Protected: Ký Túc Xá Nam Sinh

0 of 74 lessons complete (0%)

Ngoại truyện 1: Những ngày vắng em (2/4)

Mới chớp mắt thì đã ba tháng trôi qua, cứ mỗi lần đến kiểm tra định kỳ thì Hoàng Tuấn lại bị Duy Tân vắt sữa. Dù ngần ấy thời gian, Hoàng Tuấn sống trong nhà Xuân Minh không rõ chính mình có thân phận gì. Nhưng nhìn Xuân Minh dạo này vui vẻ hơn, cười nhiều hơn, cậu bỗng dưng cũng có chút thoải mái.

Mà Xuân Minh thực ra không phải kẻ cuồng dâm. Phải đôi ba bữa, có khi một tuần mới cùng Hoàng Tuấn làm tình một lần. Phần vì công việc bận rộn của Xuân Minh, phần vì Hoàng Tuấn dạo này cũng phải học tập vất vả chuẩn bị thi vào công ty Xuân Minh để làm trợ lý. Có mấy đêm Hoàng Tuấn thức rất khuya, đến nỗi hai mắt thâm quầng, gương mặt hốc hác tiều tụy.

Sáng nay Hoàng Tuấn vừa dậy đã nhận được tin nhắn từ Ngọc Duy. Cậu ta hẹn Hoàng Tuấn ra gặp mặt, nói muốn giúp Quốc Hưng chuyển lời. Hoàng Tuấn nghe xong thì ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà, lái con xe quen thuộc đến quán cà phê Ngọc Duy đã hẹn.

Ngọc Duy trông thấy Hoàng Tuấn từ xa đã gấp gáp chạy đến khoác tay ôm chầm lấy cậu. Hoàng Tuấn không nóng không lạnh đẩy ra, Ngọc Duy liền nói: “Tuấn vẫn nghĩ chuyện hôm đó là do Duy làm sao?”

Hoàng Tuấn không muốn nhắc đến chuyện cũ, gọi nước xong thì ngồi vào bàn nói thẳng vào vấn đề. Cậu hỏi: “Hưng muốn nhắn gì với Tuấn vậy?”

Ngọc Duy thừa biết Hoàng Tuấn sẽ kiên nhẫn ngồi chờ đến lúc nghe được mới thôi, liền cố tình không nói. Nó rằng: “Tuấn làm gì mà gấp gáp quá vậy? Mấy tháng qua Tuấn ở đâu, sống có tốt không? Nhìn Tuấn hốc hác xanh xao làm Duy lo quá!”

Hoàng Tuấn vì mấy lời của Quốc Hưng mà phải nhẫn nhịn, đáp mấy tiếng qua loa. Cuối cùng vẫn nhấn mạnh lại câu hỏi: “Duy nói đi, rốt cuộc Hưng muốn nhắn gì với Tuấn?”

Thấy Hoàng Tuấn mất kiên nhẫn, Ngọc Duy cũng không dám để cậu chờ thêm, liền nói: “Quốc Hưng muốn Tuấn trở về ký túc xá ở. Nhưng mà Tuấn chặn hết mạng xã hội của Hưng rồi, nên Duy đến nói giúp.”

Hoàng Tuấn nghe xong thì có cảm giác bản thân đang nằm mơ giữa ban ngày. Sau đó không kìm được vui mừng mà cười rạng rỡ. Hoàng Tuấn đáp lời: “Cảm ơn Duy, Tuấn sẽ dọn về ngay.”

Ngọc Duy lại nói: “Từ từ đã. Một hai hôm nữa mới có người dọn ra, Tuấn hôm đó hẳn dọn vào.”

Hoàng Tuấn vui mừng rối rít, lật đật về nhà rồi chạy lên ký túc xá làm hợp đồng đóng tiền đầy đủ. Xuân Minh biết chuyện có chút thoáng buồn, nhưng chợt nói: “Nghe vẫn có điểm đáng ngờ.”

Hoàng Tuấn hỏi lại: “Còn gì mà nghi ngờ chứ anh?”

