Giấc ngủ yên bình bao năm mới tìm lại được, khiến cả tôi và Hoàng Tuấn lúc này chỉ muốn nằm cạnh nhau bỏ mặt mọi sự trên đời. Mắt tôi vừa mở ra thì nắng chiều cũng vừa tắt, tôi nâng nhẹ người lên, với tay kéo tấm màn che sang một góc. Hoàng Tuấn thấy tôi động đậy, tưởng rằng tôi muốn bò khỏi giường liền nhanh tay kéo tôi xuống ôm cứng ngắc trong lòng.
Vòng tay đã cứng, cái thứ bên dưới còn cứng hơn bội phần. Cả hai chẳng có mặc gì trên người, nằm cạnh nhau da kề da, thịt chạm thịt, muốn không cứng còn khó hơn lên trời.
Tôi cầm cây gậy thịt của Hoàng Tuấn trong tay, vuốt ve lên xuống mấy cái, mở lời trêu chọc: “Sung sức quá ha?”
Hoàng Tuấn vẫn nằm nhắm mắt, vòng tay sang kéo đầu tôi vào hôn lên trán, đáp: “Anh sung là tại em mà. Thêm một hiệp nữa ha?”
Tôi ngúng nguẩy: “Anh quần người ta cả đêm rồi còn chưa chịu hả?”
Hoàng Tuấn đáp: “Đêm qua được có 3 nháy. 30 nháy anh còn thấy không đủ!”
Tôi đánh nhẹ vào đầu cu căng cứng bên dưới, gằn giọng: “Tham lam!”
Hoàng Tuấn ôm tôi nhõng nhẽo: “Đi mà! Anh hứa làm nhẹ thôi! Nha nha!”
Tôi đưa tay lên đầu giường, cầm lấy chai gel bôi trơn đổ ra tay, sau đó nắm bàn tay đầy gel vào con cặc cứng như khúc gỗ của Hoàng Tuấn. Hoàng Tuấn thấy gel vừa được thoa lên cu thì biết ngay là tôi đồng ý, vui vẻ cười hí hí một bên.
Thật ra tôi biết cả hai còn khá mệt, thủ tục ôm ấm liếm láp như bình thường cũng lược bỏ hết. Tôi xoay người đưa lưng về phía Hoàng Tuấn, cầm đầu cặc cạ cạ vào miệng lỗ hậu. Hoàng Tuấn nhẹ nhàng đẩy hông, con cặc to dài từ từ trượt vào dễ dàng nhờ chất bôi trơn. Cặc to chèn ép lỗ nhỏ, hai vách ruột bó sát thân cặc, cảm nhận rõ ràng từng chuyển động nhỏ nhất.
Hoàng Tuấn đẩy cặc vào đến khi đầu cặc chạm vào vách ruột thì dừng lại, tôi cảm thấy thân dưới mình sướng rơn, cảm giác vô cùng đầy đặn. Tôi đưa tay xuống sờ bên dưới thấy gốc cặc còn hở ra chừng một lóng tay. Hoàng Tuấn cứ để như vậy rồi nằm yên, thỉnh thoảng chỉ kéo ra đẩy vào một đoạn rất ngắn, nhưng chỉ một đoạn này cũng khiến tôi phát rên ư ử. Một tay anh kê dưới cổ tôi để ôm ngang ngực, một tay nắm lấy cặc tôi vuốt ve nhẹ nhàng.
Tôi nhạy cảm nhất chính là trong tư thế này, có cặc nằm trong đít, còn cặc mình thì được chăm sóc tận tình. Cùng lúc sướng cả hai chỗ, so với việc bị dập liên hồi thì cảm giác này tốt hơn trăm lần.
Tôi hỏi: “Anh tập dưỡng sinh buổi chiều hả?”
Hoàng Tuấn đáp: “Không. Anh tập làm cho người anh yêu sướng. Em thích thế này nhất mà đúng hông?”
Trong chuyện giường chiếu, Hoàng Tuấn tỉ mỉ trong từng chi tiết. Tôi nhiều lắm cũng chỉ là giỏi chịu đựng đưa mông cho Hoàng Tuấn dập liên hồi lúc anh phát tiết, chứ để làm anh sướng điên thì chắc tôi chẳng thể. Còn Hoàng Tuấn thì khác, anh chú ý đến những cảm nhận nhỏ nhất của tôi lúc làm tình. Chỉ có vậy anh mới biết được đây là kiểu làm tôi sướng nhất, dù tôi chưa từng tiết lộ với anh.
Tôi mỉm cười, kéo bàn tay Hoàng Tuấn ra khỏi cặc mình, sau đó kéo nó lên trên, cùng với cánh tay còn lại kết thành vòng tròn ôm lấy thân mình. Tôi vòng tay ra sau kéo đầu anh, để cằm anh đặt trên vai mình, má anh áp vào má tôi. Tôi cố xoay đầu lại để hôn anh, anh cũng vô cùng chiều chuộng mà đáp lại. Tôi thì thầm đáp: “Thế này mới là sướng nhất!”
