Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 68: Đợi chờ

Thoắt cái đã vài năm trôi qua, làng Thảo Phu giờ đã phần nào khôi phục. Tuệ Nghi đưa những sư huynh đệ ngày trước còn sống sót quay trở về, xây nhà mở chợ, gầy dựng lại làng như di nguyện của Sư mẫu.

Suốt những năm nay, Hiểu Lâm vẫn ngày ngày ở trong căn nhà cạnh gốc cây cổ thụ cùng Tuệ Minh. Dù thân xác của Tuệ Minh bị trúng nguyền không thể thối rữa, nhưng mỗi ngày Hiểu Lâm đều thay Tuệ Minh tắm táp thơm tho sạch sẽ. Ngoài những khi về nhà thăm mẹ, Hiểu Lâm dường như chẳng rời khỏi Tuệ Minh bao giờ.

Nhưng ngần ấy thời gian, biết bao phương thuốc quý, biết bao vĩ nhân được mời đến, vẫn không tài nào tìm ra được lời giải cho lời nguyền trên người Tuệ Minh. Nhưng Tuệ Nghi và Hiểu Lâm chưa bao giờ từ bỏ. Chỉ cần họ còn sống, họ sẽ không dừng lại, cho đến khi mang Tuệ Minh từ cõi chết trở về.

Hiểu Lâm mấy năm nay cũng có nhiều đổi khác. Sống trong làng Thảo Phu lúc nào cũng có người tới lui thăm hỏi, hắn từ một kẻ lạnh lùng ít nói đã trở nên hòa nhã thân thiện hơn. Tuệ Minh mà có ở đây, có lẽ cũng rất lấy làm vui mừng về điều đó.

Sáng nay Xuân Linh mang cả núi lương thực đến làng Thảo Phu, như một lời cảm tạ Tuệ Nghi vừa đến làng Phục Ma thăm khám cho dân làng. Sẵn tiện ghé sang thăm hỏi Từ phu nhân một tiếng. Không chỉ có cô, cả Sỹ Luân, Kỳ Bách và Liễu Thịnh cũng đi theo góp vui. Từ ngày định mệnh ấy, Từ gia với Tôn gia càng thêm thân thiết, Kỳ Bách và Sỹ Luân cũng được Từ phu nhân xem như con cái trong nhà.

A Khôi năm nay đã lớn bộn, cậu bé từ lúc được đưa về Tôn gia đã được Xuân Linh và Sỹ Luân yêu thương như con ruột. Hôm nay cậu bé cũng đến Từ gia, vì là ngày họp mặt thường niên của gia đình.

Tuệ Nghi đứng bên ngoài gọi lớn vào trong:

– Từ công tử! Ta đến trông Tuệ Minh cho huynh!

Hiểu Lâm chậm rãi bước ra ngoài:

– Đa tạ. Ta đi một lát sẽ về ngay.

Mỗi năm một lần, Hiểu Lâm sẽ nhờ Tuệ Nghi sang nhà trông chừng Tuệ Minh để hắn trở về thăm mẹ. Suy cho cùng, Tuệ Minh cũng chẳng còn ở đây nữa. Dù đau lòng đến mấy, Hiểu Lâm cũng không nên vì người đã chết mà bỏ mặc cả người sống. Huống hồ, đó lại còn là mẹ và em trai hắn.

A Khôi đang ngắm nghía mấy bông hoa trước sân nhà, thấy Hiểu Lâm bước vào liền reo lên:

– Bá bá về rồi!

A Khôi chạy đến, nhảy lên người Hiểu Lâm. Hiểu Lâm cũng hết sức cưng chiều mà bế A Khôi lên đặt lên vai. Mọi người trong nhà nghe thấy cũng ra đón Hiểu Lâm. Tịnh Quân thấy hắn liền rằng:

– Nhanh vào đây, mọi người đều đang chờ ngươi đấy!

