã đeo lên tay tôi chiếc nhẫn đính ước và những lời thề non hẹn biển hay không…
Sinh nhật tôi năm nay, cậu ấy cũng trao nhẫn, cũng trao những lời hẹn ước, nhưng là trao cho người khác.
Tôi đã tạo nên nghiệp gì mà phải nhận lấy hậu quả thế này. Tôi không hiểu, nghĩ thế nào cũng không hiểu…
Phía trên lại vui vẻ mở nhạc rình rang, cả làng cùng nhau nhập tiệc. Tôi bên dưới này tai đã ù đi vì tiếng nhạc, mắt thì nhòe đi vì nước mắt.
Tệ thật!
Chắc tôi phải rời khỏi đây thôi, tôi không tài nào gắng gượng được nữa rồi.
Nào ngờ lúc đó, anh chủ quán lại chạy xuống bên dưới tìm tôi, nói: “Lát tiệc xong em ở lại nói chuyện với anh chút nhé!”
Tôi gật đầu, cố đáp bằng giọng khàn đi vì tiếng khóc.
Anh liền hỏi: “Em sao thế? Không khỏe chỗ nào hả?”
Tôi lắc đầu, tằng hắng lấy giọng, đáp: “Không có, em khỏe mà anh.”
Anh vội vã rời đi, chỉ kịp để lại một câu: “Ừ, vậy lát tiệc xong chờ anh với nhé!”
Thế là tôi muốn rời khỏi đây cũng không được. Mặc dù tôi không muốn, nhưng cái gì đã là trách nhiệm thì vẫn phải làm.
Hôm nay phục vụ như không phục vụ, khỏe đầu óc, khỏe tay chân, nhưng mà nặng lòng.
Một lúc sau, tiếng nhạc dần ngưng, tiếng MC lại vang lên: “Rồi rồi, tôi có chuẩn bị cho 2 người 2 cái bảng nè! Lên ngồi trên đây, quay lưng lại dựa sát vào nhau! Nào quý vị, bây giờ chúng ta cùng đặt câu hỏi cho cặp đôi này nhé! Hỏi cái gì cũng được, để coi hai người họ hợp nhau đến mức nào! Đây, tôi phát cho mỗi người một tờ giấy, ghi câu hỏi vào đây nhé, còn lại để tôi lo!”
Lặng một lúc, MC đọc câu hỏi đầu tiên: “Chồng dài bao nhiêu cm? Trời đất ơi ai hỏi cái câu này ác vậy. Mà được đó, đúng ý tui, tui cũng muốn hỏi lâu rồi mà hông dám!”
Anh ta lại đếm: “3… 2… 1… Giơ bảng! 18cm! Trùng khớp! Ái chà, ông chồng này xịn à nha!”
Sau đó, một loạt câu hỏi lại được đọc lên: “Vòng 3 của Khánh Minh là bao nhiêu?
97! Đáp án trùng khớp!
Khi giận nhau ai là người xin lỗi trước?
Đáp án là Chồng! Trùng khớp!
Nụ hôn đầu tiên ở đâu?
Trong quán bar. Tuyệt vời!
Lần đầu “quần nhau” bao nhiêu phút?”
1 tiếng lẻ 3 phút! Bên này ghi nhiêu, 1 tiếng lẻ 5 phút. Trời đất ơi? Gì dữ vậy? Ủa mà sao lệch nhau 2 phút vậy? À, ông chồng nói ổng ra trước, còn bé vợ 2 phút sau mới ra! Vậy cũng tính là trùng khớp nha!
Tư thế nào cả hai đều yêu thích?
Doggy! Úp thìa? Ủa, câu này không khớp nhau rồi nha! Ông chồng mai mốt ráng chịu khó quỳ gối chút he, chứ bé nó thích doggy đó!
Thích điểm nào của đối phương nhất?
Tất cả! Mọi thứ! Câu trả lời khác nhau nhưng trùng khớp! Tuyệt vời!”
Đoạn phía sau tôi chẳng nghe nổi nữa, tôi lấy tai nghe ra, bật nhạc thật to lấp mọi tiếng động bên ngoài. Có lẽ đây là điều tốt nhất tôi có thể làm cho bản thân lúc này.
Mắt tôi khóc đến cạn nước thì tiệc phía trên cũng tàn. Khách bắt đầu ùa xuống bên dưới. Sau khi khách xuống hết, anh chủ quán liền gọi tôi ra phía trước, tôi liền đáp lời anh: “Để em lên trên dọn rác lớn trước. Chút khách về hết rồi em với anh nói chuyện sau nha.”
Anh chủ quán gật đầu: “Ừ, anh cũng định kêu em làm vậy.”
Tôi bỏ cuộn túi rác vào túi tạp dề trước ngực, lửng thửng bước lên lầu. Rooftop lúc này không một bóng người, chỉ có ly với tách lăn lóc khắp nơi.
Tôi xé một túi rác trong cuộn ra, đeo bao tay vào rồi khom lưng nhặt rác lớn. Lúc nảy, họ cùng nhau ở nơi này, chìm đắm trong màu hạnh phúc. Đến lúc tôi đến chỗ này, cũng chỉ có thể một mình bơ vơ trong đóng hỗn độn tàn cuộc.
Tôi nhặt một miếng rác rồi lại thêm một miếng, cúi đầu khom lưng di chuyển trên sàn như một cái máy. Nước mắt tưởng như cạn rồi, lại bất giác trào ra…
Rồi bỗng dưng, trên sàn lại xuất hiện một đôi giày da. Chắc là khách nào quay lại tìm đồ vật để quên.
Tôi ngước lên hỏi: “Anh tìm đồ để quên phải không ạ?”
Chẳng ngờ rằng, đó là Hoàng Tuấn. Cậu đáp: “Ừ, anh trở lại để tìm đồ!”
Tôi không dám nhìn thẳng vào Hoàng Tuấn, chỉ có thể quay đầu nhìn sang chỗ khác. Với trách nhiệm của một nhân viên quán, tôi hỏi tiếp: “Tuấn tìm gì?”
Hoàng Tuấn đáp gọn: “Anh tìm em!”
Tôi khựng lại một nhịp, tự hỏi tai mình có nghe lầm hay không. Tôi hỏi lại: “Đừng đùa nữa. Tuấn tìm gì? Hưng tìm phụ cho? Nhanh kẻo Khánh Minh chờ Tuấn bên dưới đó.”
