Mấy tuần sau, công ty Hoàng Tuấn lại có một đợt tuyển nhân viên mới. Bất ngờ thay, trong số người mới vào có cả Ngọc Duy. Hoàng Tuấn nhíu mày suy nghĩ, với trình độ của Ngọc Duy vừa vào đã xin được một chân trợ lý thì quả thực khó tin. Dưới căn tin, Hoàng Tuấn hỏi Gia Trí: “Anh, ai là người duyệt tuyển dụng đợt này vậy?”
Gia Trí đáp: “Hình như là ông Thành bóng.”
Khánh Minh lắc đầu: “Hông phải, là ông Thành trai thẳng. Nhưng mà ổng bóng.”
Gia Trí nhăn nhó: “Rồi sao thích làm khó nhau vậy?”
Khánh Minh đáp: “Em đâu có biết, từ lúc em vào công ty đã nghe mấy chị gọi vậy rồi. Giờ anh nói ông Thành bóng là ai cũng nghĩ là ông Thành trai thẳng cả thôi!”
Công ty có 2 ông Thành trong bộ phận tuyển dụng, một ông gay, một ông trai thẳng. Mà ông trai thẳng thì cà dẹo cà dẹo như bóng. Còn ông gay thì suốt ngày gồng như trai thẳng. Để cho mọi sự rối ren thêm thì cả công ty gọi ông Thành cà dẹo là “Thành bóng”, còn ông Thành gồng là “Thành trai thẳng”.
Ông Thành trai thẳng có một người em làm trong bộ phận bán hàng, cấp bậc ngang với Xuân Minh. Ngọc Duy được tuyển vào làm trợ lý của người này, xét cấp bậc thì ngang hàng Hoàng Tuấn. Hoàng Tuấn không nghĩ cũng biết được Ngọc Duy bước được chân vào đây bằng cách nào.
Với tư cách là đồng nghiệp, Hoàng Tuấn dĩ nhiên phải “dĩ hòa vi quý”, nhưng Hoàng Tuấn tuyệt nhiên không quên chuyện cũ, nhất là chuyện Quốc Hưng phải dọn đến sống trong khu trọ công nhân kia. Còn Ngọc Duy thì vẫn đinh ninh chuyện đó “trời không biết đất không hay”, nhìn thấy Hoàng Tuấn vẫn cứ tay bắt mặt mừng, niềm nở vô tư.
Sau tháng đầu tiên làm tại công ty, Ngọc Duy thể hiện vô cùng xuất sắc. Doanh số cá nhân chỉ thua Hoàng Tuấn, doanh số đội nhóm đứng đầu công ty. Xuân Minh thì bỏ việc đi tìm “chân ái”, Hoàng Tuấn giỏi giang cỡ nào cũng không một mình gánh hết được. Nhờ vậy, những người khác dần có cái nhìn vô cùng thiện cảm với Ngọc Duy, chỉ riêng Hoàng Tuấn biết Ngọc Duy làm được điều đó bằng cách nào.
Nhưng làm thế nào đó là chuyện của mỗi người, Hoàng Tuấn dĩ nhiên sẽ không can dự đến. Có điều, Ngọc Duy ngày càng tấn công Hoàng Tuấn mạnh mẽ hơn.
Trong những buổi tiệc gặp gỡ đối tác hoặc khen thưởng định kỳ, Ngọc Duy đều cố tình ăn mặc “đối lập” với Hoàng Tuấn. Hoàng Tuấn trước giờ chỉ có một phong cách duy nhất – vest đen, Ngọc Duy liền không hiểu vì sao chọn một bộ vest trắng đối chọi. Nhưng mà từ chất liệu đến thiết kế đều giống hệt bộ vest của Hoàng Tuấn. Nói là đối lập, nhưng chỉ cần hai người đứng gần nhau, người khác lập tức sẽ nhận ra họ là đang mặc đồ đôi khác màu.
Không biết vô tình hay cố ý, mỗi lần có dịp dự tiệc chung, Ngọc Duy sẽ đến gần chỗ Hoàng Tuấn, đôi khi còn cùng nhau trò chuyện với một vị khách. Chuyện cứ như vậy diễn ra, lâu dần khiến người trong công ty nghi ngờ cả hai chính là một cặp, chỉ là “tình trong như đã mặt ngoài còn e”.
