Protected: Ký Túc Xá Nam Sinh

0 of 74 lessons complete (0%)

Ngoại truyện 3: Bến đỗ (2/2)

Thật ra thì ai chia tay cũng đau khổ, nhưng chẳng ai đau khổ mãi được. Thằng Lễ thoát khỏi Khánh Đăng tôi thấy nó vẫn khóc ra được là mừng, chứ nó mà giữ luôn trong lòng thì tôi mới sợ.

Vừa lúc đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Ngọc Lễ rảnh tay nên ra mở cửa, kết quả chính là Hoàng Tuấn. Ngọc Lễ liền kêu lên: “Mượn thằng Hưng có mấy bữa cái qua đòi liền vậy he?”

Duy Long lại nói: “Ê Hưng, tao biết cách giải quyết nồi cháo của mày rồi đó!”

Hoàng Tuấn đáp: “Cháo vợ tui nấu hả? Để đó hết cho tui!”

Ngọc Lễ kêu gào: “Đuma tao muốn ăn bún đậu, không có muốn ăn cơm chó!”

Vậy là chiều hôm đó cả đám đặt bún đậu mắm tôm về ăn, vừa ăn Hoàng Tuấn vừa kể: “Hôm qua anh đi khám định kỳ chỗ ông Tân, có chuyện này bất ngờ lắm.”

Tôi đánh vai Hoàng Tuấn, gằn giọng: “Anh có cho ổng “ấy” nữa hông?”

Hoàng Tuấn lắc đầu: “Ổng có xin mà anh hông cho! Để dành cho vợ hết!”

Hai đứa kia la lên: “Trời ơi để tụi tao ăn cho hết bữa dùm cái!”

Hoàng Tuấn kể tiếp: “Có mớ hồ sơ bệnh án chuyển qua phòng ông Tân, trong đó có cả hồ sơ của người mới “đấu tay đôi” với em hôm trước nữa!”

Từ ngày đó, Ngọc Duy được nhắc đến như “đối thủ đấu tay đôi” với tôi.

Tôi tò mò hỏi: “Rau sạch hông?”. Ý tôi là Ngọc Duy có bị bệnh gì không.

Hoàng Tuấn lắc đầu: “Hông. Bị sùi trong cổ họng, thêm mụn rộp sinh dục nữa. Mấy bệnh khác thì còn chưa biết vì còn chờ kết quả xác nhận. Hên là nó còn uống PrEP, chứ không chắc sida hốt nó luôn rồi!”

Tôi nghe mà thảng thốt, nói: “Ủa, trước em nghe nó có tiêm phòng mà?”

Hoàng Tuấn đáp: “Tiêm thì tiêm, nhưng làm gì có chuyện chắc chắn 100%. Hiệu quả thuốc còn tùy thuộc vào thể trạng, cơ địa, thói quen sinh hoạt nữa. Tiêm phòng đủ bệnh, bị mỗi 2 cái tính ra vẫn còn may đó!”

Duy Long chấp tay kiểu niệm Phật nói: “Trời Phật quả là có mắt! Hên quá nó không bị sida.”

Ngọc Lễ gắp miếng dưa leo bỏ vô miệng, hỏi lại: “Ủa mày mừng cho nó hả?”

Duy Long đáp: “Mừng cho người khác á ba. Người khác bị thì người ta còn ý thức bảo vệ bạn tình, chứ tao thấy riêng nó là sẽ tìm cách giấu bệnh hại người này người kia!”

Nghe tin Ngọc Duy sa cơ thất thế, thật ra tôi lại không vui như bản thân tưởng tượng. Nói cho cùng, cậu ta vẫn là một kẻ đáng thương hơn đáng trách.

Nếu gia đình cậu ta hạnh phúc đủ đầy, có lẽ cậu ta sẽ không bất chấp bước vào con đường ấy.

Nếu cậu ta có đầy đủ tình thương, cậu ta sẽ không nhất thiết dùng mọi thủ đoạn để tranh đoạt người mình thích.

Nếu cậu ta có đủ sự quan tâm, cậu ta sẽ không tìm kiếm nó ở những cuộc mây mưa chóng vánh để khỏa lấp tạm thời khoảng trống trong cõi lòng.

Dù cậu ta hành động quá đáng, thì suy cho cùng vẫn là một kẻ túng quẫn trong hoàn cảnh của mình, vùng vẫy ra khỏi cái gọi là số phận để tìm cho mình một bến bờ.