Hoàng Tuấn đáp: “Hưng à, anh quay lại chỗ này để tìm em. Em tại sao cứ phải trốn tránh anh vậy?”
Tôi cười nhạt: “Có những mối quan hệ không đủ khả năng để tiếp tục, nhưng không đủ can đảm để quên đi, thì trốn tránh là cách tốt nhất.”
Hoàng Tuấn nói tiếp: “Hưng, em còn thương anh mà đúng không?”
Tôi ngước mặt lên hít thở sâu, hỏi lại: “Không, Hưng quên Tuấn từ lâu rồi. Chia tay không lâu, Hưng đã có người yêu mới. Sao có thể nói là Hưng không quên Tuấn được chứ? Tuấn nhanh trở xuống đi, Khánh Minh chờ bên dưới đó!”
Hoàng Tuấn gằn giọng: “Em muốn nói dối anh đến bao giờ? Sau khi chia tay, em đến giờ vẫn độc thân. Em giải thích thế nào?”
Tôi không nóng không lạnh trả lời: “Phải có người yêu thì mới sống tốt được sao? Hưng lựa chọn thế nào, Hưng cũng đâu có nghĩa vụ phải giải thích cho Tuấn biết nhỉ?”
Hoàng Tuấn bước đến, xoay người tôi lại, nói: “Đừng dối mình dối người nữa cậu bé à! Em không vượt qua được anh, đúng không?”
Vẻ mặt Hoàng Tuấn khiêu khích đến cùng cực, nếu tôi không nể cậu ta to con hơn tôi chắc tôi đã đấm cho mấy cái liền. Thấy tôi im im không đáp, Hoàng Tuấn lại tiếp: “Sao? Bị anh nói trúng rồi hả? Nhìn em đi kìa! Bộ tạp dề này có vẻ hợp với em đấy! Đã qua lâu như thế rồi, em mãi còn chưa thoát ra được con người cũ nhỉ? Em ngày ngày đêm đêm đều nghĩ về anh đúng không?”
Tôi thật không ngờ được, Hoàng Tuấn lại có thể nói ra mấy lời đểu cán này. Hóa ra, cậu ta chỉ tử tế với người yêu, chứ không phải người yêu cũ.
Tôi hét vào mặt Hoàng Tuấn: “Ừ, tôi như thế thì đã sao? Những năm qua tôi đều không quên chuyện cũ, không quên được anh thì đã sao? Tôi vì anh mà từ chối biết bao nhiêu người tốt thật lòng thật dạ với mình đó, thì đã sao? Tôi ngày nhớ đêm mong, chờ ngày anh quay lại tìm mình, thì đã sao? Anh thấy tôi thất bại lắm đúng không? Anh thấy tôi ngu ngốc lắm đúng không? Anh đang hả hê lắm chứ gì? Anh muốn nghe thì tôi nói cho anh nghe luôn…
Gần ba năm rồi, chẳng có lúc nào tôi ngừng nghĩ về anh…
Tôi mệt mỏi đến cùng cực vì những ký ức anh để lại…
Anh còn chưa đủ hài lòng sao?
Anh còn muốn dày vò tôi thành ra như thế nào nữa…
Làm ơn… Làm ơn buông tha cho tôi được không?
Tôi chỉ muốn được sống lại là chính mình như những ngày anh chưa đến…
Có lẽ tôi đã làm được trong một phút giây nào đó.
Rồi anh lại xuất hiện… Để mọi thứ vốn dĩ đã kết thúc một lần nữa sống lại trong lòng tôi…
Anh ác lắm…
Anh biết rõ hôm nay là sinh nhật tôi mà! Sao còn cố tình lựa ngày này để đính ước với người yêu mới?
Anh biết tôi đã tìm cách trốn tránh không đến dự, mà vẫn cố tình đến tận chỗ làm của tôi để bắt tôi mắt thấy tai nghe…
Anh còn muốn dày vò tôi đến thế nào nữa hả…
Hay anh muốn tôi mãi mãi biến mất cuộc đời anh thì anh mới vừa lòng?
Anh muốn nghe điều gì thì tôi đã nói cho anh nghe hết rồi đó! Làm ơn tránh xa tôi! Làm ơn để tôi được yên bình! Làm ơn…”
Giọng tôi chuyển từ la hét sang nghẹn ngào nói không thành lời, cảm giác bị chính người mình yêu thương bắt nạt thật không dễ chịu. Tôi cứ thế mà khóc lớn thành tiếng, người tôi từng yêu tại sao lại hóa thành một kẻ xấu xa thế này.
Tiếc cho người, tiếc cho tôi, tiếc cho mối duyên tình vừa vui đã lỡ…
Rồi đột nhiên, Hoàng Tuấn ôm lấy tôi vào lòng, tôi cứ vậy gục xuống trong vòng tay Hoàng Tuấn. Tôi chẳng nói được gì, chẳng nghĩ được gì, cảm giác trong tôi hỗn độn. Nước mắt tuôn ra như thác đổ, lem ướt cả chiếc áo vest sang trọng đắt tiền. Người ôm tôi là người tôi yêu, tôi có tốn bao nhiêu công sức cũng không thể từ bỏ. Nhưng… nhưng họ yêu người khác mất rồi.
Hoàng Tuấn ôm tôi một lúc lâu, trái tim trong lồng ngực bỗng đập rộn ràng như ngày vừa quen biết. Cậu mở giọng dịu dàng, khẽ nói bên tai tôi: “Hưng à, về với anh được không?”
Tôi tự hỏi tôi có phải đang nằm chiêm bao không, hay tôi đang tự huyễn hoặc bản thân bằng những điều không có thật? Hoàng Tuấn mới vừa nảy còn thề non hẹn biển với Khánh Minh, sao lúc này có thể nói mấy điều này với tôi?
Ngay lúc đó, Khánh Minh xuất hiện ngay ở cầu thang, nhìn thấy tất cả mọi thứ. Tôi thấy bản thân mình sắp trở thành “tiểu tam” phá hoại hạnh phúc người khác đến nơi rồi, liền kêu lên: “Không phải, Khánh Minh, mọi chuyện không phải như vậy…”
Khánh Minh hét lên: “Không cần phải giải thích gì hết! Mọi người ơi, lên đây nhanh mà xem này!”