Sau cuộc họp, Khánh Minh chợt hí hửng hỏi: “Anh Tuấn cuối cùng cũng mở lòng với người khác rồi ha?”
Hoàng Tuấn hỏi lại: “Ai?”
Gia Trí đáp: “Thì ai nữa! Hai người đi đâu cũng một trắng một đen, đã vậy còn là một đôi song sát doanh thu nhất nhì. Tìm hết cái công ty này cũng chẳng tìm được ai khác xứng hơn mà đặt vào giữa!”
Đến nỗi người bên cạnh mình còn cảm thấy như vậy, Hoàng Tuấn chẳng trách được người ngoài nghi ngờ. Cậu nói: “Không phải đâu!”
Khánh Minh lại nói: “Thôi sếp nhỏ đừng có chối! Em thấy ánh mắt anh Duy nhìn anh rồi, tình tứ dễ sợ!”
Nếu đã vậy, Hoàng Tuấn đành phải “mượn gió bẻ măng” một phen.
Một chiều nọ, Ngọc Duy xách cặp đứng thửng thờ trước cổng. Đợi lúc Hoàng Tuấn vừa vọt xe ra, Ngọc Duy đã kêu lên: “Tuấn ơi! Tuấn… có thể cho Duy đi nhờ xe về được không? Xe Duy không biết sao mà hỏng rồi nữa!”
Theo lẽ thường, Hoàng Tuấn có lẽ sẽ từ chối bằng hàng tá lý do khác. Xe hư thì đi Grab, xe hư thì mang đi sửa… Nhưng không, Hoàng Tuấn đồng ý cho Ngọc Duy đi nhờ xe mình.
Đám “chị em bạn dì” đứng trên lầu công ty nhìn theo bóng lưng của hai người chạy đi mà gào thét. Mấy bà chị hủ nữ như phát cuồng hét lên: “OTP của tao! Bây thấy chưa?? Tao đã nói mà! Á hít ke OTP quá đã! Tối tao về viết fic liền mới được!”
Có mơ Ngọc Duy cũng không ngờ có thể ngồi sau xe Hoàng Tuấn dễ dàng đến vậy. Cứ sau mỗi lần dừng đèn đỏ, Hoàng Tuấn vặn tay ga chạy tiếp thì Ngọc Duy giả vờ bị quán tính kéo về sau, phải vòng tay qua người ôm Hoàng Tuấn để lấy thế trụ lại. Đi được một đoạn, Ngọc Duy mở lời trò chuyện: “Tuấn vẫn luôn lạnh lùng như vậy nhỉ? Duy nghe các chị trong công ty nói biết bao người xinh đẹp giàu có ngỏ lời mà Tuấn vẫn luôn từ chối. Duy cứ nghĩ lòng Tuấn sẽ không bao giờ thay đổi, ghế sau này sẽ không có ai khác được ngồi.”
Hoàng Tuấn đáp: “Tuấn xem phim từng nghe một câu thoại thế này “Làm gì có tình cảm nào không thay đổi. Chỉ là một số người thì sâu đậm hơn, một số khác thì phai nhạt bớt.”. Ôm khư khư chấp niệm về một tình cảm không thay đổi có lẽ chỉ khiến bản thân đau khổ.”
Ngọc Duy nghe thấy thì mỉm cười đắc ý, cảm thấy cố gắng bấy lâu của bản thân cũng đã được hồi đáp phần nào.
Từ hôm đó, ngày nào mọi người cũng thấy Hoàng Tuấn chở Ngọc Duy sau xe, bất kể là đến công ty hay trên đường về. Mấy bà chị hủ nữ còn xì xầm: “Về chung nhà rồi! Về chung nhà rồi!”
Còn Ngọc Duy thấy Hoàng Tuấn cởi mở với mình, lúc nào cũng vui vẻ yêu đời. Gương mặt xinh đẹp có thêm nụ cười duyên càng thu hút bội phần. Nếu ngày đó Xuân Minh là một “tuyệt sắc giai nhân” với gương mặt lạnh lẽo đượm buồn, thì Ngọc Duy chính là một đối trọng ở chiều ngược lại.