Gốc hắc tâm thảo sau vườn cũng ngày càng lớn gấp bội. Tịnh Quân thấy cây tươi tốt xanh mướt, lại có tán lá rộng rãi mát mẻ, liền làm một chiếc bàn to đặt dưới gốc cây. Chiếc bàn kê sát vào gốc cây, như thể nó cũng là một thành viên tham dự bàn tiệc này.

Hai chỗ ngồi cạnh gốc hắc tâm thảo, tuyệt nhiên là dành cho Từ phu nhân và Hiểu Lâm. Không ai bảo ai, nhưng tất cả mọi người đều xem gốc hắc tâm thảo thay thế cho sự hiện diện của Tuệ Minh, bởi ở Từ gia, chỉ có nó là gắn liền với Tuệ Minh nhất.

Vẫn như mọi năm, bàn tiệc đầy đủ các món cực phẩm nhân gian do chính tay Xuân Linh làm. Nhìn cả bàn thức ăn rộng lớn, dù không ai dám nói ra, nhưng họ đều nhớ đến Tuệ Minh, kẻ mà hễ thấy đồ ăn là sáng mắt, có bao nhiêu trên bàn cũng dọn cho bằng sạch.

Năm nay chiếc bàn lại thêm một ghế vì có Liễu Thịnh cùng về, bàn tiệc lại thêm nhiều câu chuyện rôm rả. Sau một hồi ăn uống, Từ phu nhân mang theo Xuân Linh và A Khôi vào trong nhà, tâm sự mấy chuyện mẹ con, nhường bàn tiệc lại cho những thanh niên còn đang chè chén bê bết. Tịnh Quân lúc này đã ngà ngà say, khều khều Kỳ Bách hỏi:

– Đây là “người của đệ” sao? – Vừa hỏi vừa chỉ tay vào Liễu Thịnh.

Kỳ Bách lại đáp rất thẳng thắn:

– Đúng thế! Huynh trông cậu ta có “được” không?

Tịnh Quân quàng tay sang cổ Hiểu Thức, cười hề hề:

– Cũng được đấy, nhưng làm sao bằng Hiểu Thức của ta! Ha ha!

Hiểu Thức mắc cỡ đánh yêu Tịnh Quân khiến mọi người cười vui vẻ. Lại nói đến chuyện của Liễu Thịnh, những tưởng cậu đã phải mang tử tội vì sai lầm của mình, cuối cùng nhờ lấy công cuộc tội, Tôn lão sư đã rộng lượng cho cậu một cơ hội. Xét ra thì làng Phục Ma năm đó cũng không tổn hại điều gì. Hơn nữa, Liễu phu nhân đã đánh đổi mạng mình cho con trai, ông vốn không thể xem điều đó như không có gì.

Liễu Thịnh tuy được tha tội chết, nhưng cậu buộc phải lập tử thệ với làng. Nếu cậu dám có suy nghĩ phản bội hay làm hại làng một lần nào nữa, cậu tuyệt nhiên sẽ đối mặt với cái chết.

Tịnh Quân nghe chuyện của Liễu Thịnh lại càng phấn khích, tiếp tục tra hỏi thêm thanh niên ít nói ngồi bên kia:

– Sỹ Luân à, huynh dự tính khi nào sẽ sinh hài tử đây hả? Chúng ta nóng lòng được bế điệt nhi lắm rồi!

Sỹ Luân cười đáp:

– Đợi A Khôi lớn một chút nữa, Xuân Linh nàng ấy sẽ sinh hài tử cho ta!

Tịnh Quân càng uống càng say, lại đùa:

– Hiểu Thức à, hay là tối nay ta và đệ cũng sinh một đứa đi chứ hả?

Hiểu Thức vừa buồn cười vừa mắc cỡ, đáp:

– Huynh uống say rồi, nhanh vào trong nghỉ ngơi!

Tịnh Quân càng say càng nhây, lại cười nham nhở:

– Đệ muốn sinh hài nhi cho ta ngay bây giờ sao? Ha ha! – Đoạn, hắn quay sang Hiểu Lâm đang ngồi trầm ngâm một bên nói tiếp – Nếu Tuệ Minh có ở đây thì tốt quá, chúng ta mỗi người một cặp, nhỉ?