Thì ra tất cả khách khứa bên dưới đều chưa ai rời khỏi. Bên dưới xì xào tiếng bước chân, hàng chục con người vội vã chạy lên.
Tôi lấy sức gượng đứng dậy, vùng chạy ra khỏi Hoàng Tuấn. Chỉ là Hoàng Tuấn ôm tôi trong vòng tay không có một kẻ hở nào.
Cuối cùng tôi không chạy kịp, tất cả người bên dưới cũng ùa lên và trông thấy rồi…
Nhưng mà trên tay họ, người thì cầm hoa, người thì cầm bong bóng, người thì cầm bánh kem… Nhìn thế nào cũng không giống những người vừa mới dự tiệc về, lại giống những người chuẩn bị tổ chức buổi tiệc cho ai đó thì đúng hơn.
Nhưng mà ai nấy thấy Hoàng Tuấn ôm tôi trong lòng cũng đều tươi cười ra mặt. Cứ như chờ đợi từ lâu nên không giấu nổi vui mừng.
Tôi đứng giữa đám đông ngẩn ngơ. Anh chủ quán lấy micro, vặn nhỏ tiếng thùng loa để chỉ phía trên rooftop này nghe được. Anh nói: “Hưng nè, anh xin lỗi mọi chuyện đều đã giấu em. Nhưng bữa tiệc hôm nay, em mới là nhân vật chính.”
Tôi hỏi: “Vậy cặp đôi lúc nảy là ai? Còn cảnh hôn nhau và đeo nhẫn nữa? Mọi chuyện là thế nào?”
Phía bên kia, Khánh Minh bước ra với một chàng trai khác. Chàng trai này mặc vest, lịch lãm đến trong từng cử chỉ. So với Hoàng Tuấn, người này đứng cạnh Khánh Minh mới thực sự là trời sinh một cặp!
Là Vũ!
Vũ cầm lấy micro, hắng giọng nói: “Hưng còn nhớ anh không? Xin lỗi, nhưng anh không phải là Vũ, anh là Gia Trí. Hôm trước ở nhà hàng, anh không phải cố tình nói với em mấy câu đó. Là Sếp anh bắt anh nói vậy để coi phản ứng em thế nào. Mong em thông cảm. Chuyện đó cũng chỉ có anh biết, anh sẽ giữ bí mật. Nhưng mà, Hoàng Tuấn làm vậy cũng chỉ bởi nó không dám trực tiếp ra gặp em, sợ rằng em chưa tha thứ cho nó, sẽ không chấp nhận nó. Nhưng mà cái tát đó đau thật nha, khiến mặt anh sưng 3 ngày luôn đó!”
“Sếp” của Gia Trí, chính là Hoàng Tuấn. Nói vậy, _LnVu thật sự không phải Gia Trí, mà là Hoàng Tuấn.
Bóng trăng trong nước…
BÓNG TRĂNG TRONG NƯỚC!
Nếu như _LnVu là bóng trăng, thì cái tên của chủ acc chính là lật ngược tất cả ký tự lên.
_L lật ngược lên rất giống chữ T
n lật ngược lên là u
V lật ngược lên là chữ A thiếu nét
u lật ngược cũng chính là n.
…
Vậy thì _LnVu” lật ngược lên chính là “TuAn”!
Hèn gì, _LnVu có thế nào cũng không chịu gặp tôi. Khi nói chuyện với tôi qua app B, hẳn cũng đã dùng app chỉnh giọng để tôi không nhận ra.
Duy Long cũng tiến lên phía trước, cầm lấy micro mà nói mấy lời: “À, Hưng… trước tiên thì tao xin lỗi mày, tao biết là mày ghét bị người ta qua mặt, cũng ghét bị người ta sắp đặt, nhưng mà mày nghe tao nói hết cái này đã rồi có nghỉ chơi với tao cũng được.
Thật ra thì… Hoàng Tuấn lúc nào cũng nhờ tao dõi theo mày, chăm sóc cho mày.
Mày còn nhớ bà chị cho mày mượn 20 triệu đó không? Cái bà chị giữa mùa dịch khốn khó mà dễ dàng cho người khác mượn tiền mà hết dịch còn không thèm đòi lại ấy.
Thực chất làm gì có bà chị nào đâu…
Là tao kể cho Hoàng Tuấn nghe chuyện của mày, tiền đó cũng là của Hoàng Tuấn hết.”
Tôi ngẩn người ra tức khắc… Thì ra lúc tôi khốn cùng nhất, là Hoàng Tuấn đã đứng ra giúp đỡ. Theo cái cách thầm lặng nhất, tinh tế nhất khiến tôi không cảm thấy bản thân mình là một kẻ chịu ơn.
“…Rồi cái hôm mày té xe giữa đường, lúc đó tao còn đi chơi với bạn bên ngoài á. Tao có hay biết gì đâu.
Tại vì ngày nào mày đi làm về, Hoàng Tuấn cũng chạy theo phía sau canh chừng. Cho nên mày vừa ngã là Hoàng Tuấn gọi xe cấp cứu đưa mày vào viện ngay. Lúc mày tỉnh lại thì nó không dám nán lại nên rời đi rồi nhờ tao chăm mày…”
Vậy ra, đôi tay hôm đó nâng người tôi lên, không phải là mơ, cũng không phải là bác sĩ, mà chính là Hoàng Tuấn.
“…Còn chỗ làm hiện tại này, chắc mày cũng biết anh chủ quán là người quen của Hoàng Tuấn rồi phải hông?
Chứ tao có quen biết ai nhiều đâu mà giới thiệu được công việc liền cho mày khi mới hết dịch.”
Ngày đó lúc được tăng lương, tôi vẫn luôn thắc mắc. Dù tôi có làm giỏi giang mấy đi nữa, mới đi làm hơn tháng đã được tăng 5 triệu thì cũng quá đỗi lạ lùng rồi. Giờ đây, tôi hiểu rằng tiền tôi nhận được hàng tháng để trả nợ, cũng có một phần của Hoàng Tuấn gửi cho.
“…Còn cái tiệc này, vốn là không có ghi ngày giờ, bởi vì tụi tao phải xem mày có đến hay không. Nó biết mày không đi, nên cố tình tổ chức ở đây để một lần nói hết. Nó sợ mày bỏ về, nên nhờ anh chủ quán giữ chân mày lại. Tại nó biết mày đã hứa thì mày sẽ làm, dù cho ở lại đây nghe mọi người phía trên nói chuyện mày sẽ khó chịu.