Công ty dạo này cứ xôn xao, ai nấy đều vỡ lẽ ra Hoàng Tuấn hóa ra không hề lạnh lùng như vậy. Khi có tình yêu ghé thăm, cậu bỗng dưng trở nên ấm áp vững chãi lạ thường, khiến ai trông vào cũng xao xuyến. Còn chuyện “mập mờ” của cậu và Ngọc Duy càng khiến mọi người ngưỡng mộ. Ngoài việc đưa đi đón về, Hoàng Tuấn ngày nào cũng mua trà sữa bánh ngọt cho Ngọc Duy ăn bữa xế, nhưng người bị “tiểu đường” lại là các chị trong công ty. Mọi hợp đồng khó của Ngọc Duy đều được Hoàng Tuấn giúp đỡ, trông vào bọn họ chỉ còn thiếu mỗi cái lễ đường nữa thôi.
Chị trợ lý giám đốc cũng không kìm được phấn khích, buổi ăn trưa hay ngồi cùng Ngọc Duy và hội chị em hủ nữ bên này. Chị cứ hỏi dò: “Hai đứa bây làm gì nhau chưa?”
Ngọc Duy ngại ngùng đáp: “Tụi em vẫn chưa…”
Chị Hân ngồi cạnh lại nói: “Vậy nó ngỏ lời gì với em chưa?”
Ngọc Duy lại lắc đầu: “Cũng chưa ạ…”
Chị Hân búng tay: “Thằng em tao được! Thấy nó đàng hoàng ghê hông? Chưa ngỏ lời bởi vậy hông có đụng vô em. Hổng chừng hôm nào nó mua nhẫn cầu hôn mày giữa công ty à há há há!”
Ngọc Duy ngượng đỏ mặt: “Chị nói sao quá à!”
Nói thì nói thế, chứ trong lòng Ngọc Duy cũng mong thật. Mà Hoàng Tuấn nói cho cùng cũng là con người bằng xương bằng thịt, có phải sắt đá vô tri đâu mà không lay động. Huống hồ Ngọc Duy lại còn giỏi giang xinh đẹp như thế cơ mà.
Hôm đám cưới Thế Sang, Hoàng Tuấn và Ngọc Duy cũng được mời không thiếu. Đến nơi nhìn thấy kèn hoa lộng lẫy, Ngọc Duy lại nghĩ đến cảnh Hoàng Tuấn nắm tay cậu dắt vào lễ đường rồi cười ngây ngốc. Khi nhận ra Quốc Hưng cũng đến và ngồi ở bàn bên kia, Ngọc Duy liền kéo Hoàng Tuấn vào chỗ cậu chọn. Với chỗ ngồi này, Ngọc Duy vừa hay che khuất Hoàng Tuấn khỏi ánh mắt Quốc Hưng, cũng giám sát được Hoàng Tuấn có nhìn sang đó hay không. Dù tình cảnh hiện tại, Ngọc Duy dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng thấy Quốc Hưng, trong lòng cậu vẫn thực sự bất an.
Dù đã cố gắng, nhưng Hoàng Tuấn vẫn không thể kiềm chế ánh mắt của mình. Nhân lúc Ngọc Duy không để ý, cậu lại lén nhìn sang. Mỗi một tiếng “2 3 Dô!” của bạn bên kia Hoàng Tuấn đều đếm thật kỹ, bởi cậu biết Quốc Hưng sẽ không thể uống được quá nhiều. Sau khi bàn Quốc Hưng uống được 5 ly, Hoàng Tuấn tức tốc lấy cớ đi vệ sinh để vào trong đợi sẵn. Không ngoài dự đoán, chỉ một chốc sau, Quốc Hưng đã chạy vào gấp gáp, nôn thốc nôn tháo cả bữa tiệc trong bụng ra ngoài.
Một lần nữa, Hoàng Tuấn lại không kiềm chế được mà bước ra, đặt tay lên lưng Quốc Hưng mà xoa giúp cậu. Nhìn vẻ mặt khó chịu của Quốc Hưng lúc đó, Hoàng Tuấn chỉ tiếc chẳng thể ôm cậu vào lòng để vỗ về.