Cả bàn lập tức im bặt tiếng cười, trừ Tịnh Quân, ai nấy đều hướng về Hiểu Lâm nhìn xem sắc mặt. Hiểu Thức thấy Tịnh Quân càng nói càng đi xa, nhanh chóng đưa hắn vào trong phòng, không quên xin lỗi Hiểu Lâm một tiếng:

– Hiểu Lâm ca ca, huynh ấy say quá rồi… Huynh…

Hiểu Lâm nhìn chung rượu trong tay, khẽ đáp:

– Ta không sao. Đệ đưa hắn vào nghỉ trước.

Không khí rơi vào một khoảng lặng ngột ngạt, Kỳ Bách khơi ra mấy chuyện khác để cứu vãn tình hình, nhưng dường như không có bao nhiêu tác dụng. Chỉ thấy Hiểu Lâm liên tục nâng chung rượu trên tay. Một, hai, mười, hai mươi… dường như không có điểm dừng. Tịnh Quân đã vô tình nói ra cái điều mà không ai dám nhắc đến, khiến nỗi phiền muộn trong lòng Hiểu Lâm như giọt nước tràn ly.

Liễu Thịnh khẽ hỏi:

– Huynh ấy uống nhiều quá rồi, chúng ta phải làm sao?

Sỹ Luân lắc đầu, ra hiệu cho Liễu Thịnh đừng can dự vào. Đoạn, mọi người rời khỏi bàn, để lại một mình Hiểu Lâm bên chung rượu nhạt. Cứ một ký ức của Tuệ Minh hiện lên, hắn lại dùng vị cay nồng của rượu mà dằn xuống. Cho đến khi Từ phu nhân bên trong bước ra khuyên bảo, Hiểu Lâm mới chịu thôi.

Hiểu Lâm đứng dậy khỏi bàn, chào từ biệt mọi người rồi xoay người biến mất. Rượu dần ngấm vào người, nhưng nó không làm Hiểu Lâm say, chỉ khiến hắn cảm nhận rõ ràng hơn nỗi đau mất mát cứ ngỡ đã vượt qua được, nào ngờ vẫn còn nguyên vẹn ở nơi đáy lòng.

Hiểu Lâm vào nhà, mùi rượu bay nồng nặc khiến cho Tuệ Nghi giật mình:

– Từ công tử, cậu uống rượu sao?

Không phải tự nhiên Tuệ Nghi lại hỏi điều này, mà bởi bao năm nay, Hiểu Lâm chưa bao giờ uống say đến như thế. Hắn luôn sợ nếu bản thân uống say, sẽ không ai thay hắn trông chừng Tuệ Minh nữa.

Hiểu Lâm tuy say mà tỉnh, đáp:

– Ta muốn nói chuyện với Tuệ Minh một chút!

Tuệ Nghi hiểu ý liền rời đi, để lại Hiểu Lâm cùng Tuệ Minh trong nắng chiều chạng vạng. Hiểu Lâm ngồi bên giường, nhìn Tuệ Minh thật lâu, liền lên tiếng thủ thỉ:

– Ngươi nói yêu ta, nhưng lại nói dối ta! Ngươi nói yêu ta, nhưng mãi cũng không chịu tỉnh lại! Tại sao ngày đó ngươi giấu ta, tại sao không nói thật cho ta biết? Ngươi thấy ta luôn đứng vững trước sóng gió liền nghĩ ta không biết đau khổ khi bất giác mất đi người mình yêu sao? Ngươi sao lại ích kỷ như thế… cả trong mơ ngươi cũng không chịu về gặp ta? Lý Tuệ Minh, ngươi nói xem, ta nên làm gì để không đau khổ vì ngươi nữa? Là ta mắc nợ ngươi sao? Năm đó ta chưa từng làm tổn hại đến làng ngươi, vậy mà, ngươi lại nhẫn tâm khiến ta đau khổ thế này…