Xuân Minh đáp: “Nếu Quốc Hưng muốn em về, tại sao không trực tiếp ra gặp em? Thằng bé có thể nhờ những người khác hẹn em ra là được mà. Nếu đã tha thứ cho em, cần gì phải truyền lời qua người khác?”

Hoàng Tuấn không nghĩ nhiều như vậy, liền đáp: “Anh không biết đâu, Quốc Hưng hay ngại lắm. Cậu ấy nhờ người khác chuyển lời với em cũng là bình thường mà!”

Xuân Minh căn bản không cản được sự mê muội của Hoàng Tuấn, chỉ nói: “Nếu không ổn thì gọi anh sang đón về.”

Chờ suốt mấy ngày, cuối cùng Hoàng Tuấn cũng chờ được đến ngày dọn về ký túc xá. Bước vào trong thang máy, tim cậu đã đập loạn xạ. Lát nữa gặp lại, cậu sẽ ôm Quốc Hưng vào lòng. Ôm thật chặt, ôm thật lâu.

Nhưng chẳng ngờ được, khi mới bước vào phòng, Tùng Dương đã chào đón cậu bằng một câu khó hiểu: “Hai đứa mày thay ca nhau ở hả? Một đứa chuyển ra một đứa chuyển vào.”

Hoàng Tuấn lật đật bò lên chiếc giường quen thuộc, nhìn tủ quần áo và cả bàn học của Quốc Hưng một lượt, nhận ra tất cả đều trống trải. Trọng Quân bên kia liền nói: “Anh không biết hả, anh Hưng chuyển ra ngoài ở với người yêu rồi!”

Câu nói như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim Hoàng Tuấn. Đầu óc cậu vừa mơ hồi vừa rối bời…

“Tất cả chuyện này là thế nào? Không thể… Không thể được…”

Cả một ngày hôm đó, Hoàng Tuấn chỉ ngồi thừ người trên chiếc giường quen thuộc, chẳng màng thế sự là chi. Đến khuya, Ngọc Duy vừa về, còn chưa kịp cởi bỏ mũ nón thì đã bị Hoàng Tuấn lôi sền sệt lên sân thượng tra hỏi.

Hoàng Tuấn nổi cáu: “Chuyện này là thế nào? Duy nói Hưng kêu Tuấn về đây ở mà? Vậy Hưng chuyển đi là sao chứ?”

Ngọc Duy phân bua: “Hưng đúng là có kêu Tuấn chuyển về ký túc xá. Nhưng chuyện này với chuyện Hưng chuyển đi là hai chuyện khác nhau mà!”

Ừ, đúng rồi. Quốc Hưng đúng là có kêu Hoàng Tuấn trở về, nhưng đâu có nói là về để ở cùng cậu ấy như ngày xưa.

Hoàng Tuấn như sắp phát tiết đến nơi, gắt gỏng: “Duy coi Tuấn là trò đùa hả?”

Ngọc Duy phản bác: “Người coi Tuấn là trò đùa chính là Quốc Hưng đó! Tình cảm sâu đậm đến bao nhiêu mà mới chia tay 3 tháng đã có thể dọn ra sống cùng người yêu mới? Chuyện này Duy không có vu khống cho Quốc Hưng, cả phòng đều biết mà! Duy chỉ muốn tốt cho Tuấn thôi, Duy biết cuộc sống bên ngoài khó khăn lắm. Tuấn cũng biết Duy đối với Tuấn là như thế nào mà? Vì Quốc Hưng, Tuấn đã phớt lờ Duy bao lâu rồi? Nhưng ngần ấy thời gian, Duy chưa bao giờ thay lòng đổi dạ. Còn người mà Tuấn hết mực yêu thương thì sao? 3 tháng, mới 3 tháng thôi đó!”

Hoàng Tuấn đặt lưng xuống ngồi trên băng ghế, cảm xúc hỗn độn chẳng thể nói thành lời. Ngọc Duy được dịp kể tiếp: “Chắc Tuấn không biết rằng từ ngày Tuấn rời khỏi, đêm nào cũng có tiếng rên của Quốc Hưng trên sân thượng. Đến cả thấy quản lý mà cậu ta cũng không ngại bú cu để hoàn lại tiền cho những tháng còn lại trong hợp đồng. Nói không chừng, trước giờ cậu ta chỉ xem tấm lòng chân thật của Tuấn như món đồ chơi thôi!”