Cuối cùng cũng chỉ có nó là hiểu mày nhất! Tao nói hết rồi đó. Mày muốn biết thêm chuyện gì thì hỏi Hoàng Tuấn đi!”
Phía bên kia, anh MC giật lại micro, nói: “Bài diễn văn lúc đầu là Hoàng Tuấn nó cố tình đọc to cho em nghe đó Hưng. Còn cái màn trao nhẫn với hôn nhau là của Gia Trí và Khánh Minh. Cái trò chơi thì cũng như vậy.”
Khánh Minh lúc này mới lên tiếng, giọng dịu dàng: “Minh là người quen của anh Tuấn đã lâu. Tụi mình cùng tuổi, nhưng vì kính trọng nên Minh gọi Tuấn là anh. Từ ngày biết nhau đến giờ, Minh chưa từng thấy anh Tuấn yêu hay quen một người nào khác. Minh xin lỗi nếu Minh nhắc đến Ngọc Duy làm Hưng buồn. Hưng biết đó, Ngọc Duy xinh đẹp nhường nào, khôn khéo nhường nào. Nhưng dù cho Ngọc Duy dù cho tìm mọi cách ở cạnh Hoàng Tuấn lâu đến vậy, anh ấy cũng không thay lòng đổi dạ.
Từ đầu đến cuối, trái tim ảnh chỉ đặt ở chỗ Hưng.
Lúc nào ảnh cũng nói “Anh từng vì quyết định sai lầm mà đánh mất một người. Nếu không yêu được cậu ấy, anh cũng không muốn yêu ai khác.”. Minh luôn tò mò đó là ai mà có thể khiến anh Tuấn nặng lòng đến vậy. Thì ra, không phải anh Tuấn đơn phương ôm ấp một mối tình vụn vỡ, mà bởi vì Hưng cũng chưa bao giờ muốn buông tay anh Tuấn cả.
Lúc nảy Minh đã nghe những lời Hưng nói, và những điều đó đã quá rõ ràng.
Dù có xa nhau, trải qua bao nhiêu sóng gió, gặp gỡ bao nhiêu người tốt đẹp… Cuối cùng, đối phương vẫn là một điều độc nhất không thể thay thế.
Nếu không gọi đây là số trời, Minh cũng chẳng biết phải gọi là gì nữa!”
Mọi chuyện xoay chuyển đến mức tôi không biết mình đang ở chiều không gian nào nữa.
Nhưng nếu đây là một thế giới khác song song, xin hãy để tôi ở mãi nơi này được không…?
Hoàng Tuấn quỳ một gối xuống trước mặt tôi, trịnh trọng cất lời: “Anh xin lỗi vì những lời lúc nảy, nhưng với bản tính của em, nếu anh không khích bác một chút thì em sẽ chẳng bao giờ nói ra lời thật lòng. Anh cũng biết, nếu em thấy anh hạnh phúc, em sẽ cam tâm ngậm đắng nuốt cay để hạnh phúc của anh được trọn vẹn nhất.
Nhưng mà anh muốn em biết rằng, nếu không có em, anh mãi mãi không bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn nào cả!”
Hoàng Tuấn lấy từ trong áo ra một hộp nhẫn, rồi bật mở nó trên tay: “Món đồ này anh đã giữ rất lâu rồi, nó mỗi ngày đều thúc giục anh tìm chủ nhân về cho nó. Anh xin lỗi vì đã tìm em trễ đến vậy. Anh luôn sợ hãi em sẽ một lần nữa rời đi. Nhưng cuối cùng anh nhận ra, anh không được phép sợ hãi nữa, vì anh còn phải bảo vệ em, che chở em, yêu thương em, lo lắng cho em đến hết cuộc đời…
Hưng à, về với anh được không?”
Trên tay Hoàng Tuấn là chiếc nhẫn năm đó tôi trả lại cho anh trước lúc rời đi. Nó giờ đây vẫn bóng loáng như mới. Nhìn thôi cũng biết suốt ngần ấy thời gian, Hoàng Tuấn đã không ít lần mang nó ra lau chùi kỹ lưỡng, trân trọng nó như báu vật của cuộc đời mình.
Trên tay anh, chiếc nhẫn còn lại vẫn luôn yên vị trên chỗ nó được đeo vào của mấy năm về trước. Tại sao đến tận lúc này tôi mới nhận ra…
Tất cả mấy chục con người đều nín thở nghe tôi đáp lời. Hoàng Tuấn thì chẳng khác gì một phạm nhân trước phiên tòa, còn tôi lại là người tuyên án.
Tôi nhắm mắt hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh sau mớ hỗn độn vừa rồi…
Tôi đáp: “Không được.”
Cả đám người xung quanh nhăn nhó như suýt khóc, Hoàng Tuấn phút chốc lộ ra vẻ thất thần, nhưng cố gắng gượng để hỏi: “Cho anh một lý do được không?”
Tôi đáp ngay: “Chiếc nhẫn này không may mắn. Anh đổi một cặp nhẫn khác được không?”
Không cần micro, cả đám đông hơn 30 người la ó inh ỏi, ôm nhau nhảy tưng bừng trên rooftop. Thế Sang hét lên: “Người đâu, còn không nhanh mang cái lễ đường đến đây!”
Khánh Minh bên kia trầm trồ với Gia Trí: “Chuyện tình của họ đẹp quá anh nhỉ?”
Phía bên này, Hoàng Tuấn ôm chầm tôi trong tích tắc, gấp gáp đặt lên môi tôi một nụ hôn mà cả hai đã mong chờ từ rất lâu rồi.
Trong khoảnh khắc đó tôi nhận ra, điều tuyệt vời nhất trên đời này, có lẽ là người bạn chưa từng buông tay cũng chưa từng buông tay bạn.
Vượt qua bao sóng gió, chúng tôi một lần nữa nắm tay nhau. Đoạn đường phía sau chắc chắn cũng không phải màu hồng, nhưng mà chúng tôi không thấy sợ hãi.
Bởi vì giờ đây, chúng tôi không cần phải bước qua sóng gió mà chỉ có một mình!
Sau khi quậy tưng bừng ở quán, mọi người còn ở đó trò chuyện vui chơi đến tận khuya. Riêng tôi và Hoàng Tuấn thì bị chủ quán “đuổi về”.