Hệt như một kẻ không biết bơi rơi xuống nước, bên trái bên phải đều không có điểm tựa nào để bám vào, chỉ có thể tự mình vùng vẫy. Nhưng càng vùng vẫy càng dữ dội, thì thân thể càng dễ chìm sâu. Nếu có may mắn nổi lên được, chỉ thấy bản thân mỗi lúc càng trôi xa bờ…

Chỉ mong rằng nếu số phận đã cuốn trôi con người, thì cũng sẽ cho họ một điểm tựa nào đó, vững chắc và kịp thời, trước khi họ buông xuôi tất cả.

Nghe tin Ngọc Duy có biến, Nhật Hào là đứa đầu tiên kinh hồn hoảng vía. Không phải vì nó từng quan hệ với Ngọc Duy, vì chuyện đó đã qua từ rất lâu rồi, nếu có bệnh thì cũng đã trổ ra đủ hết. Nhưng nó cũng đâu có thua gì Ngọc Duy, đi đến khu nào là “ăn sạch” trai khu đó. Mà thậm chí nó đâu cần tìm kiếm, người ta cứ tự dâng lên mà thôi.

Nhật Hào mấy ngày hôm sau nhắn tin hỏi tôi: “Anh, em nên làm gì giờ?”

Tôi kêu: “Thì đi khám đi, chứ mày định ở nhà ăn chay niệm Phật cho bệnh tự hết hay gì em?”

Nhật Hào đáp: “Thôi! Em ngại lắm! Hay anh đi với em đi!”

Tôi hỏi lại: “Ủa rồi đi cho ngại chung hai đứa hả?”

Nhật Hào năn nỉ: “Đi đi anh! Em nói anh nghe nè, em đi một mình người ta sẽ tưởng em bị bệnh rồi mới đi khám. Còn em đi hai người, thì người ta sẽ tưởng cặp đôi nào đó đi kiểm tra sức khỏe định kỳ thôi!”

Tôi nghe cũng có lý, nhưng nghĩ tới Hoàng Tuấn liền thấy hơi lạnh sống lưng. Tôi không bệnh mà đi phen này về chắc cũng phải “ốm đòn”. Tôi liền trả lời: “Hỏi Hoàng Tuấn đi! Hoàng Tuấn cho đi thì anh đi với mày!”

Nhật Hào than vãn: “Trời ơi trời! Ổng ghen như quỷ á! Đi lén đi anh!”

Tôi không chần chừ đáp ngay: “Anh lạy mày! Nhà tao đang êm ấm đó, đừng có xúi dại! Hay rủ thằng Quân đi đi kìa. Bệnh viện người ta mở ra khuyến khích tụi mày đi khám, mà tụi mày ngại? Ngộ ha?”

Nhật Hào sau đó ưỡm ờ cho xong chuyện, tôi cứ nghĩ nó sẽ rủ Trọng Quân cùng đi hay ai đó. Nào ngờ mấy hôm sau, Hoàng Tuấn nói với tôi: “Mai đi khám với anh nha! Có Nhật Hào đi chung nữa!”

Đầu tôi bắt đầu nhảy số, tôi mà trả lời không khéo pha này là cháy nhà ngay. Tôi đáp: “Thôi hai anh em đi đi, em đi làm gì? Anh sợ em có bệnh gì lây cho anh hả?”

Hoàng Tuấn đang đứng bên tủ quần áo lập tức bỏ dở việc đang làm, nhảy lên giường vòng cả tay chân sang ôm tôi, đáp: “Không có, anh đưa em đi khám tổng quát. Chỗ đó còn khám tất cả các bệnh khác nữa, không chỉ bệnh tình dục đâu!”

Tôi lại hỏi: “Vậy hai đứa mình đi được rồi, anh rủ thêm thằng Hào làm gì?”

Hoàng Tuấn đáp: “À, thằng nhóc nó nhắn anh hỏi chỗ nào khám ổn, nó nói ngại đi một mình. Anh định đưa em đi, sẵn dịp dẫn nó đi chung luôn.”

Tôi qua khỏi “kiếp nạn” này tuyệt nhiên không dám hỏi gì thêm. Người ta hay nói yêu nhau càng lâu thì càng dễ chán nhau. Còn tôi với Hoàng Tuấn càng yêu nhau lâu ngày thì bạn bè tôi càng chán tôi. Ở nhà tôi ăn mặc như đi dạ tiệc cũng chẳng sao, nhưng mà tôi đi đâu ra ngoài là Hoàng Tuấn lập tức bắt tôi ăn mặc càng đơn giản, càng kín cổng cao tường càng tốt.

Đỉnh điểm là hôm hẹn gặp Duy Long và Ngọc Lễ, chụp ảnh xong thằng Long chửi tôi: “Má, mày coi mày trong tấm hình nè! Khác gì đứa bán vé số ghé vào cái bàn này chụp chung hông?”