Hoàng Tuấn hét lên: “Đừng nói nữa!”

Dù cho Quốc Hưng có thực sự như thế đi nữa, Hoàng Tuấn cũng không cho phép bất cứ ai bôi bác cậu trước mặt mình.

Hôm sau, đồ đạc Hoàng Tuấn vẫn để trong phòng, nhưng cậu lại chạy sang nhà Xuân Minh tá túc. Xuân Minh vừa nhìn đã biết cậu lại lần nữa thất tình, nhưng cũng chẳng khuyên răng điều gì. Bởi anh biết rằng cậu sẽ lại đứng dậy được.

Từ hôm đó, Hoàng Tuấn chuyên tâm học hành hơn gấp bội. Rõ ràng là khiến bản thân bận rộn để quên đi. Cậu từng nghĩ Quốc Hưng bên cạnh ai cũng được, miễn sao vui vẻ hạnh phúc là cậu đã an lòng. Ấy vậy mà lúc chuyện trở thành sự thật, cậu nghĩ thế nào cũng chẳng thể vui.

Thỉnh thoảng Hoàng Tuấn lại trở về phòng, hỏi Duy Long có nghe ngóng được gì về tin tức của Quốc Hưng không. Nhận lại từ Duy Long, chỉ là cái nhún vai bất lực. Quốc Hưng từ ngày chuyển ra chẳng cập nhật chút tin tức gì, ngay cả việc sống ở đâu nó cũng giấu nhẹm. Sau bao lần nhìn vẻ mặt chán nản của Hoàng Tuấn, Duy Long cũng tìm ra một cách.

Một ngày cuối tuần nọ, Duy Long giả vờ gọi hỏi thăm Quốc Hưng, nhưng mà sau lưng nó còn có một ê-kip săn lùng địa chỉ bao gồm Xuân Minh và một anh bạn kỹ sư quen biết.

Duy Long gọi cho Quốc Hưng nói mấy câu thì hỏi: “Mày với người yêu dạo này thế nào rồi?”

Quốc Hưng bên kia liền đáp: “Hả, người yêu nào? À, cũng bình thường thôi.”

Nghe được đoạn “Hả, người yêu nào?”, trong lòng Hoàng Tuấn như bùng lên một tia hi vọng. Nghe thêm câu sau thì vẻ vui mừng cũng chợt tắt.

Dựa vào đường truyền điện thoại, anh kỹ sư rất nhanh đã tìm ra vị trí chính xác của Quốc Hưng. Khi tra vị trí đó trên Google Map, Xuân Minh khẽ tặc lưỡi, nói: “Sao thằng bé lại “lưu lạc” tới khu đó nhỉ?”

Duy Long hỏi lại: “Chỗ đó thế nào hả anh?”

Xuân Minh đáp: “Khu đó dân trí thấp, điều kiện sinh hoạt tồi tàn, gọi là khu ổ chuột cũng không sai. Còn dân cư trong đó, người tử tế chỉ đếm trên đầu ngón tay. Còn lại không phải đầu trộm đuôi cướp thì cũng là giang hồ chợ búa. Nếu cậu người yêu của Hưng là người ở trong này thì, ừm… không biết thế nào nữa. Nhưng nghe có vẻ thằng bé còn chưa có người yêu đâu.”

Hoàng Tuấn nghe thấy mà lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Cậu nhìn Duy Long khẩn khoản: “Long, Tuấn nhờ Long một chuyện… Long rủ Hưng về ở cùng Long được không? Cũng nhờ Long để mắt đến Hưng, có gì báo tin giúp Tuấn với.”