Điều tuyệt vời nhất trong tình yêu có lẽ chỉ là bấy nhiêu thôi, có một người luôn xem mình là quan trọng nhất, muốn thỏa mãn bản tâm của mình với cả những ham muốn trần tục nhất.
Nằm ôm ấp một lúc thật lâu, cả tôi và Hoàng Tuấn chỉ càng cứng hơn chứ chẳng xìu nổi. Hoàng Tuấn chốc chốc lại gồng thân cặc, khiến nó giật lên mấy cái bên trong đít tôi để trêu chọc. Tôi xòe bàn tay Hoàng Tuấn ra, vân vê từng đốt, lại bất giác kéo nó vào môi mình mà hôn một cái.
Đôi tay ấy đã trải qua bao nhiêu sóng gió, vẫn quyết tâm chỉ nắm lấy một người.
Chuyện qua hết rồi nhưng lúc này nghĩ lại cũng khiến tôi tò mò không ít. Tôi chợt hỏi: “Những năm không có em anh sống thế nào?”
Hoàng Tuấn đùa dai: “Anh sống với cái sex toy.”
Tôi giãy nãy: “Người ta hỏi nghiêm túc đó!”. Dừng một, tôi nói tiếp: “Sao anh không yêu người khác? Lỡ như lúc đó trong lòng em có ai rồi thì sao?”
Hoàng Tuấn đáp: “Em có thể gặp được người tốt hơn. Anh cũng mong em gặp được người khác tốt hơn. Nhưng Duy Long nói em cứ bao năm lủi thủi một mình. Anh biết em đang đợi anh mà!”
Tôi đánh nhẹ lên tay anh một cái, nói: “Hóa ra là nắm chắc phần thắng rồi nên mới chờ!”
Hoàng Tuấn hôn lên tóc tôi, thầm thì: “Anh không thắng. Em cũng không thắng. Tình cảm của hai đứa mình mới thực sự chiến thắng.”
Phải rồi nhỉ, thứ khiến tôi và anh dù xa mặt vẫn không cách lòng còn không phải là đoạn tình cảm này sao?
Hoàng Tuấn sau đó kể tôi nghe về câu chuyện mà tôi chưa bao giờ được biết…
Năm đó, sau khi chia tay, Hoàng Tuấn vẫn phải làm công việc đó để tiếp tục bươn chải.
Đêm đó, vị khách quen của Hoàng Tuấn lại đến. Anh ta lớn hơn Hoàng Tuấn 6 tuổi, tên Xuân Minh. Người cũng như tên, xinh đẹp thanh tú, lúc nào cũng tươi mới nhưng ánh nắng mùa xuân.
Mỗi lần muốn vui vẻ cùng Hoàng Tuấn, Xuân Minh luôn book sẵn một chiếc taxi bên ngoài hẻm chở Hoàng Tuấn đến nhà riêng. Tiền bạc đối với anh ta có vẻ không thành vấn đề, Hoàng Tuấn luôn nhận được gấp ba so với những vị khách khác.
Cuộc mây mưa xong, Hoàng Tuấn vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ. Như thường lệ, Xuân Minh ngồi bên bàn cạnh cửa sổ nhâm nhi tách cà phê. Thấy Hoàng Tuấn bước ra, Xuân Minh liền hỏi: “Dạo gần đây em hít nhiều popper đến thế mới có thể cương nổi. Trong người đang không khỏe sao?”
Hoàng Tuấn gật gù cho qua chuyện, cũng không muốn bộc bạch quá nhiều. Nào ngờ, Xuân Minh lại nói: “Chia tay rồi thì thôi, không có đứa này thì có đứa khác, việc gì phải ủ rũ đến vậy?”
Hoàng Tuấn thở ra một hơi, ngồi xuống giường nói: “Sao anh biết chuyện này?”
Xuân Minh đáp: “Chuyện gì mà anh chẳng biết? Nhưng mà anh thật sự không biết được cậu bé Quốc Hưng kia có lai lịch thế nào mà khiến em cả trong mơ cũng cất giọng gọi tên thảng thốt.”
Chuyện là Xuân Minh mỗi lần vui vẻ với Hoàng Tuấn đều muốn cậu ngủ lại mình. Trước đây Hoàng Tuấn đa số đều từ chối vì còn phải về ký túc xá. Nhưng mấy hôm trước, ký túc xá cậu cũng không dám về nữa, nên mới đồng ý ngủ lại cùng Xuân Minh.
Chỉ không ngờ, trong cơn ác mộng, Hoàng Tuấn đã gọi tên Quốc Hưng trong vô vọng. Xuân Minh là người tinh tế, quan sát biểu hiện khác lạ gần đây của Hoàng Tuấn cũng thừa biết cậu vừa trải qua một cú sốc trong tình yêu.