Hoàng Tuấn ngồi phía trước, tôi ngồi phía sau xe, cảm giác hệt như năm nào hai đứa cùng rong ruổi khắp mọi ngóc ngách của Sài Gòn về đêm.
Chỉ khác một điều, đôi tay tôi ôm ngang eo Hoàng Tuấn đã không còn ngại ngùng như ngày đó. Có bao nhiêu người nhìn đi nữa cũng không muốn buông ra.
Hoàng Tuấn đưa tôi về phòng anh, cũng là căn chung cư sát bên chỗ tôi ở. Thì ra từ lúc tôi dọn đến đây, Hoàng Tuấn cũng đã dọn theo, rồi lại ngày ngày đứng ở một góc cửa sổ mà quan sát tôi bên này.
Tôi muốn lên phòng bỏ bớt đồ đạc, nên Hoàng Tuấn đỗ xe ngay trước cổng ra vào. Chú bảo vệ hỏi: “Ủa, nay hai đứa về chung rồi đó hả? Rồi xe con đâu?”
Hoàng Tuấn cười đáp: “Xe Hưng hư nên đem đi sửa rồi chú. Mai mốt con qua chở Hưng đi làm.”
Tôi thì rảo bước lên phòng, cười vui vẻ trước mấy câu trò chuyện của hai chú cháu bọn họ.
Phòng ngủ của Hoàng Tuấn không có gác, giống phòng của một khách sạn hơn. Trong phòng xông tinh dầu thơm ngát, cũng là mùi hương mà ngày xưa có lần tôi nói với Hoàng Tuấn rằng nó làm cho tôi dễ chịu. Cánh cửa vừa đóng lại, Hoàng Tuấn đã đẩy ngã tôi trên giường, không một động tác thừa.
Cả hai nhắm vào bờ môi nhau mà lao tới, càng hôn càng cảm thấy không đủ. Tiếng xì xào kéo dài theo mỗi nhịp cả hai hít thở, đến lúc cạn cả oxy, vẫn không một ai muốn buông ra.
Cuối cùng, Hoàng Tuấn tách khỏi môi tôi trước, nhưng tôi biết anh làm vậy vì biết tôi sắp không thở được nữa rồi.
Tôi phía dưới, Hoàng Tuấn phía trên, nhìn ngắm mặt nhau thật kỹ rồi mỉm cười ngây ngốc.
Tôi còn chẳng dám tin đây là sự thật. Lạc nhau một lần, tưởng chừng đã mất nhau mãi mãi. Nhưng rồi cuối cùng, cơ duyên lại một lần nữa đưa chúng tôi trở lại bên nhau.
Hạnh phúc thật sự không phải do tranh giành mà có được. Ngược lại, phải dùng tình cảm chân thành mà đối đãi lẫn nhau.
Hoàng Tuấn cứ mãi nhìn tôi, chợt giọt nước mắt lặng lẽ tuôn ra từ khóe mắt. Anh cứ vậy mà khóc, úp mặt lên ngực áo tôi, nói trong nghẹn ngào: “Em về rồi… Anh cuối cùng cũng đợi được em về rồi!”
Tôi ôm lấy đầu anh, cũng nghẹn ngào theo: “Ừm, em về rồi!”
Hóa ra, chàng trai luôn luôn vững chãi trước bao sóng gió ấy, hóa ra cũng có sự bất an nơi đáy lòng mình.
Hoàng Tuấn không kìm nổi xúc động, vừa khóc vừa nói: “Trước đây anh không phải cố ý muốn giấu em. Chỉ là anh sợ em sẽ rời bỏ anh. Nhưng cuối cùng, vẫn không có kết cục khác…”
Lấy hơi một chút, anh lại nói: “Từ giờ trở đi, anh sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì nữa. Đừng rời xa anh lần nào nữa được không?”
Tôi nâng đầu Hoàng Tuấn lên, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, đáp lời: “Lúc đó là em không tốt, là em đã quá vội vàng. Lúc đó em đã không hiểu rằng, em thì có thể lựa chọn mọi thứ, còn anh thì không có lựa chọn nào khác. Hiện tại em không có lý do gì để rời bỏ anh, tương lai sẽ càng không có!”
Hoàng Tuấn luôn mạnh mẽ trước tất cả mọi người, chỉ yếu đuối trước một mình tôi. Như thế cũng đủ biết anh yêu tôi đến nhường nào. Tôi cũng muốn anh biết rằng, trong lòng tôi anh quan trọng không kém!
Tôi đỡ Hoàng Tuấn ngồi dậy, quẹt nước mắt trên má anh, cười nói: “Em đi làm cả ngày người dơ quá. Không biết có ai rộng lòng tắm giúp không nữa?”
Hoàng Tuấn hít một hơi sâu, lấy lại thái độ bình thường, đáp: “Để cho anh!”
Lời vừa dứt, Hoàng Tuấn lập tức bế tôi phía trước. Bên trong nhà tắm có bồn tắm khá to, không thua gì ở khách sạn lần đó. Trong lúc đợi nước chảy vào bồn, tôi và Hoàng Tuấn lại tranh thủ trao nhau vài nụ hôn nữa.
Một lúc sau, Hoàng Tuấn bước vào bồn trước, đến khi thấy nước ấm vừa rồi thì mới đón tôi cùng vào. Lúc này tôi mới có thời gian nhìn ngắm thân hình hoàn mỹ của anh. Không ngờ mấy năm xa cách, anh mỗi lúc càng khiến người khác phải thèm thuồng. Nó khác xa đến mức khi thấy anh giả danh _LnVu trên app B, tôi đã không thể nhìn ra được.
Tôi trêu: “Xa em cũng đâu có tệ ha! Anh ngày càng đẹp trai, body thì lại mỗi lúc một sịn sò. Em mà không trở lại nói không chừng năm nữa thôi, chắc anh đăng ký thi Nam Vương là người ta trao cúp luôn khỏi thi thố gì nữa.”
Hoàng Tuấn ngắt mũi tôi, nói: “Thật ra anh chỉ mới chăm chỉ tập gym mới đây thôi. Có người nhìn ngắm anh mỗi ngày khiến anh có động lực tập không biết mệt!”
Hoàng Tuấn đang nhắc lại lúc trước ngày nào cũng video call làm trò cho tôi xem. Tôi đang cười vui vẻ thì sực nhớ, vậy người lần đó book tôi khi tôi định làm callboy… cũng là Hoàng Tuấn.