Duy Long đáp ngay: “Tuấn không kêu thì Long cũng sẽ đưa thằng Hưng ra khỏi chỗ đó. Tưởng nó ở nơi thế nào… hèn gì mỗi lần hỏi đến nó đều úp mở không nói. Còn thằng Duy thì sao? Tuấn định xử lý nó thế nào? Mẹ nó, khốn nạn! Nếu không phải tại nó thì thằng Hưng đâu có phải tới chỗ như vậy!”

Chuyện là sau hôm Quốc Hưng chuyển đi, Nhật Hào và Ngọc Duy đã cãi nhau to tiếng để Duy Long nghe được. Duy Long vừa thông cảm cho Hoàng Tuấn, vừa thương xót cho Quốc Hưng. Xâu chuỗi lại tất cả, Duy Long liền đoán Quốc Hưng dọn ra ở với người yêu thực chất chỉ là cái cớ. Điều Quốc Hưng thực sự muốn làm là nhường lại nơi ở tốt hơn cho Hoàng Tuấn.

Hoàng Tuấn nghĩ đến mà rơi nước mắt. Khoảng thời gian đó cậu ở nhà Xuân Minh được ăn ngon mặc ấm, không biết rằng Quốc Hưng vẫn nhọc lòng không nguôi. Cuối cùng vì lo lắng Hoàng Tuấn chịu khổ sở bên ngoài, dễ dàng nghe lời bịa đặt của Ngọc Duy dọn ra ngoài. Chấp nhận ở cả một nơi người người đều xa lánh.

Mấy buổi chiều sau đó, Hoàng Tuấn ngày nào cũng lái xe đến con đường hẻm dẫn vào nơi Quốc Hưng sống. Người ta ra vào cũng đông đúc, nhưng không phải mấy gã xăm trổ bậm trợn, thì cũng là mấy thằng tống ba tống năm chạy nẹt pô lạng lách.

Hoàng Tuấn cũng không biết mình ở đó chờ đợi điều gì nữa. Chắc là đợi một cơ may nào đó Quốc Hưng bước ra khỏi đầu hẻm, để Hoàng Tuấn chắc được rằng cậu vẫn đang sống khỏe mạnh yên lành.

Rồi một hôm như thường lệ, Hoàng Tuấn vẫn đợi bên ngoài con hẻm ấy. Hôm nay bên trong đó cúp điện, con hẻm tối đen như mực. Bỗng có ánh đèn mô tô sáng chói rọi ra, thân ảnh quen thuộc lướt nhanh qua mặt Hoàng Tuấn.

Quốc Hưng ngồi sau xe ai đó, nói nói cười cười, chỉ chỉ trỏ trỏ mấy thứ trên đường. Cậu trai phía trước cũng vui vẻ hưởng ứng, ánh mắt dịu dàng mà chiều chuộng hết mực. Hoàng Tuấn nhận ra ánh mắt đó thật không khác gì ánh mắt của chính cậu khi nhìn Quốc Hưng.

Họ chạy qua, chở theo tâm tình của Hoàng Tuấn đi mất. Quốc Hưng không nhìn thấy Hoàng Tuấn, để một mình cậu đứng nhìn theo bóng xe khuất dần với trái tim chết lặng. Hoàng Tuấn thở ngắn rồi lại thở dài, bất lực cùng cực vì chẳng thể làm gì ngoài chấp nhận. Lòng cậu chỉ mong chàng trai kia là người tốt, sẽ không làm Quốc Hưng thất vọng thêm lần nào nữa.

Hoàng Tuấn những ngày sau chẳng lui tới nữa, mà cũng chẳng còn thời gian lui tới. Kỳ thi đến gần, Xuân Minh quản cậu càng chặt. Nhưng cuối cùng mọi công sức cũng được đền đáp, Hoàng Tuấn đậu vào vị trí trợ lý của Xuân Minh, đường đường chính chính theo Xuân Minh học việc.