Hoàng Tuấn thì thầm: “Em có lỗi với cậu ấy.”
Xuân Minh đặt tách cà phê xuống bàn, thản nhiên nói: “Cậu ta còn sống mà, sau này vẫn còn cơ hội chuộc lỗi.”
Hoàng Tuấn nghe xong cũng mơ hồ chẳng rõ, hỏi lại: “Ý anh là sao?”
Xuân Minh đứng dậy khỏi bàn, kéo mở thắt lưng của chiếc áo choàng ngủ. Chiếc áo lụa cứ thế trượt khỏi vai, trượt khỏi tay, đáp nhẹ xuống nền sàn. Cơ thể nuột nà của Xuân Minh lướt qua Hoàng Tuấn, tiến vào trong nhà vệ sinh, anh vừa đi vừa nói: “Trước đây anh cùng từng có lỗi với người yêu. Nhưng mà không thể bù đắp được nữa. Bởi vì cậu ấy đã không còn trên đời.”
Lời nói vừa dứt cửa nhà vệ sinh cũng đóng lại. Xuân Minh tắm bên trong, để Hoàng Tuấn bên ngoài quẩn quanh với thật nhiều cảm xúc.
Không một lời an ủi, không một lời khuyên răng. Xuân Minh lại dùng nỗi đau để xoa dịu nỗi đau.
Nghe có vẻ vô lý, nhưng Hoàng Tuấn thực sự cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Vì so ra, nỗi đau của chuyện chia tay chẳng có cửa nào sánh với chuyện sinh ly tử biệt.
Thì ra Xuân Minh không vô cảm với chuyện tình yêu như Hoàng Tuấn nghĩ, mà có lẽ nỗi đau quá lớn trong quá khứ khiến anh chẳng muốn động tâm thêm bất cứ một lần nào.
Bỗng dưng Hoàng Tuấn cảm thấy nỗi đau của mình cũng thật nhỏ bé. Phận duyên lỡ làng, âu cũng là do định mệnh. Nói đến cuối cùng, hạnh phúc của Quốc Hưng mới là quan trọng nhất. Còn trong hạnh phúc đó có cậu hay không, chắc cũng không còn quan trọng nữa.
Xuân Minh tắm xong thì leo lên giường nằm cạnh Hoàng Tuấn, thủ thỉ: “Giờ thì em không còn lý do để từ chối việc dọn về ở cùng anh rồi đúng không?”
Chuyện là trước đây, Xuân Minh luôn muốn Hoàng Tuấn chuyển về chung sống với anh. Mọi thứ anh lo, còn hứa dạy Hoàng Tuấn những nghiệp vụ chuyên ngành chẳng bao giờ có trong sách vở. Hoàng Tuấn lấy cớ còn kiếm tiền nuôi gia đình để từ chối, Xuân Minh lại bằng lòng thay Hoàng Tuấn gửi tiền về chăm lo, xem như một khoản vay không thời hạn. Thực chất, Hoàng Tuấn là vì Quốc Hưng, cũng vì lòng tự trọng của chính mình.
Xuân Minh là người giỏi giang, Hoàng Tuấn dĩ nhiên biết rõ. Bao nhiêu người muốn theo anh học bí quyết, anh cũng nhất quyết không ưng. Ấy vậy mà anh ba lần bốn lượt mời mọc Hoàng Tuấn. Chỉ có Hoàng Tuấn nhận được “phúc phần” này, cũng chỉ có Hoàng Tuấn đành lòng từ chối.
Nhưng đổi lại, Hoàng Tuấn sẽ phải rời khỏi quán karaoke và phục vụ cho một mình anh. Nếu nói là phụ thuộc anh như kiểu một “sugar baby” thì cũng không sai, chỉ khác là tuổi tác của anh và Hoàng Tuấn vẫn xứng theo kiểu một cặp tình nhân chứ không phải ông cháu.
Hoàng Tuấn nghe xong chỉ im lặng không đáp, Xuân Minh thừa biết cậu cũng chẳng có nơi nào khác để đi nữa rồi. Anh liền nói: “Mai anh đưa em về lấy đồ.”
Hoàng Tuấn căn bản không nghĩ được nhiều, nằm cạnh Xuân Minh chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, mới 5h, ngoài trời mới hừng đông thì trong phòng Hoàng Tuấn đã lật đật bò dậy. Xuân Minh mắt còn chưa mở nổi, nhíu mày nhăn nhó hỏi: “Mặt trời còn chưa lên em đã muốn đi rồi à?”
Hoàng Tuấn đáp rõ từng chữ: “5h30 ký túc xá mở cửa, giờ đó cậu ấy cũng chưa dậy. Nếu gặp nhau, cả hai sẽ đau lòng.”
Xuân Minh lạnh lùng với mọi thứ, chỉ riêng đối với Hoàng Tuấn là một mực chiều chuộng. Anh vừa ngáp vừa ngồi dậy, sửa soạn qua loa rồi lái ô tô chở Hoàng Tuấn về ký túc xá.