Hiểu Lâm hét lên trong vô thức, nước mắt đôi dòng không hẹn mà tuôn rơi. Hắn đâu phải kẻ vô cảm mà không biết đau buồn. Hắn còn chẳng dám mơ được có đôi có cặp như bao người, chỉ mong một lần được thấy cậu trong mơ nhưng cũng không thành. Thật chẳng có gì đau lòng bằng sợi chỉ đỏ nối những người ở hai thế giới. Tình duyên của họ như trăng trong nước, nhìn thấy đó, chẳng mất đi, nhưng mãi mãi cũng không chạm được.

Hiểu Lâm quẹt nước mắt, vụt chạy ra khỏi nhà, hòa cùng ngọn gió lướt trên những tán cây. Hắn chẳng biết hắn muốn đến đâu, chỉ là hắn trong phút chốc muốn trốn tránh khỏi hiện thực đớn đau khổ ải. Trời xui đất khiến thế nào, lướt đi một vòng, Hiểu Lâm lại đáp đúng vào gốc cây hắc tâm thảo ngoài bìa rừng, nơi mà hắn lần đầu gặp Tuệ Minh rồi mang cậu về nhà. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén khiến Hiểu Lâm rút kiếm chém loạn xạ. Một mảnh rừng vô tội cứ thế trơ trọi không còn gì.

Vừa hay, hôm nay Dương Vệ gác ở cánh rừng này. Nghe tiếng động, Dương Vệ lập tức cảm nhận được công lực của kẻ đột nhập không phải tầm thường, liền hốt hoảng thổi còi báo hiệu. Rất nhanh sau đó cả đội sát thủ đã tập trung về nơi đây. Tất cả lần theo hướng âm thanh phát ra, không hẹn cùng tung ra ám khí.

Hiểu Lâm vận thuật xoay người đánh bay hết mớ ám khí, nhưng vừa lúc đó hai bên cũng kịp nhận ra nhau, nếu không lại có một trận nội chiến long trời lở đất.

Dương Vệ trông thấy Hiểu Lâm, liền hỏi:

– Hiểu Lâm, huynh hôm nay phải gác rừng sao? Không phải Dạ Phong Thần đã miễn việc này cho huynh rồi à?

Hiểu Lâm sau một hồi bực dọc, tâm trạng như cũng đã tốt hơn đôi chút, thêm phần gió lạnh rừng sương đã làm men rượu tan bớt phần nào. Hiểu Lâm hướng về biệt đội sát thủ, cúi đầu:

– Chư vị thứ lỗi, là do ta nhất thời nóng tính.

Thật ra cũng chẳng ai trách cứ gì Hiểu Lâm, họ liền ai trở về vị trí nấy. Dương Vệ lo lắng hỏi:

– Hiểu Lâm, huynh ổn chứ hả?

Hiểu Lâm khẽ gật đầu, tâm trạng đã bình tĩnh hơn nhiều, bỗng dưng sực nhớ hắn đang để Tuệ Minh một mình ở nhà, liền hốt hoảng quay về.

Ngày ấy hắn ra trận, lúc trở về Tuệ Minh đã không ra đón. Hiểu Lâm tự trách bản thân, tại sao hắn lại một lần nữa bỏ Tuệ Minh mà đi cơ chứ? Nếu lần này trở về thậm chí còn không có Tuệ Minh, hắn biết sống tiếp thế nào?

Hiểu Lâm trong lòng cầu nguyện, chạy như bay vào nhà, đến bên giường Tuệ Minh, lẩm nhẩm:

– Tuệ Minh ta xin lỗi…

Đột nhiên mắt Hiểu Lâm trợn trừng vì Tuệ Minh không có trong phòng.