Trở nên giỏi giang chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Càng theo học hỏi Xuân Minh, Hoàng Tuấn càng cảm thấy nể phục. Xuân Minh hiểu biết nhiều, quan hệ rộng, lại toàn những người có tiếng nói trong ngành. Hoàng Tuấn cứ vậy xem Xuân Minh như hình mẫu để noi theo. Nhưng cũng vì vậy mà guồng quay công việc cuốn cậu đi mất, điều tích cực duy nhất có lẽ chính là cậu bận đến mức chẳng có thời gian nghĩ ngợi chuyện cũ, dù nó vẫn luôn bất di bất dịch ở nơi đáy lòng.

Cũng như Xuân Minh vậy, kỷ niệm về Đông Quân chưa bao giờ anh quên được. Dù Hoàng Tuấn có là một bản sao hoàn hảo của Đông Quân đi nữa, cũng chẳng bao giờ thay thế được Đông Quân. Có chăng Xuân Minh xem Hoàng Tuấn như một liều thuốc cầm cự qua ngày, để nỗi đau ngày cũ không dày vò anh đến chết đi sống lại.

Tối hôm đó, trong lúc Xuân Minh đi tắm, Hoàng Tuấn vô tình bật chiếc radio trong phòng lên. Đã 7 năm từ lần sau cuối chiếc radio được mở, vốn là đồ tốt nên chẳng chút hư hao, âm thanh cũng trong trẻo không rè đục. Trên đó đang phát một chương trình tìm người thân qua làn sóng. Hoàng Tuấn ngẫm cũng thú vị, thời đại này internet đã phổ biến biết bao, dùng mạng xã hội nói không chừng sẽ nhanh hơn nhiều, vậy mà vẫn có người tìm qua radio mới lạ.

Nhưng khi nghe kĩ, Hoàng Tuấn lại phát hiện đó vốn không hẳn là chương trình tìm người thân, mà phần nhiều lại giống một chương trình tâm sự. Bởi lẽ người trò chuyện trên này dường như chẳng có bao nhiêu manh mối về người họ muốn tìm. Cùng lắm, chỉ là tìm một nơi tỏ lòng thương nhớ sau bao nổ lực trong vô vọng.

Lúc này, trên đài radio có một khách mời là nam. Giọng nữ MC lảnh lót vang lên: “Chào bạn! Bạn có thể giới thiệu một chút về bản thân không? Và bạn muốn tìm ai thông qua chương trình này ạ?”

Đáp lại là một giọng trầm ấm nhưng rất đặc trưng: “Chào chương trình! Em năm nay 28 tuổi, hiện đang sống ở nước ngoài. Em cũng không biết mình muốn tìm ai nữa.”

Hoàng Tuấn ngồi thẳng lưng dựa vào thành giường, coi bộ đây cũng là một chàng trai thú vị. Chị MC cũng bất ngờ với màn giới thiệu, lại hỏi: “Vậy tại sao bạn gọi đến chương trình vậy ạ?”

Đầu dây kia trả lời: “Em cũng không biết nữa. Em tìm thấy số điện thoại của chương trình trong một tờ giấy đặt trong ví. Có điều gì đó thôi thúc em phải gọi thử.”

Chị MC bật cười trên sóng: “Thật đặc biệt! Vậy bạn có nhớ mình đã ghi số điện thoại chương trình vào dịp nào không ạ?”

Cậu chàng đáp: “Em không nhớ nữa. Mọi thứ rất mù mờ. Trước đây em từng trải qua một tai nạn và bị mất trí nhớ. Sau khi bình phục, em chỉ thấy tờ giấy này trong ví, ngoài ra chẳng còn nhớ được gì.”

Chị MC ồ lên một tiếng: “Chương trình xin chia buồn cùng bạn nhé! Cũng thật may là hiện giờ bạn vẫn ở đây cùng chương trình. Vậy chúng ta sẽ cùng tâm sự một chút nhỉ? Bạn làm nghề gì? Đã có gia đình hay chưa?”

Anh chàng hồi đáp: “Em là một kỹ sư IT. Em đã có vợ và một con. Vợ em cũng là người Việt Nam. Nhưng em vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Từ lúc tỉnh dậy sau tai nạn, em đã không còn yêu vợ em nhiều như trước. Sau đó, con em chào đời, giờ nó cũng đã 4 tuổi rồi. Nhưng tình hình càng lúc càng tệ. Em không có tình cảm với người nào khác cả, nhưng em cũng không có cảm xúc với vợ mình. Em cảm thấy… mình không thuộc về gia đình này.”