Hoàng Tuấn cầm chiếc chìa khóa phòng trên tay, đó là chiếc chìa khóa trước đây Quốc Hưng làm thêm cho cậu, phòng khi cần thiết. Chẳng ngờ được lần đầu Hoàng Tuấn sử dụng nó lại vào dịp này.
Trong phòng từng đứa vẫn ngủ say như chết. Hoàng Tuấn không có nhiều đồ đạc, chẳng mấy chốc đã dọn xong. Một cảm giác luyến tiếc trong lòng khiến cậu chẳng nỡ rời đi ngay.
Hoàng Tuấn chầm chậm bước từng bước lên chiếc thang quen thuộc, lặng lẽ đưa ánh mắt buồn bã ngắm nhìn dáng hình thân quen, lúc này đang nằm co ro trên chiếc giường tầng cao nhất.
Quốc Hưng ngủ say rồi nhưng hai chiếc lông mày vẫn như đang nhíu lại, hơi thở dồn dập mà đứt quãng không thông. Hoàng Tuấn thừa biết Quốc Hưng những ngày qua đã phải chống chọi với biết bao đã kích, lòng dạ chẳng lúc nào yên. Không có Quốc Hưng, Hoàng Tuấn không thể ngủ ngon được. Lẽ nào không có cậu, Quốc Hưng lại có thể ngủ một giấc yên bình được sao…
Người thì trước mắt, nhưng chẳng dám chạm vào. Hoàng Tuấn khóe mắt ngấn nước, nói thầm thì: “Anh xin lỗi, là anh không tốt. Nhớ sống thật hạnh phúc, thay cả phần anh nữa!”
Hoàng Tuấn lấy hết can đảm tiến đến gần hơn, khẽ khàng hôn lên trán Quốc Hưng còn đang mê ngủ. Thấy Quốc Hưng nhẹ trở mình, Hoàng Tuấn liền vội vã leo xuống, cầm theo đồ đạc bước ra khỏi phòng.
Lúc cánh cửa khép lại sau lưng, Hoàng Tuấn có cảm giác như bản thân đã bước khỏi cuộc đời của Quốc Hưng mất rồi. Chìa khóa vẫn cầm trong tay, nhưng cánh cửa này có mở được nữa không thì cậu chẳng tài nào biết được.
Hoàng Tuấn trở xuống, Xuân Minh đã mở cốp xe hơi chờ sẵn. Xuân Minh nhìn Hoàng Tuấn trầm mặc mà chẳng nói gì, nhanh chóng lái xe rời đi. Lúc xe dừng lại, cả hai đang ở trước một trung tâm tư nhân chuyên điều trị những bệnh xã hội. Chỗ này nổi tiếng dành riêng cho giới gay, nhưng chi phí đắt đỏ nên không phải sự lựa chọn đại trà.
Hoàng Tuấn thắc mắc: “Em đâu có bệnh. Anh đưa em đến đây làm gì?”
Xuân Minh đáp: “Kiểm tra tổng thể.”
Hoàng Tuấn không nhìn Xuân Minh, đáp: “Nếu anh sợ em lây bệnh cho anh thì còn kêu em về ở chung làm gì?”
Hoàng Tuấn bỗng nhiên cảm thấy mình không được tôn trọng. Nhưng trong đó còn có sự bất lực. Vì bản thân làm nghề này, làm sao có thể khiến người khác hoàn toàn không nghi ngờ.
Xuân Minh toan mở cửa xe đi xuống, đáp: “Nếu không có em, hôm nay anh cũng sẽ đến kiểm tra định kỳ thôi. Còn nếu sợ, thì anh từ đầu đã không cần dây dưa với em rồi.”
Hoàng Tuấn nghĩ thấy cũng phải, Xuân Minh là người thẳng tính, không cần thiết làm mấy chuyện rào trước đón sau.
Hoàng Tuấn đi phía sau Xuân Minh tiến vào bên trong. Mới độ 6h30 mà ngoài bàn tiếp tân đã có người trực từ sớm. Cô gái mặc đồ y tá, thấy Xuân Minh tiến đến liền gật đầu chào hỏi, vui vẻ đón tiếp: “Anh Minh hôm nay đến sớm hơn mọi khi nhỉ? Để em gọi bác sĩ Duy Tân!”
Xuân Minh gật đầu một cái rồi dắt Hoàng Tuấn ra ghế ngồi chờ. Chưa đầy 15 phút sau, đã có một vị bác sĩ lật đật chạy từ bên ngoài vào, vừa nhìn thấy Xuân Minh đã kêu lên khổ sở: “Hôm nay sớm vậy? Bình thường không phải 7h mới đến sao?”
Xuân Minh lạnh nhạt: “Làm nhanh cho tao còn về.”