Hoàng Tuấn rất nhanh nhận ra biểu cảm khác thường của tôi, anh hỏi: “Em sao thế? Không khỏe chỗ nào?”
Tôi lặng lẽ đáp: “Trước đây, trong mùa dịch, có một bạn callboy ở khu này…”
Hoàng Tuấn ngắt lời: “Cậu ấy vừa mới bắt được vị khách đầu tiên, nhưng lại hủy kèo phút chót, cho người ta leo cây, còn chặn luôn tài khoản. Đúng không?”
Hoàng Tuấn nói những lời này, dĩ nhiên biết đó là tôi. Tôi hỏi lại: “Thế nếu lúc đó, em thật sự sang chỗ anh, anh sẽ làm thế nào?”
Hoàng Tuấn đáp: “Nếu lần đó em thật sự gặp anh, có thể mình đã không cần xa nhau thêm một khoảng thời gian dài như vậy nữa.”
Tôi ngẩn ngơ hỏi: “Anh không để tâm chuyện đó sao?”
Hoàng Tuấn đáp: “Anh biết em làm chuyện đó vì điều gì, anh từng trải qua điều tương tự mà! Hôm đó may mà Duy Long đã báo cho anh biết chuyện nhà em trước, anh chỉ thấy thương em và bất lực vì không thể xuất hiện ngay lúc đó để che chở em. Anh đã đi con đường đó bao lâu, anh biết nó không bao giờ dễ dàng cả. Cho nên, một khi còn có thể, anh tuyệt đối không để người anh thương phải liều mình!”
Tôi lao đến chỗ Hoàng Tuấn, tựa đầu vào vai anh, không biết phải nói gì. Hoàng Tuấn âu yếm ôm tôi, tay anh xoa trên lưng tôi nhè nhẹ.
Sau đó, Hoàng Tuấn còn kể tôi nghe nhiều chuyện. Thật ra, trong cái rủi có cái may. Năm đó sau khi tôi rời đi, Hoàng Tuấn mang theo trái tim chết lặng mà tiếp tục công việc ở quán karaoke đó. Rồi cơ duyên đưa đẩy cho anh gặp một vị khách đặc biệt, người đã thay đổi cả cuộc đời anh từ lúc đó.
Người đó lắng nghe câu chuyện của anh, quyết định giúp anh bước ra khỏi con đường đầy chông chênh ấy. Ban đầu, anh được làm trợ lý của người đó, bởi anh ta là một nhân sự cấp cao trong một tập đoàn lớn. Qua thời gian ở cạnh và được học hỏi, Hoàng Tuấn đã có thể vững vàng bước đi trên đôi chân của mình.
Khi vừa ra trường chưa bao lâu, mức lương anh nhận được đã bằng một người có ba năm kinh nghiệm. Đến cả Gia Trí lớn hơn anh một tuổi, vẫn vui vẻ làm cấp dưới của anh. Người ấy giờ đây đã sinh sống ở nước ngoài, nhưng đối với Hoàng Tuấn, anh ta mãi mãi là một ân nhân.
Hoàng Tuấn lại nói: “Lúc đó tiền bạc anh không thiếu, gánh nặng cuộc đời anh giống như đã được giải quyết hết. Nhưng anh lại mất em… Anh chỉ ước có thể dùng tất cả tiền bạc em có đổi lấy một giấc mơ, một giấc mơ mà trong đó được nhìn thấy em, được ôm lấy em, được nằm cùng em trên một chiếc giường, được âu yếm bên dưới lớp chăn mỏng… Thật tốt, vì cuối cùng em cũng trở về rồi!”
Tôi và anh lại âu yếm nhau trong một khoảng lặng. Lúc này đây, dù chẳng ai nói gì, trong lòng cũng cảm thấy đủ đầy trăm ngàn lời ngon tiếng ngọt.
Tôi lại nhớ ra một chuyện muốn hỏi: “Vậy Ngọc Duy thì thế nào?”
Hoàng Tuấn hít một hơi, nói: “Anh biết chuyện Ngọc Duy đã làm, cậu ta thực tế đã làm em rời xa anh. Đã có lúc anh muốn khiến cậu ta đau khổ đến cùng cực để trút giận, nhưng rồi anh nhận ra, trút giận thì có ích gì khi em vẫn sẽ không trở về…”
Tôi hỏi: “Vậy rồi anh để cậu ta ở bên cạnh hả?”
Hoàng Tuấn giãy nảy: “Anh để cậu ta bên cạnh khi nào chứ? Không phải anh luôn ở sát bên cạnh nhà em hay sao? Anh với cậu ta chỉ là đồng nghiệp, trên bàn nhậu lần đó cũng chỉ là bất đắc dĩ ngồi chung vì vô tình gặp khách. Chẳng biết cậu ta làm cách nào có thể bước chân vào công ty anh nữa, chắc là “dùng thân” hối lộ Sếp lớn. Có điều, cậu ta làm điều đó quá tốt. Cuối cùng bị ông ta bám mãi không buông. Theo ông ta thì bị vợ ông ta dọa chém. Nhưng buông ông ta thì chắc chắn không tồn tại nổi trong ngành.”
Thời gian không có tôi, Ngọc Duy có sắc dùng sắc, có thủ đoạn dùng thủ đoạn, cuối cùng vẫn đại bại trước một tấm chân tình.
Cậu ta giờ đây muốn sống yên còn khó, huống hồ là tranh đoạt với người khác.
Tắm rửa cũng xong, chuyện gì cần cũng đã nói hết. Tôi bảo Hoàng Tuấn ra ngoài trước, tôi ở lại bên trong làm gì thì Hoàng Tuấn cũng biết.
Lúc tôi trở ra, Hoàng Tuấn đã nằm đợi sẵn trên giường, người không có miếng vải nào che thân. Thân trên lực lưỡng cường tráng, thân dưới hùng dũng dọa người.
Tôi còn chưa bước được mấy bước, Hoàng Tuấn đã không chờ được mà nhảy xuống giường bế tôi đặt vào chỗ cần đặt.
Đèn được chỉnh mờ, nhạc được mở chậm. Phía bên kia là khung cửa sổ nhìn ra một bên thành phố đã chìm vào giấc ngủ. Còn với tôi và Hoàng Tuấn, đêm nay lúc này mới chính thức bắt đầu.