Chị MC tỏ vẻ thông cảm: “Trường hợp của bạn thật đặc biệt. Có thể đó là những di chứng do tai nạn. Nhưng bạn đã có con với vợ mình, đứa bé cũng đã 6 tuổi rồi. Trước tiên, có lẽ bạn nên làm tròn trách nhiệm của một người cha, sau khi đứa bé trưởng thành, bạn có thể bộc bạch với gia đình về điều này.”

Anh chàng lại nói: “Thật ra, em chưa từng yêu vợ em. Còn cô ấy thì rất yêu em. Sau khi em tỉnh lại, gia đình em đã nói rằng trước đây em và vợ em đã yêu nhau sâu đậm, vợ em đã cứu sống em khỏi một tai nạn khủng khiếp. Cho nên, em đã cưới cô ấy và có con với cô ấy, nhưng bằng sự biết ơn, chứ không phải tình yêu. Em đã tìm cách từ chối, nhưng cô ấy được cả hai bên gia đình hậu thuẫn, trong một cơn say đã lên giường cùng em và mang thai đứa trẻ.”

Chị MC không kìm được bất ngờ thốt lên: “Chuyện của bạn thực sự rất giống một bộ phim!”

Anh chàng tỏ vẻ bất lực: “Có lẽ nói ra sẽ chẳng ai tin em cả. Nhưng mỗi lúc em càng cảm thấy em không thuộc về nơi này. Ba mẹ em không cho em trở về Việt Nam. Họ nói em gặp tai nạn ở Việt Nam, muốn em định cư hẳn ở nước ngoài. Em không muốn làm ba mẹ buồn, nhưng vẫn có chút cảm thấy hai bên gia đình có điều gì đó không muốn cho em biết.”

Hoàng Tuấn ngồi xếp bằng chống tay xuống nệm lắng nghe từng chữ, thật không ngờ lại có câu chuyện tình trái ngang đến mức đó. Xuân Minh trong nhà tắm trở ra, lúc này tiếng chị MC vang lên văng vẳng. Xuân Minh liền hỏi: “Em cũng thích nghe radio à?”

Hoàng Tuấn lắc đầu, nói: “Không, em thấy tò mò nên bật thử thôi. Chiếc radio này từ lúc em dọn sang đã thấy, anh ngày nào cũng lau chùi bóng loáng, vậy mà chẳng bao giờ thấy anh bật lên nghe gì.”

Xuân Minh hít một hơi sâu rồi thở ra thật dài, nói: “Đó là chiếc radio của Đông Quân, là tất cả những gì của Đông Quân anh còn giữ được.”

Có vẻ sau ngần ấy năm tháng, Xuân Minh cũng đã mạnh mẽ hơn nhiều. Nhắc tên Đông Quân mà vẫn bình tĩnh như vậy hẳn là Xuân Minh cũng đã dần chấp nhận được sự thật phũ phàng rằng Đông Quân sẽ chẳng bao giờ trở lại.

Xuân Minh nói tiếp: “Chương trình em đang nghe cũng là chương trình mà Đông Quân thích nghe nhất. Ngày đó, cậu ấy còn nói, nếu lỡ hai đứa có lạc nhau, Đông Quân sẽ thông qua chương trình này mà tìm anh.”

Xuân Minh dừng một nhịp, nở một nụ cười che giấu sự đau xót trong lòng, nói: “Cậu ta còn bắt anh ghi số điện thoại chương trình lên một mảnh giấy để bỏ vào trong ví. Vậy mà lạc nhau 7 năm rồi, cậu ta vẫn chưa lần nào gọi cho chương trình để tìm anh hết!”

Hoàng Tuấn nhổm người dậy, nói gấp gáp: “Sao mà trùng hợp thế? Anh khách mời này cũng có một mảnh giấy ghi số điện thoại đặt trong ví nè!”