Duy Tân ra hiệu cho Xuân Minh đi theo, lắc đầu ngán ngẫm: “Biết rồi Thượng đế của tôi ơi!”
Lúc này Duy Tân mới liếc mắc sang chỗ Hoàng Tuấn, sau đó giật mình thảng thốt hét toáng lên: “Đông Quân! Đông Quân hả…”
Xuân Minh đáp: “Đây là Hoàng Tuấn.”
Duy Tân không giấu được sự bất ngờ trên mặt mình, còn lẩm bẩm: “Giống… giống thật…”
Xuân Minh đẩy Duy Tân mấy cái, Duy Tân mới thôi nhìn Hoàng Tuấn mà bước vào mở cửa phòng làm việc của anh.
Hoàng Tuấn đi theo sau lưng họ, lúc lướt qua cô y tá lúc nảy, Hoàng Tuấn liền hỏi: “Chị cho em hỏi, trung tâm mình làm việc từ sớm thế này luôn hả chị?”
Chị y tá lắc đầu: “Không có đâu em.”. Sau đó chỉ tay vào bảng thông báo bên cạnh: “Ở đây bắt đầu làm việc từ 9h sáng. Chỉ có mỗi tháng một lần mới làm việc giờ này thôi.”
Nhìn ánh mắt của chị, Hoàng Tuấn biết ngay chị muốn ám chỉ điều gì. Xuân Minh chính là khách VIP của chỗ này. Duy Tân là chủ trung tâm nhưng phải đích thân khám cho Xuân Minh, những người khác đều không được.
Sẵn có người nghe, chị y tá cũng kể thêm đôi chuyện. Duy Tân với Xuân Minh vốn là bạn thân từ thời cấp ba. Gia thế cả hai đều không phải dạng vừa, tiềm lực tài chính thì càng không cần nhắc đến. Xuân Minh cũng là ngoại lệ duy nhất đối với Duy Tân trong số các khách hàng của cả trung tâm này.
Hoàng Tuấn còn chưa hóng hớt được thêm gì thì Xuân Minh đi phía trước đã ngoái đầu lại tìm, cậu đành bỏ dở câu chuyện của chị y tá mà chạy theo.
Khi cả ba bước vào phòng làm việc của Duy Tân, anh liền không ngần ngại đưa tay sang bóp mông Xuân Minh một cái, biểu cảm hết sự tự nhiên vui vẻ. Xuân Minh gằn giọng: “Có người khác ở đây mà vẫn không biết xấu hổ hả?”
Hoàng Tuấn cứ tưởng hai người họ là một đôi, liền nói: “Vậy em ra ngoài chờ, hai anh cứ tự nhiên.”
Duy Tân đáp: “Cậu bé ngoan! Nhưng mà không cần đâu em. Có em ở đây hay không nó cũng đâu có cho anh rớ. Em là số hưởng nhất rồi đó!”
Xuân Minh nói: “Mất thời gian quá. Hôm nay mày nói hơi nhiều rồi đó!”
Duy Tân ra hiệu cho Xuân Minh cởi quần áo ngoài, kiểm tra sơ một lượt rồi ra hiệu cho cậu nằm lên ghế. Duy Tân kéo cái màn ngang người Xuân Minh, che đoạn từ bụng dưới trở xuống. Hoàng Tuấn trông cảnh tượng chẳng khác gì mấy bộ phim sex có kịch bản kiểu cặp đôi đưa nhau đi khám bệnh.
Phía trước màn chỉ thấy người nằm trên ghế kêu rên thảm thiết vì quá trình chữa bệnh đau đớn. Còn phía sau màn thì là vị bác sĩ may mắn nào đó đâm cái kim tiêm 18 20cm của mình vào người bệnh nhân. Đâm ra rồi lại đâm vào, càng đâm càng nhanh, đến khi “thần dược” trong cái kim tiêm trào ra thì thôi. Hoàng Tuấn tự nghĩ rồi tự ngây ngốc mỉm cười.
Phía sau màn, Duy Tân nói: “Thì lâu lâu mới có người khác ở đây nghe tao kể khổ. Tao phải tranh thủ chứ! Giờ tao cởi quần mày ra nha? Hoàng Tuấn muốn vào xem hông em?”
Hoàng Tuấn tặc lưỡi, nghĩ thầm: “Người ta nói bác sĩ dâm đúng là không sai.”. Trong khi đó, Xuân Minh lại nói: “Mày khỏi kêu! Em nó đêm nào cũng thấy, nhìn riết chán rồi.”
Duy Tân vừa khám vừa đùa: “Sao mà chán được? Cửa sau vẫn hồng hào như trai 18 thế này, nhìn thèm chứ sao chán được? Ê cho tao đút vô cái nha?”
Xuân Minh không kìm được mà gắt gỏng: “Bác sĩ mà ăn nói vậy hả? Nhân viên ở đây mà nghe được nó phốt cho mày phá sản nhe con!”