Chưa nói được với Quốc Hưng mấy câu, Ngọc Duy đã lập tức vào tìm. Hoàng Tuấn chỉ đành để Quốc Hưng rời đi trong nuối tiếc. Về phần Ngọc Duy, tuy không nói ra miệng, nhưng sự bất an trong lòng đã tăng lên gấp bội phần.
Hôm sau, lúc ngồi ăn trưa với đồng nghiệp, Ngọc Duy lại nói: “Em lo quá mấy chị ơi!”
Chị Hân hỏi ngay: “Sao nữa bé? Chưa biết ngày cưới mặc đồ gì nên lo hả?”
Ngọc Duy lắc đầu: “Hôm qua em đi dự đám cưới của bạn, tình cờ gặp lại người yêu cũ của anh Tuấn.”
Chị trợ lý giám đốc tặc lưỡi: “Chà, vụ này căng à! Rồi nó làm gì em?”
Ngọc Duy kể: “Không có làm gì em. Nhưng mà uống có vài cốc bia liền làm ra vẻ đáng thương để anh Tuấn chú ý.”
Chị Hân cau mày, nói: “Bà mẹ! Người yêu cũ thường hãm vậy đó. Mà em đừng có lo! Sáng nay chị mới vô phòng thằng Tuấn, vừa hay thấy nó lau lau chùi chùi cặp nhẫn sáng choang lấp lánh.”
Chị trợ lý trố mắt: “Thiệt hả mậy? Vậy là mình sắp được ăn tiệc phải hông?”
Chị Hân lại rằng: “Chị cũng tính để cho em bất ngờ. Mà thấy em lo tội nghiệp quá nên kể em nghe trước!”
Ngọc Duy nghe xong thì cũng an tâm phần nào, nghĩ trong lòng chắc bản thân chỉ đang lo xa.
Nhưng rồi những chiều sau đó, Hoàng Tuấn ra về rất vội vàng. Còn những ngày cuối tuần Hoàng Tuấn cũng chỉ ở nhà, không dành cho cậu nữa. Ngọc Duy là người nhạy cảm, những biểu hiện nhỏ nhất cũng khó lọt qua kẽ mắt. Khi Ngọc Duy hỏi đến, Hoàng Tuấn chỉ nói dạo này cậu bận.
Thêm một thời gian như vậy nữa, Ngọc Duy mỗi lúc càng khó chịu. Hoàng Tuấn cứ vậy thờ ơ với cậu, như thể xem cậu như món đồ chơi, chán rồi thì vứt. Ngọc Duy quyết định phải hỏi cho ra lẽ.
Chiều hôm đó là 20/10, Ngọc Duy hẹn Hoàng Tuấn ở lại văn phòng sau khi mọi người đã về hết. Hai người đối diện nhau, Ngọc Duy không kiềm được nhớ nhung chạy đến ôm chầm lấy Hoàng Tuấn. Hoàng Tuấn không né tránh, mà cũng không đáp lại.
Ngọc Duy hỏi: “Những ngày qua Tuấn vô tâm với Duy quá đó! Có biết Duy buồn lắm không hả?”
Hoàng Tuấn đáp: “Xin lỗi Duy nhé. Tuấn bận phải chuẩn bị một món đồ quan trọng. Tuấn nghĩ cũng đã đến lúc phải đưa nó cho Duy rồi!”
Ngọc Duy trống ngực đập thình thịch. Hóa ra cậu nghĩ oan cho Hoàng Tuấn rồi. Hẳn là Hoàng Tuấn chính là chuẩn bị “lễ vật” cho ngày hôm nay.
Hoàng Tuấn nói: “Duy đưa tay ra đi!”
Tâm hồn Ngọc Duy như đã du ngoạn trên cung trăng một vòng rồi đáp xuống. Cậu ngại ngùng đưa bàn tay về phía trước, năm ngón tay xinh đẹp úp xuống phía dưới, mắt ngại ngùng không dám nhìn thẳng Hoàng Tuấn.
Hoàng Tuấn một tay nâng tay Ngọc Duy, sau đó bất ngờ lật tay cậu ngửa lên, đặt lên đó một cái thiệp.
Ngọc Duy liền cảm giác có chút gì đó sai sai. Nhưng nhìn thấy tấm thiệp rất đẹp, liền nghĩ bên trong chứa đầy những lời ngọt ngào Hoàng Tuấn dành cho mình.