Cả hai trần truồng từ trên xuống dưới, vừa hôn nhau ngấu nghiến vừa sờ soạng bất cứ chỗ nào đôi tay có thể chạm tới được. Đợi chờ hơn hai năm là quá lâu, những thôi thúc nhục dục dồn nén nơi đáy lòng một lần bộc phát mãnh liệt.
Hoàng Tuấn nằm bên dưới, tôi ngồi trên người anh, xoay mông đưa vào chiếc lưỡi đang thèm khát của anh. Tôi cũng thèm con cặc cương cứng kia không kém. Tôi ngậm lấy nó và nuốt nhả bằng tất cả sức lực. Tôi giữ cổ họng thẳng, nuốt một phát thật sâu cho toàn bộ con cặc chạy vào bên trong. Bàn tay anh bấu vào mông tôi, con cặc anh trong miệng tôi cũng giật liên hồi vì sung sướng.
Anh đưa miệng tới cạnh lỗ đít tôi, không chút từ tốn mà bú mút chùn chụt. Đầu lưỡi anh liếm bên ngoài, rồi lại hung hăng tìm cách len lỏi vào trong. Đã gần ba năm nơi ấy chẳng có ai động đến, lúc này bị anh kích thích mãnh liệt, làm tôi đi từ nhột nhạt cho đến sướng tê người. Cặc tôi trên bụng anh cứ vậy rỉ ra nước nhờn, anh nhanh chóng đẩy mông tôi lên cao một chút, nhẹ nhàng kéo cặc tôi xuống phía dưới rồi cho vào miệng mình.
Hoàng Tuấn còn chọc tôi: “Hình như em to lên không ít!”
Tôi đáp: “Vẫn chưa bằng một nửa của anh!”
Cả hai tiếp tục bú mút nhau, dù chỉ có những tiếng rên khẽ, nhưng chúng tôi đều không khỏi sướng run cả người. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Hoàng Tuấn lật tôi xuống giường, chuẩn bị cho khoảnh khắc mà cả hai luôn mong chờ.
Hoàng Tuấn kê cái gối xuống dưới lưng tôi, tôi quắp hai chân mình ra phía sau lưng anh. Anh dịu dàng nói: “Anh vào nhé?”
Tôi không đáp, chỉ cười hỏi lại: “Hôm nay không úp thìa hả?”
Anh đáp: “Anh muốn vừa ra vào vừa nhìn em, vừa hôn em, vừa hít lấy hơi thở của em…”
Tôi kéo đầu anh xuống, tay vòng qua cổ anh, hôn anh mãnh liệt. Anh nhẹ nhàng đút đầu cặc cương cứng nóng hổi vào đít tôi. Có lẽ từ nảy đến giờ anh chăm sóc nó quá kỹ càng và bôi trơn đầy đủ, tôi chẳng thấy đau chút nào, chỉ thấy sướng râm ran cả vùng bên dưới. Cũng có thể, sự mong chờ đã khiến tôi quên mất đau đớn là gì rồi.
Anh cứ thế nhẹ nhàng nhét cặc vào sâu hơn, từng chút từng chút một. Tôi cảm nhận rõ từng milimet cặc đang trượt vào trong cơ thể mình. Vì bôi trơn bên trong rất nhiều mà cặc anh lại rất to, thân cặc cứ thế chèn ép làm chất bôi trơn trào ra ngoài lỗ. Anh rút nhẹ cặc ra rồi lại nhẹ đút vào, chất bôi trơn cứ theo từng nhịp ra vào mà phát ra tiếng ọp ẹp.
Tôi và anh thì chẳng mấy quan tâm, vì đôi tai lúc này đây chỉ nghe được tiếng rên trầm đục bị nén trong cổ họng. Đầu óc cả hai thì đã mụ mị vì ái tình và nhục dục.
Hôn được một lúc, tôi tách môi ra rồi nói: “Anh đang làm tình hay tập dưỡng sinh vậy hả?”
Tôi biết Hoàng Tuấn từ nảy đến giờ vẫn là cố kiềm chế bản thân, nhưng tôi làm chuyện này cùng anh, là muốn nhìn thấy khoảnh khắc anh phóng túng nhất, muốn nhìn thấy bản thân mình có thể làm anh vui vẻ.
Hoàng Tuấn vừa thở vừa cười, nói: “Vậy anh xin phép!”
Lời vừa dứt cũng là lúc tôi bắt đầu cảm thấy hối hận vì sự khiêu khích của mình. Anh rút cặc ra rồi đẩy cặc vào nhanh như một cái máy, tôi không thể đếm một hai nữa, thày vào đó phải đếm năm mười…
Anh chống hai tay xuống giường, mặt hướng về tôi, mắt nhắm nghiền nói bằng đôi môi khô khốc: “Em có biết anh mong chờ cảm giác này bao nhiêu đêm rồi không hả? Sướng… Anh sướng đến chết mất Hưng ơi!”
Tôi rên ư ử vì bên dưới bị dập cho tơi tả, nhưng vẫn đủ sức trêu chọc anh: “Anh mà chết là em cho người khác thay anh làm chuyện này đó!”
Hoàng Tuấn thay đổi từ chống bàn tay thành chống cù chỏ xuống nệm, áp sát vào tai tôi mà nói: “Còn lâu anh mới để chuyện đó xảy ra! Anh đụ em liên tục 3 ngày 3 đêm còn được!”
Tôi tự nghĩ: “Đến rồi… đến rồi… bản tâm hoang dã đó sắp sửa trỗi dậy rồi…”
Tôi thở trong ngắt quãng, lại hỏi: “3 ngày… 3 đêm… anh không… không chán sao?”
Hoàng Tuấn đáp: “Không bao giờ chán… Đụ em đến khi nào cái lỗ này gặp cặc anh thì tự khắc nở ra thì mới thôi… Đụ em đến lúc em xin tha mới dừng… Em là cố tình dụ dỗ anh đúng không? Cặc anh đút vào lỗ em rồi thì không thể nứng với ai được nữa hết… Tất cả là tại em… Em phải chịu trách nhiệm cho anh đụ…!”
Phía trên thì nói, phía dưới thì kéo cặc ra đẩy cặc vào. Có lúc nhanh, có lúc chậm, nhưng không có lúc nào ngưng.