Duy Tân tiếp tục nói: “Yên tâm, phòng tao dùng cách âm loại xịn nhất. Cỡ cái nết rên của mày cũng không sợ lọt tiếng ra ngoài đâu. Hay là giờ tao đút vô rồi mình thử độ cách âm luôn hông?”
Xuân Minh co chân đạp, Duy Tân đỡ được cất tiếng cười hô hố. Mặc dù Hoàng Tuấn đến đây lần đầu, Duy Tân cũng có thể tự nhiên như người quen biết từ lâu. Một là bản lĩnh làm nghề, hai là sự dâm đãng bạo dạn sẵn có, ba nữa hẳn là Xuân Minh đã kể về Hoàng Tuấn không ít.
Xuân Minh lần lượt trải qua các xét nghiệm cần thiết, sau đó đến lượt Hoàng Tuấn. Khi Hoàng Tuấn vừa cởi quần áo ngoài, Duy Tân đã trố mắt ra nhìn từng đường nét trên cơ thể cậu. Anh quan sát bên ngoài, sau đó không nhịn được mà nói: “Cơ em đẹp thế? Cho anh sờ chút được hông?”
Thấy Duy Tân cũng thân thiện, Hoàng Tuấn cũng vui vẻ gật đầu. Duy Tân sờ ngực rồi sờ bụng, nắn nắn bóp bóp mỗi chỗ một chút. Khi Hoàng Tuấn chuẩn bị nằm lên ghế, Duy Tân còn tranh thủ bóp mông Hoàng Tuấn một cái, thốt lên: “Ê Minh, mông em nó còn săn hơn mông mày nữa!”
Xuân Minh ngồi lướt điện thoại, không thèm để ý đến Duy Tân.
Duy Tân bắt đầu khám bên ngoài bộ phận sinh dục. Khi vừa cởi quần Hoàng Tuấn xuống, Duy Tân lại kêu lên: “Holy shit! Chưa cương mà to vậy em? Cho anh làm nó cương lên nha!”
Hoàng Tuấn ngại ngùng chỉ biết “Dạ”, Duy Tân nắm tay quanh cặc Hoàng Tuấn sục nhẹ. Cặc Hoàng Tuấn bằng đầu to dần lên trong tay Duy Tân. Đến khi cương lên hết cỡ, Duy Tân chỉ biết trố mắt há mồm.
Lúc này Xuân Minh chợt có điện thoại phải đi ra ngoài, Duy Tân bắt ngay cơ hội hỏi nhỏ: “Em có chơi cum control bao giờ chưa?”
Hoàng Tuấn đáp: “Em chưa.”
Duy Tân liền lấy ngay cái cockring (vòng đeo cu) đeo vào cho Hoàng Tuấn, nói thêm: “Thử luôn ha! Từ lúc anh mở trung tâm này, em là đứa to nhất anh từng thấy. Tự nhiên thấy ngứa nghề!”
Duy Tân trói tay chân Hoàng Tuấn vào các chân ghế, sau đó banh chân cậu ra hai bên. Anh kéo hẳn chiếc ghế bệnh nhân qua bên này màn, dùng hai chiếc kẹp nhỏ kẹp lên đầu vú Hoàng Tuấn. Tiếp theo anh bôi trơn lên toàn bộ thân cặc, một tay xoa trứng dái, một tay bắt đầu vuốt cặc lên xuống.
Được một lúc, cặc Hoàng Tuấn đã nổi gân từ gốc lên đến ngọn. Duy Tân càng vuốt càng hăng, nét mặt vui vẻ vô cùng, như thể tìm lại được niềm vui đã bỏ dở từ lâu. Hai môi Hoàng Tuấn khô khốc, mắt nhắm nghiền, cắn răng chịu đựng. Duy Tân thấy vậy liền kêu: “Cứ rên thoải mái đi em! Phòng này cách âm tuyệt đối!”
Hoàng Tuấn lần đầu trải nghiệm cảm giác này, sung sướng đến tột độ. Nhịn được một lúc, cậu lại theo thói quen rên lên: “Ưm… Cặc em sướng quá! Nhanh nữa đi anh! Em sắp bắn rồi…!”
Duy Tân đáp: “Không được! Cum control là phải kiềm chế đến cùng! Tin anh đi, nhịn được càng lâu khi bắn em càng sướng!”
Hoàng Tuấn tay chân bị trói, hạ bộ thì được chăm sóc kỹ càng, chỉ có thể uốn éo trên ghế vì cơn sướng kéo đến dồn dập. Tay cậu bóp chặt vào chân ghế, từng thớ cơ đều được gồng đến mức căng phồng lên. Người cậu nóng ran, miệng mồm đều thở dốc. Nếu chỗ này không có máy lạnh, hẳn là mồ hôi đã túa ra nườm nượp, bộ ngực căng tròn và vùng bụng săn chắc cũng sẽ lấp lánh dưới lớp mồ hôi.