Nhưng lúc mở ra, đọc từng dòng chữ, tim Ngọc Duy cũng như ngừng đập.
“Mời mọi người cùng đến dự bữa tiệc thân mật của Hoàng Tuấn và Quốc Hưng.”
Ngọc Duy nhìn thiệp, lại nhìn Hoàng Tuấn, dụi mắt mấy lần tỏ vẻ không tin. Ngọc Duy lắp bắp nói chẳng thành tiếng: “Hoàng Tuấn! Chuyện… chuyện… chuyện này là sao?”
Hoàng Tuấn đáp: “Thiệp mời viết rõ như vậy rồi mà! Tuấn dành cả tuần lễ để làm đó, Duy thấy đẹp không?”
Ngọc Duy không đáp, mắt trừng to nhìn Hoàng Tuấn không chớp. Tấm thiệp trên tay nhanh chóng bị xé loẹt xoẹt thành tám mảnh quăng xuống nền sàn.
Ngọc Duy quát lên: “Đồ đểu cáng! Anh xem tôi là trò đùa sao?”
Hoàng Tuấn làm ra vẻ mặt khó hiểu nhưng rất gợi đòn, hỏi lại: “Duy nói sao? Hình như có chút hiểu lầm rồi nhỉ? Tuấn với Duy trước giờ… vẫn là bạn mà?”
Một chữ “bạn” khiến Ngọc Duy suýt chút đứng không vững. Tay cậu vịn vào lan can, giọng run run nói: “Bạn… bạn sao? Vậy tại sao anh đưa đón tôi mỗi ngày? Tại sao quan tâm lo lắng cho tôi đủ việc? Anh làm cho cả công ty này nhìn tôi với anh như một cặp tình nhân rồi còn nói như thế được sao?”
Hoàng Tuấn tựa người vào lan can, bình thản nói: “Sao họ nói như vậy được nhỉ? Tuấn với Duy, cả cái nắm tay nhau còn chưa có kia mà?”
Ngọc Duy thực sự không đứng nổi nữa, khi mà mọi viễn cảnh tương lai cậu vẽ ra đều bị từng “gáo nước lạnh” của Hoàng Tuấn dội cho tan tác. Ngọc Duy vừa khóc vừa hét: “Là anh… là anh cố tình chơi tôi đúng không? Hoàng Tuấn! Anh nói cho tôi biết! Có phải ngày hôm đó, Quốc Hưng đã dụ dỗ anh đúng không? Anh rõ ràng đã nói với tôi tình cảm của anh dành cho cậu ta đã thay đổi rồi mà?”
Hoàng Tuấn gật đầu xác nhận vế sau: “Ừ, đúng là tình cảm tôi dành cho Quốc Hưng thay đổi rồi. Nhưng là ngày một nhiều hơn, chứ không hề giảm bớt!”
Ngọc Duy hét lên: “Con mẹ anh! Tại sao lúc đó anh còn cố tình úp mở để gieo hi vọng cho tôi? Lại cố tình giúp tôi nuôi lớn hi vọng đó rồi bây giờ anh đạp đổ tất cả? Hủy hoại tình cảm của người khác khiến anh thấy vui lắm phải không?”
Hoàng Tuấn đanh mặt, ánh mắt trở nên sắc lạnh như con người ngày trước, nói: “Cảm giác này không phải là cậu rõ hơn tôi sao? Cậu đã từng cùng lúc hủy hoại tình cảm và cuộc sống của cả 2 người mà?”
Ngọc Duy đánh mắt láo liên, không ngờ Hoàng Tuấn đã biết chuyện này. Hóa ra, trước giờ cậu chẳng khác gì diễn hề trước mặt Hoàng Tuấn.
Ngọc Duy đánh trống lãng: “Tuấn… Tuấn nói gì vậy?”
Hoàng Tuấn không nóng không lạnh nói: “Muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm!”