Tim Hiểu Lâm lại bắt đầu đập nhanh dữ dội. Nếu Tuệ Minh bị một ai đó mang đi để nghiên cứu về lời nguyền, thì thật hắn không biết phải làm sao sống tiếp. Nhưng tìm khắp nhân gian cũng không có mấy ai phá nổi thuật ngụy trang của hắn, nếu thật sự Tuệ Minh bị mang đi, thì chính là chuyện chẳng lành.

Hiểu Lâm lao ra khỏi nhà, muốn đến thông báo cho Tuệ Nghi, dừng lập tức nhận ra có điều gì bất thường. Trong nhà bếp có tiếng cháy lách tách của than hồng, trên bếp lại còn có một nồi nước to tướng đang được đun sôi, khói bay nghi ngút…

Hơi nước đun sôi bay vào trong ống tre, đọng lại thành giọt rồi chảy vào trong nhà tắm…

Hiểu Lâm cầm kiếm tiến đến gần nhà tắm, tay hắn run run đẩy cửa vào, thấy một nam nhân người trần như nhộng đang ngủ quên trong bồn tắm. Tuy không có cơ bắp, nhưng thân hình cậu trắng trẻo nuột nà. Gương mặt có phần kém sắc, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi nhợt nhạt khép hờ khiến ai nhìn thấy cũng phải có chút mủi lòng thương xót. Lấp loáng dưới làn nước ấm nóng, nom có thể nhìn thấy vòng eo thon thả yêu kiều…

Hiểu Lâm buông rơi thanh kiếm trong tay, ngỡ như bản thân đang lạc vào cõi mộng. Nhưng hắn tự nhủ với bản thân, nếu hắn đang nằm mộng, xin hãy cho hắn đừng bao giờ thức giấc.

Ấy thế mà, giọng nói quen thuộc vang lên, lần đầu tiên sau biết bao năm xa cách:

– Lần này, huynh không bỏ chạy nữa sao?

Hiểu Lâm bất chấp là thật hay mơ, lao đến cạnh Tuệ Minh, nhấc cậu khỏi bồn tắm. Hiểu Lâm chân đứng không vững mà ngồi thụp xuống một bên, tay vẫn siết chặt Tuệ Minh ướt sũng trong lòng. Vừa ôm lấy Tuệ Minh, Hiểu Lâm vừa khóc nấc. Tuệ Minh cởi bỏ mặt nạ của Hiểu Lâm, thì thầm:

– Ta trở về rồi, đa tạ huynh vẫn ở đây chờ ta!

Dứt lời, Tuệ Minh nâng người đặt lên môi Hiểu Lâm một nụ hôn. Hiểu Lâm vẫn ôm Tuệ Minh không rời, trong lòng thật sự sợ hãi Tuệ Minh sẽ lại rời xa hắn một lần nữa.

Nụ hôn vừa dứt, Tuệ Minh lại trở về điệu bộ cợt nhã của riêng cậu:

– Từ công tử à, huynh xông vào nhà tắm, lại còn nhìn thấy ta không một mảnh vải che thân, huynh phải đền đó!

– Được! – Hiểu Lâm cười đáp.

Dứt lời lập tức cởi hết y phục của bản thân, bên dưới từ lúc nào đã cứng rắn vô cùng. Tuệ Minh trông thấy liền hốt hoảng:

– Không… không phải đền bằng cách này!

Nhưng Hiểu Lâm cũng chỉ là đùa Tuệ Minh một chút. Hắn bế Tuệ Minh cùng ngồi vào trong bồn tắm, lại tiếp tục nụ hôn với kẻ hắn nguyện trọn kiếp cũng không rời.

Trong lúc ấy, Tuệ Minh mơ hồ nghe được đoạn còn lại của lời nguyền…

“…chỉ khi có một nam nhân nguyện cả đời chỉ yêu mình ngươi, dù ngươi không còn sống cũng nguyện cả đời ở bên cạnh ngươi, không mảy may thay lòng đổi dạ. Giọt nước mắt của nam nhân ấy mới có thể hóa giải được lời nguyền để mang ngươi trở về từ cõi chết…”

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!