Duy Tân tiếp tục sục cặc Hoàng Tuấn, Hoàng Tuấn cố gắng kiềm chế để không bắn ra. Mỗi khi sắp đến giới hạn, Hoàng Tuấn liền kêu lên: “Em ra… Em ra…”
Duy Tân nghe thấy thì buông tay ra ngay tắp lự. Hoàng Tuấn như con thú phát tiết bị xiềng xích vào gốc cây. Tay chân cậu co quắp vào ghế chống đỡ, thỉnh thoảng lại đẩy hông lên cao, con cặc nứng đến mức chỉa thẳng trên trời, cứng như khúc gỗ.
Nước nhờn trên đầu cặc Hoàng Tuấn rỉ ra, Duy Tân lấy thứ nước đó thoa lên thân cặc và tiếp tục sục. Hoàng Tuấn rên rỉ kéo dài: “A… Nứng quá… Cặc em… Cặc em nổ tung mất… Cho em ra! Cho em ra!”
Ngay lúc đó, Xuân Minh bên ngoài mở cửa trở vào. Nghe tiếng Hoàng Tuấn rên rỉ sung sướng, Xuân Minh quát lên: “Anh đã nói không được làm tình với ai khác rồi mà!”
Xuân Minh xồng xộc đi qua phía sau màn che, thấy hai người bọn họ chỉ đang chơi cum control chứ không phải làm tình. Duy Tân nói: “Yên tâm, tao không có đụng vô người của mày. Thấy thằng em cu bự nên ngứa nghề thôi. Thì ra mày mới là đứa số hưởng nhỉ? Cu này bú một lần chắc phải no tận 3 ngày ha?”
Xuân Minh thở hắt ra một hơi, nói với Hoàng Tuấn: “Anh có việc gấp cần xử lý trước. Lát nữa sẽ quay lại đón em. Đừng có đi đâu lung tung đó.”
Hoàng Tuấn gật đầu, Xuân Minh cũng rời đi, Duy Tân cũng lật đật chạy ra khóa trái cửa lại. Quay trở vào, Duy Tân nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người, để lộ thân hình chuẩn chỉnh và con cặc to tướng đã cương từ nảy giờ. Nhìn tổng thể Duy Tân rất hoàn mỹ, chỉ thua Hoàng Tuấn một chút xíu thôi.
Hoàng Tuấn hốt hoảng, không biết Duy Tân sẽ làm gì tiếp theo. Nào ngờ Duy Tân cũng trèo lên ghế, quay chân về phía đầu Hoàng Tuấn, dùng tay bóp nhẹ miệng cậu rồi hạ người xuống đút con cặc vào trong. Ở đầu này, Duy Tân đưa mũi vào cặc Hoàng Tuấn hít một hơi, nói: “Minh ơi, tao có lỗi với mày!”
Dứt lời, Duy Tân ngậm lấy cặc Hoàng Tuấn mà mút mê say. Hoàng Tuấn vừa sướng vừa sợ, nhưng không thể làm gì khác. Duy Tân thúc cặc vào miệng Hoàng Tuấn nhẹ nhàng, Hoàng Tuấn cũng như kẻ mất lý trí mà đáp lại. Kỹ thuật của Hoàng Tuấn thì không cần nói, khiến Duy Tân cong người rên rỉ: “Đm sướng quá! Đúng là người thằng Minh nhìn trúng không phải dạng vừa!”
Hoàng Tuấn lại đến cơn bắn, nhưng bị Duy Tân nhét cặc vào miệng nên chỉ có thể ú ớ: “E a… E a…”
Duy Tân nhả cặc Hoàng Tuấn ra, đợi cho Hoàng Tuấn đè nén cơn nứng xuống. Vừa qua cơn, Hoàng Tuấn lại bú mút con cặc trong miệng mình. Duy Tân nhấp nhẹ cặc ra vào, sướng đến nhắm mắt chu môi, kêu khẽ: “Sướng quá… Anh ra Tuấn ơi… Nhả ra… Nhả ra Tuấn…”
Rõ ràng là Duy Tân có thể rút cặc ra khỏi miệng Hoàng Tuấn được, nhưng rõ ràng anh không thể từ chối cơn đê mê trong khoái lạc. Hoàng Tuấn tiếp tục bú cặc anh, miệng anh kêu nhả ra nhưng cặc anh càng nhấp càng sâu trong miệng Hoàng Tuấn.
Đến lúc kéo cặc ra thì chân anh cũng mỏi nhừ. Anh hạ người ngồi xuống, không biết cố tình hay vô ý mà lỗ đít lại đặt ngay trước miệng Hoàng Tuấn. Hoàng Tuấn rướn cổ, đưa chiếc lưỡi điêu luyện vào liếm láp. Duy Tân đẩy mông về sau, để lưỡi Hoàng Tuấn chui sâu vào trong. Được một lúc, anh kêu lên: “Đéo ổn rồi… Nhịn không được… A… A… Tuấn ơi… Ưm… Anh bắn… Anh bắn…”
Duy Tân lại quỳ gối lên trên, chỉa cặc xuống dưới, sục được thêm ba cái thì bắt đầu xuất tinh ồ ạt. Từng đợt tinh trùng chạy ra khỏi đầu cặc, đáp lên mặt, ngực, bụng Hoàng Tuấn, và cả trên ghế.