Ngọc Duy biết bản thân lộ tẩy, bườn dậy chụp lấy tay Hoàng Tuấn, nói: “Tuấn, cho Duy một cơ hội được không? Lần đó là Duy sai, nhưng Duy không còn cách nào khác cả! Rõ ràng Tuấn với Duy biết nhau trước mà, tại sao Tuấn lại thích nó chứ? Nó có chỗ nào hơn Duy? Nó còn ghê sợ khi biết Tuấn là callboy mà, còn Duy thì chưa bao giờ có cảm giác đó! Tuấn, không lẽ Tuấn không nhận ra Duy đối với Tuấn là thật lòng thật dạ sao? Tuấn…”
Mấy lời trơ trẽn này Ngọc Duy nói được, còn Hoàng Tuấn không nghe nổi.
Hoàng Tuấn cắt ngang: “Cậu không biết Quốc Hưng hơn cậu chỗ nào sao? Em ấy không bao giờ hy sinh người khác vì lợi ích của bản thân. Từ khi bắt đầu, cậu đã không đủ tư cách để so sánh với em ấy rồi!”
Thấy không giảng hòa được, Ngọc Duy liền quay sang đe dọa: “Phải rồi! Quốc Hưng đâu có giống như Duy. Nhưng việc Quốc Hưng không dám làm thì Duy dám đó! Tuấn đừng quên quá khứ của mình từng làm những gì. Duy cho Tuấn một cơ hội suy nghĩ, đừng để cả công ty này biết Tuấn ngày đó là con đĩ đực chuyên nghiệp nhất trong cái ổ đó!”
Hoàng Tuấn cười khẩy: “Tôi có chuyên nghiệp thế nào cũng không nhìn ra được người ngày đó van xin tôi giúp đỡ để bước vào ngành lại quay sang “cắn” tôi một phát như thế này.”
Ngọc Duy cười ha ha, đáp: “Giúp đỡ hả? Là anh đã gián tiếp hủy hoại cuộc đời tôi!”
Nhớ đêm đó Hoàng Tuấn đi làm về, liền trông thấy một cậu trai đang ngồi khóc trên dãy thang sáng đèn. Hoàng Tuấn tốt bụng hỏi thăm mấy câu, hôm sau Ngọc Duy liền theo dõi cậu đến tận chỗ làm. Ngọc Duy lúc đó hoàn cảnh túng quẫn, thực sự không còn lựa chọn nào. Hoàng Tuấn vì vậy đã giúp đỡ hết lời để ông chủ chịu nhận Ngọc Duy. Nhưng lúc này đây, Ngọc Duy lại đổ hết mọi chuyện lên đầu Hoàng Tuấn. Hoàng Tuấn ngẫm mà thấy chua chát, nếu không phải thương tình Ngọc Duy chân yếu tay mềm thì Hoàng Tuấn đã cho cậu ta nhừ xương.
Hoàng Tuấn cảm thấy không còn gì để nói với con người này, lạnh lùng đáp: “Tôi chính là hạng người xấu xa chuyên đi hủy hoại cuộc đời thanh khiết của người khác như thế đó! Khôn hồn thì tránh tôi càng xa càng tốt!”
Dứt lời, Hoàng Tuấn tức tốc rời đi, mặc cho Ngọc Duy phía sau kêu gào điên loạn: “Hoàng Tuấn, anh sẽ phải hối hận! Hoàng Tuấn, tôi không để anh yên đâu!”
Hoàng Tuấn chẳng lo, hôm nay cậu còn có việc quan trọng khác phải làm.
Bẵng đi một thời gian yên bình, Hoàng Tuấn cứ ngỡ Ngọc Duy đến cuối cùng cũng chỉ là một con “cọp giấy”. Còn cậu dạo này vui vẻ đóng vai “anh hàng xóm” của cậu bé nhà bên. Thế nhưng Ngọc Duy đúng là dám nói dám làm, đúng ngày lễ tình nhân, Ngọc Duy xin nghỉ hẳn, nhưng cũng không quên phát tán một loạt đoạn clip quay lén Hoàng Tuấn làm tình với khách khi cậu còn làm callboy vào nhóm chat chung.
Hoàng Tuấn vững vàng đến mấy cũng không thể chịu nổi cú sốc này, chỉ đành tắt hết phương tiện liên lạc, xin nghỉ mấy ngày rồi trốn trong phòng. Hôm nay vốn dĩ cậu lại hẹn gặp Quốc Hưng, nhưng lúc này lại không còn can đảm để đối diện nữa.