Vậy mà lúc tôi đưa Hoàng Tuấn xem, anh lại tấm tắc khen lấy khen để, hoặc là phủ nhận: “Đâu có, anh thấy xinh mà!”

Đồ đẹp trong tủ tôi không bao giờ thiếu, bởi Hoàng Tuấn thường xuyên đưa tôi đi mua sắm, giỏ hàng Shopee thì anh mỗi tháng lại thanh toán cho tôi một lần. Vậy nhưng chỉ khi ra ngoài với anh thì tôi mới có cơ hội mà ăn mặc lồng lộn.

Mà thôi, có người yêu “quấn mình” vậy thì tôi cũng đành chấp nhận chứ sao giờ!

Hôm sau, tôi đến cho Duy Tân khám tổng quát và cả các bệnh tình dục. Tôi vừa cởi hết đồ nằm lên ghế, Hoàng Tuấn đã đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, Duy Tân vừa thao tác mà vừa áp lực. Khám còn chưa xong, Hoàng Tuấn đã cầm sẵn quần áo “hầu” tôi mặc vào. Duy Tân giả vờ nói lẫy: “Coi làm thấy ghê hông? Mai mốt chắc anh hông dám khám cho em nữa quá Hưng!”

Hoàng Tuấn đáp: “Anh khỏi sợ! Tại em cho Hưng khám bệnh tình dục lần này thôi! Không có lần sau đâu ha!”

Ý Hoàng Tuấn là vì tôi không có bệnh gì, mà tôi với Hoàng Tuấn chỉ quan hệ 1-1 với nhau, cho nên sau này sẽ không cần phải khám bệnh tình dục cho tôi nữa.

Hết phiên tôi thì đến Nhật Hào vào khám, thằng bé vừa cởi quần áo, Duy Tân lập tức kêu lên: “Ngày nào mà cũng có bệnh nhân thế này chắc anh yêu nghề dữ lắm! Đẹp trai sáu múi, da dẻ mơn mởn, còn cái quả 20cm này nữa. Có bồ chưa em?”

Duy Tân biết Nhật Hào thân thiết với tụi tôi, cho nên cũng thoải mái. Nhật Hào đáp lại: “Thấy vậy chứ ai cũng chê anh ơi!”

Duy Tân nói: “Ai chê thì để anh. Haha! Có người ta nhìn thèm mà em không cho chứ chê gì?”

Nhật Hào lại nửa thật nửa đùa hỏi: “Vậy anh thấy thèm hông?”

Duy Tân cười giòn, đáp: “Thèm chứ. Rồi sao giờ?”

Mới dứt câu, Nhật Hào liền đưa một tay ra phía sau bức màn, nắm tóc Duy Tân, kéo đầu anh vào chỗ cặc mình, nói: “Vậy nhờ bác sĩ chăm sóc nó một chút!”

Tay Nhật Hào di chuyển lên xuống đều đặn, phía trong phát ra tiếng Duy Tân bú cu sùm sụp. Hoàng Tuấn tặc lưỡi: “Khám kiểu này chắc còn lâu lắm. Thôi Nhật Hào ở lại, tụi anh về trước đây.”

Hoàng Tuấn đứng dậy kéo tôi rời đi, Duy Tân phía trong kêu lớn: “Nhớ khóa cửa giúp anh!”

Hôm sau, Nhật Hào không làm tôi thất vọng, khi nó gửi một clip dài gần 30 phút cho tôi xem. Tụi tôi vừa đi khỏi, Nhật Hào lấy tay kéo màn che qua một bên, dùng điện thoại quay lại vẻ mặt vừa mãn nguyện vừa thèm thuồng của Duy Tân đang ngậm nuốt con cặc cương cứng của nó.

Nhật Hào cất giọng dâm đãng hỏi: “Ngon không anh?”

Duy Tân nhả cả ra cười đáp: “Đây là con cặc ngon nhất từ trước đến giờ xuất hiện tại chỗ này!”

Nhật Hào thuộc dạng hot boy ranh ma tinh nghịch, vẻ ngoài tươi trẻ năng động, khi cởi sạch quần áo lại tỏa ra một sự lôi cuốn khiến người khác mất cả lý trí. Duy Tân trước giờ gặp không biết bao nhiêu con cặc, vậy mà còn bị hớp hồn trong vài câu nói.

Nhật Hào lại nắm tóc Duy Tân, nhét cặc sâu vào cổ họng anh, vừa thúc cặc vừa nói: “Ngon hả anh? Thế thì ăn cho nhiều vào đi anh!”