Cặc Hoàng Tuấn từ đỏ hồng đã nứng lâu đến mức chuyển thành đỏ thẫm. Duy Tân sục mấy cái, Hoàng Tuấn đã muốn bắn ra, hẳn là đến giới hạn rồi.
Anh siết tay vào cặc sục mạnh, Hoàng Tuấn nhắm mắt thở dốc. Con cặc căng lên hết cỡ, Hoàng Tuấn nâng hông lên chuẩn bị cho những phát sùng đã lên nòng.
“Một… hai… ba… mười một… mười hai…”. Duy Tân đếm theo từng nhịp Hoàng Tuấn xuất tinh, dòng nước trắng đục rơi lộp độp vung vãi trên sàn nhà.
Cứ mỗi một nhịp xuất tinh, Hoàng Tuấn lại rên lớn một lần. Chính Hoàng Tuấn cũng phải thừa nhận trước giờ chưa từng kêu rên thảm thiết như vậy. Tinh trùng bắn ra vừa nhiều vừa xa, may mà lúc nảy Duy Tân hướng con cặc Hoàng Tuấn ra phía sàn trống, nếu không chỉ sợ cả hai phải “tắm trong tinh” cả rồi.
Duy Tân leo xuống ghế, vừa thở vừa hỏi: “Em là top sao bú cu giỏi vậy?”
Hoàng Tuấn không đáp mà hỏi lại: “Anh cũng vậy mà sao hỏi em?”
Duy Tân đáp: “Không, anh là vers. Top bot gì anh cũng chơi láng!”
Trò chuyện qua loa mấy câu, Duy Tân cởi trói tay chân cho Hoàng Tuấn rồi cả hai cùng lau dọn bãi chiến trường. Hoàng Tuấn nhớ ra chuyện lúc sáng, liền hỏi: “Anh Tân, Đông Quân là ai vậy anh?”
Duy Tân thở dài rồi đáp: “Người yêu cũ của thằng Minh.”. Ngừng một chút, anh nói tiếp: “Em thực sự rất giống Đông Quân, nếu như Đông Quân còn sống chắc chỉ nhìn già dặn hơn em một chút.”
Có lẽ Hoàng Tuấn đã hiểu được nguyên nhân tại sao Xuân Minh lại ưu ái cậu như vậy. Hóa ra bên trong vỏ bọc rắn rỏi bất cần kia chỉ là một kẻ dại khờ không tìm được lối thoát trong mối tình sâu đậm.
Hoàng Tuấn tò mò hỏi tiếp: “Vậy tại sao anh Quân lại mất?”
Duy Tân kể: “Lúc đó tụi nó cùng nhau đi du lịch, chỗ đó có cho thuê trực thăng ngắm cảnh. Tai bay vạ gió thế nào, chiếc phi cơ gặp trục trặc. Trước lúc phi cơ mất kiểm soát, thằng Quân đã dùng thân nó bảo vệ phần đầu cho thằng Minh. Kết quả thằng Quân không cứu được vì đầu chấn thương quá nặng. Còn thằng Minh vì vậy mà ám ảnh, đến giờ chẳng thể yêu ai.”
Hoàng Tuấn thở dài bất lực, vừa đồng cảm với Đông Quân, vừa xót xa cho Xuân Minh.
Duy Tân bỗng nhiên đập bàn, nói trong giận dữ: “Ngày đưa tang thằng Quân, gia đình nó mắng nhiếc thằng Minh đủ lời. Từ lúc tụi nó yêu nhau, nhà thằng Quân lúc nào cũng không vừa mắt thằng Minh, muốn thằng Quân phải lấy vợ sinh con để làm tổ tông hãnh diện. Thằng Minh đến đưa tiễn thằng Quân, còn bị người nhà nó cấm cửa bên ngoài. Thằng Minh không màn, gục rũ trước cửa gào khóc trong cơn mưa nặng hạt. Đến lúc anh đến mang nó về, nó chỉ còn như cái xác không hồn. Cứ tưởng nó theo thằng Quân đi luôn rồi đó chứ, may ba mẹ nó khuyên răng nên mới có động lực mà sống tiếp.”
Càng nghe chuyện của Xuân Minh, Hoàng Tuấn càng cảm thấy mình may mắn. Cũng hiểu thêm một điều tại sao mỗi lúc ngủ cùng nhau, Xuân Minh luôn muốn được Hoàng Tuấn ôm vào lòng.
Duyên nợ trời ban, đứt đoạn chẳng đành.
Nặng gánh sầu tư, nói sao cho hết.