Anh cứ thở từng hơi mạnh mẽ phả vào tai tôi, lại nói: “Anh sướng cặc quá… Em có biết anh nhớ em lắm không? Cả cặc anh cũng nhớ em nữa! Mỗi lần thủ dâm đều phải mở hình em để xem! Mỗi lần xuất tinh đều phải kêu thật lớn tên em! Em có biết không hả? Biết hay không thì cũng banh đít ra cho anh đút cặc vào đi! Anh nứng sắp bể cặc rồi… Tất cả là tại em… Anh phải đụ em cho tới khi trời sáng!”
Không chỉ là mặt mũi và body, mà màn khẩu dâm mỗi lúc làm tình của Hoàng Tuấn cũng có vẻ đặc sắc hơn rồi. Tôi trước đây luôn tự nhủ bản thân mình yêu cùng lúc hai người: một Hoàng Tuấn đạo mạo nghiêm chỉnh bên ngoài, một Hoàng Tuấn miệng mồm hư hỏng trên giường.
Tôi biết anh cũng mỏi tay mỏi chân rồi, liền lật người đổi thành thế cưỡi ngựa. Nhưng mà tôi nhún có nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng tốc độ dập của Hoàng Tuấn được. Tôi hỏi anh: “Không biết… ưm… thế này… ưm… anh có… anh có sướng không?”
Hoàng Tuấn kéo tôi nằm xuống trên người anh, bên dưới nhẹ nhàng đẩy lên xuống để cặc di chuyển ra vào. Anh thì thầm: “Chỉ cần được đút cặc vào đít em, tư thế nào anh cũng sướng!”
Hoàng Tuấn nằm dưới, tôi nằm sấp trên người anh. Hai chân tôi dang rộng, còn hai chân anh thì khép hờ. Anh đẩy hông đều đều, con cặc theo đó mà nhẹ nhàng chuyển động. Hai tay anh lại nắn bóp mông tôi phía trên. Một tay tôi chống xuống giường để hơi đỡ nửa thân trên lên, một tay kia tôi vịn vào chỗ cặc anh chui vào đít tôi. Vừa để đảm bảo rằng cặc không rớt ra, vừa để sờ vào chỗ nối liền tôi với anh thành một thể.
Nhưng tôi chỉ là lo xa, cặc anh dài đến thế, có di chuyển nhanh hơn nữa, mạnh hơn nữa cũng không tuột ra được. Trong tư thế này tôi sướng quá, chỉ có thể rên mất kiểm soát, anh lại kéo tôi xuống tiếp tục hôn.
Chợt anh kêu lên: “Anh nứng quá Hưng ơi… anh không kiềm được nữa!”
Sau đó, anh đỡ người tôi lên thế quỳ gối, kéo ra chỗ thành giường. Anh bước xuống giường, vòng ra phía sau tôi. Trong tư thế đó, anh đút cặc vào và đẩy thật nhanh thật mạnh.
Vừa đẩy cặc, anh vừa đưa tay xuống vuốt con cặc cương cứng của tôi. Tôi cùng lúc được chăm sóc tận tình cả hai nơi, cũng không thể kiềm được sung sướng.
Tôi nói: “Em sắp ra… Tuấn… ưm…”
Hoàng Tuấn đáp: “Không được, anh muốn uống tinh của em!”
Tôi lại hỏi: “Vậy em… ưm… em cũng… ưm… sướng quá… em cũng uống tinh của anh được không?”
Hoàng Tuấn lắc đầu, nói: “Không được! Tinh trùng của anh là để thụ tinh cho em rồi!”
Anh bấu chặt tay vào eo tôi, thúc cặc mãnh liệt. Cơn sướng chạy lan ra toàn thân, tôi và anh đều thở hổn hển.
Anh kêu lớn: “Hưng ơi… Hưng ơi… Anh bắn vào trong em nhé! Trong này… trong này là của anh! Là của riêng anh! A… A… Hưng ơi… Anh ra… Anh ra… Ưm… Ưm…”
Lúc Hoàng Tuấn đút cặc vào hết cỡ, cũng là lúc tôi cảm nhận từng sự ẩm ướt nóng hổi trào ra từ chỗ đầu cặc. Anh bắn tinh đầy bên trong tôi, tinh dịch nhiều đến mức chạy đến mọi ngõ ngách trong lỗ, khiến từng cm đều nóng rần rần…
Cặc anh vẫn để yên trong lỗ, không hề xìu đi một chút nào. Chắc anh cũng biết tôi cảm thấy dễ chịu với cảm giác “được lấp đầy” này.
Anh dựng người tôi lên, cắm cặc trong đít tôi khi cả hai đều đang đứng thẳng. Tôi dựa cả người vào anh, tay anh lại sục cặc cho tôi. Bàn tay quen thuộc ấy hiểu rõ đến từng điểm nhạy cảm trên con cặc tôi. Một tay kia anh ôm ngang ngực tôi, tôi rướn cổ về phía sau hôn anh, anh liền nhiệt tình đón lấy…
Một… hai… ba… Tôi rên la trong cổ họng rồi bắn ra từng đợt. Tinh dịch xuất ra khỏi cặc cũng nhiều và đặc hơn mọi khi, vươn vãi khắp nơi trên sàn nhà. Cặc anh thì đút vào đít tôi, môi anh thì hôn tôi, cho nên không tài nào uống tinh trùng của tôi được. Nhưng dĩ nhiên điều đó chẳng quan trọng. Miễn là bịch nước mía của tôi còn, tôi cho anh uống cả đời còn lại cũng không hết!
Người ta nói thức khuya mới biết đêm dài, nhưng mà tôi đâu có thấy vậy. Tôi và anh mới làm tình đến lần thứ 3 thì trời đã mấp mé sáng mất rồi!
Sau khi mây mưa liền tù tì mấy bận, tôi và anh cuối cùng mới kiềm nén lại chút “thanh xuân hừng hực” mà ôm nhau đi ngủ.
Trời sáng rồi, ngày mới đã bắt đầu.
Trong ngày mới này, tôi có anh. Anh có tôi. Chúng tôi có nhau.
Lần sau, khi tôi mở mắt ra bên cạnh anh, sóng gió của ngày cũ đều đã trôi qua như một cơn ác mộng.
Chúng tôi vẫn ở đây cạnh nhau, viết tiếp câu chuyện ngày cũ như chưa bao giờ xa cách.
Có lẽ bởi vì, trong thâm tâm mỗi người, người kia chưa bao giờ là xa cách!