Khánh Minh và Gia Trí không an tâm, lần mò ra địa chỉ đến khuyên bảo mấy điều. Khánh Minh trấn an Hoàng Tuấn: “Anh đừng lo! Anh là người thế nào tụi em biết rõ mà, dĩ nhiên sẽ không vì những chuyện đó mà nhìn anh bằng con mắt khác!”
Tuy có vẻ Hoàng Tuấn vẫn khó mà vượt qua chuyện này trong thời gian ngắn, nhưng cũng đã bình tĩnh hơn phần nào. Sực nhớ ngày đó cũng vì hai chữ “callboy” mà Quốc Hưng rời đi, Hoàng Tuấn tự dưng lại chùn bước trước cuộc hẹn. Cậu liền nhờ vả Gia Trí: “Anh, em nhờ anh thay em ra gặp Hưng hôm nay được không? Em không dám đối diện với Hưng, em sợ…”
Từ lúc biết Hoàng Tuấn, đây là lần đầu tiên Gia Trí và Khánh Minh nghe Hoàng Tuấn “sợ” một điều gì. Gia Trí lúc sau cũng đồng ý giúp Hoàng Tuấn, nói thêm: “Anh sẽ thăm dò giúp em.”
Nhưng Gia Trí không ngờ rằng, sau khi gặp Quốc Hưng trở về, mặt Gia Trí lại lệch sang một bên vì sưng. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ Gia Trí mới bị một cú tát như trời giáng như vậy. Khánh Minh xót người yêu buồn hết một tuần, còn Hoàng Tuấn trong lòng vừa vui vừa thấy có lỗi.
Nhưng Hoàng Tuấn cũng vô cùng hối hận, vì đêm đó Quốc Hưng đã bị gã say rượu sàm sỡ, suýt chút chuyện còn tệ hơn. Nhưng cũng chính giây phút đó, Hoàng Tuấn nhận ra không còn việc gì quan trọng hơn phải mang Quốc Hưng về bên cạnh mình. Chỉ cần cậu còn có thể, cậu sẽ không rời mắt khỏi Quốc Hưng thêm lần nào nữa.
Cũng nhờ trời thương, Hoàng Tuấn cuối cùng cũng “rinh” được Quốc Hưng về bên cạnh mình. Còn bữa tiệc trên rooftop hôm đó là Hoàng Tuấn tài trợ cho Gia Trí, coi như bù đắp cho anh đôi chút.
Chuyện cũ tua qua như một cuốn phim, tôi nghe xong trong lòng cũng có vô vàn cảm xúc. Thì ra từ trước đến giờ, mọi vui buồn của tôi Hoàng Tuấn đều thấu. Tôi cười vui vẻ, lại giả vờ hỏi: “Anh có kể hết chưa, còn giấu em chuyện gì nữa không đó?”
Hoàng Tuấn ôm tôi, thì thầm: “Thật ra còn giấu em một chuyện.”
Tôi trợn mắt hỏi: “Chuyện gì?”
Hoàng Tuấn áp sát tôi, dùng cái giọng thều thào dâm đãng mà nói vào tai tôi: “Anh nứng quá! Sắp chịu hết nổi rồi!”
Nhắc mới nhớ, từ lúc kể chuyện đến giờ, cái chài to đùng bên dưới vẫn cứng như khúc gỗ trong đít tôi. Tôi và anh lại mây mưa một chập, dù cả hai dường như kiệt sức, cơ thể vẫn không nghe theo điều khiển, quấn quýt lấy nhau không rời.
Đến những cú thúc cuối cùng, Hoàng Tuấn vừa thở hổn hển vừa gọi: “Hưng à…”
Tôi choàng tay sau cổ anh, vừa rên vừa đáp: “Em nghe!”
Hoàng Tuấn dồn sức, giọng nói đứt quãng rặn thành từng chữ: “Anh… Anh yêu em! Cảm ơn em… vì tất cả!”
Lời vừa dứt, thằng em phía dưới cũng xuất tinh vào bên trong tôi. Từng luồng tinh nóng bỏng như tình yêu của chúng tôi vậy.
Đợi Hoàng Tuấn bắn tinh xong, tôi mới kéo đầu anh xuống hôn thắm thiết. Sau đó thì thầm đáp lời: “Chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo!”.