Xuân Minh nghe mà trợn to hai mắt. Lúc đó, giọng chị MC trên radio cũng vừa ngưng, anh trai kia nói tiếp một câu sau cùng: “Em luôn cảm thấy có một ai đó vẫn luôn nghĩ về em, chờ đợi em trở lại gặp họ. Em thỉnh thoảng còn nằm mơ thấy người đó, nhưng trong điện thoại em chẳng có hình ảnh nào của người đó, những người xung quanh em cũng chẳng ai biết người đó. Đó là một người con trai, dáng người thanh mảnh, ánh mắt có phần sắc lạnh nhưng trái tim thì rất ấm áp như nắng mùa xuân.”

Chị MC cười tươi: “Thực sự rất đặc biệt! Thế giới bây giờ đã cởi mở rất nhiều, việc nhận ra xu hướng thật sự của bản thân cũng không phải mới mẻ gì. Chương trình xin chúc bạn sẽ sớm tìm được người bạn muốn gặp nhé!”

Anh trai kia đáp: “Em biết kể câu chuyện của mình ra sẽ có nhiều người cười chê, nhiều người nghĩ em điên loạn. Nhưng em tin rằng mọi chuyện xảy ra luôn bởi một lý do nào đó. Em cũng tin phận duyên chưa hết thì chẳng thể xa nhau được. Cảm ơn chương trình đã chia sẻ những tâm sự này cùng em!”

Xuân Minh đứng một bên nước mắt lưng tròng, tay run lẩy bẩy, bờ môi mấp máy: “Đông Quân… Là giọng của Đông Quân… Anh ấy còn sống! Anh ấy nhất định là còn sống! Phải đi tìm anh ấy! Anh phải tìm anh ấy!”

Cũng không phải là không có lý do để nghi ngờ, vì giọng nói của anh chàng này thực sự rất đặc biệt, khó mà lẫn vào đâu được. Khi chương trình có đoạn phát lại, Xuân Minh liền mang cho Duy Tân nghe, Duy Tân cũng nói chắc nịch đó là giọng Đông Quân.

Dù đó có phải là Đông Quân hay không, Xuân Minh cũng nhất định phải đi một chuyến.

Sau khi nhờ mối quan hệ lấy được số gọi đến chương trình, Xuân Minh lại nhờ anh kỹ sư quen biết điều tra số điện thoại đó. Đó là một số gọi từ Canada, Xuân Minh chợt nhớ ra họ hàng của Đông Quân định cư bên đó rất nhiều. Năm đó khi gặp chuyện, Đông Quân đã được gia đình đưa sang Mỹ điều trị, nhưng cuối cùng không cứu được.

Lúc này nghĩ lại, không biết có thực sự là không cứu được hay không. Vì gia đình Đông Quân không thích Xuân Minh, cho nên từ chối cung cấp bất kỳ thông tin nào cho cậu. Lễ tang của Đông Quân cũng không mấy rình rang, đối với người trọng hình thức như ba mẹ Đông Quân mà chỉ làm lễ tang cỡ đó thì thật không xứng tầm.

Ngồi nghĩ chi bằng hành động, cứ xắn tay vào điều tra thì biết. Hoàng Tuấn hỏi Xuân Minh: “Lúc đó anh Quân có bị gán ghép với cô gái nào không?”

Xuân Minh gật đầu: “Có! Là căn nhà hai mặt tiền ở góc đường bên Quận 1.”

Hoàng Tuấn lại hỏi thêm: “Cô ta có em gái hay em trai gì hông anh?”

Xuân Minh gật đầu: “Hình như còn có một thằng em trai. Lần đó Đông Quân kể anh nghe, lúc ảnh bị ba mẹ bắt qua nhà đó xem mắt cô chị gái, ảnh tìm cớ vào phòng thằng em chơi để khỏi phải ngồi tiếp chuyện. Nào ngờ thằng em của cô ta cũng mê ảnh. Giờ nghe nói nó đang kinh doanh cái quán cà phê to to gần chỗ đó luôn ấy.”

Hoàng Tuấn búng tay: “Để cho em!”

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!