Cái phong thái này xem ra vẫn vậy. Lúc Nhật Hào làm tình, luôn luôn nắm thế chủ động, lời nói lại tỏ ra uy quyền khiến đối phương phải phục tùng.

Duy Tân bú được một lúc, Nhật Hào lại nói: “Lỗ trên anh ăn no rồi nhỉ? Đến lúc cho lỗ dưới ăn rồi!”

Nhật Hào lật Duy Tân nằm ngửa trên ghế, cởi sạch quần áo anh ném sang một bên. Nhật Hào cầm cặc vuốt vuốt đập đập trên tay, chợt nói: “Anh có phiền nếu em đái lên người anh không nhỉ?”

Duy Tân đáp lại: “Không phiền! Anh rất sẵn lòng!”

Nhật Hào nói: “Vậy thì tắm nước đái của em nhé!”

Nói xong, Nhật Hào chỉa cặc về phía Duy Tân, rặn nhẹ để nước tiểu bắt đầu tuôn ra. Nhưng vì cặc đang nứng, nước nhờn cũng theo đó tuôn ra rơi vãi trên người Duy Tân. Duy Tân không có vẻ gì khó chịu, dù cho nước đái văng trên mặt, trên ngực, trên bụng, trên đùi anh. Anh còn có vẻ rất tận hưởng, dùng tay xoa xoa cho nước đái phủ hết cơ thể mình.

Tôi có chút giật mình, không ngờ mới bao lâu không tiếp xúc, sở thích tình dục của Nhật Hào đã chuyển sang thể loại này rồi.

Nhật Hào kéo mấy ngăn tủ phía bên cạnh, phát hiện bên trong là một mớ đồ chơi tình thú. Không những có đồ chơi cum control, mà đồ chơi BDSM, boss slave cũng đều có đủ. Hóa ra Duy Tân cũng có sở thích này, hèn gì lại vui vẻ đến vậy.

Nhật Hào ma sát đầu cặc vào trước miệng lỗ, lại hết sức dâm đãng mà nói: “Muốn em làm gì tiếp theo? Nói em nghe nào!”

Duy Tân tay se hai đầu vú Nhật Hào, miệng đáp: “Anh nứng quá! Anh muốn em đụ anh! Muốn em nhét cặc sâu vào trong lồn anh! Muốn em bắn tinh vào trong đó!”

Nhật Hào lại nói: “Vậy thì banh lồn anh ra nhanh lên nào!”

Duy Tân ngoan ngoãn làm theo, hai tay vịn hai bên mông kéo ra, phô ra cái lỗ đít hồng hào đang phập phồng co dãn. Nhật Hào với tay lấy chai gel, ghim cái đầu bơm của chai gel vào trong đít Duy Tân bóp mạnh. Gel chảy vào trong khiến Duy Tân “ưm” lên một tiếng vì cảm giác mát lạnh sảng khoái.

Lúc Nhật Hào chuẩn bị đút cặc vào, lại nhìn cặc Duy Tân nói: “Cặc anh to thế nhỉ? Em không muốn nhìn nó cương chút nào! Đeo khóa cu vào cho em!”

Duy Tân kể khổ: “Không được, anh nứng quá, không thể xuống được!”

Nhật Hào lập tức đút cặc vào lỗ dập liên hồi, Duy Tân chỉ biết rên lên thống khoái. Gel bên trong chạy ngược chiều con cặc nhét vào mà trào ra, mỗi nhịp ra vào phát ra âm thanh nhóp nhép dâm tiện. Cái lỗ bị ma sát vừa nhanh vừa mạnh khiến cho con cặc Duy Tân cũng dần xìu xuống, Nhật Hào lại nhân lúc đó lấy cái khóa cu trong ngăn tủ mà đeo vào cho Duy Tân, sau đó nói: “Nếu em không cho phép thì anh không được tháo ra, có nhớ chưa?”

Duy Tân vừa sướng vừa đáp: “Ưm… Anh… Ưm… Anh nhớ… nhớ rồi!”

Nhật Hào vẫn đẩy cặc ra vào liên tục, lúc sau ra lệnh: “Xoay người lại! Không được làm cặc em rơi ra ngoài!”

Duy Tân cẩn thận xoay chuyển, cuối cùng có thể nằm sấp trên ghế. Nhật Hào ra hiệu cho anh quỳ gối chống tay lên, sau đó cậu lấy cái vòng cổ BDSM đeo vào cổ Duy Tân. Xong xuôi, Nhật Hào tiếp tục đẩy cặc, một tay nắm dây xích nối với vòng kéo về phía sau khiến Duy Tân ngước cổ kêu rên từng tiếng khổ sở mà sung sướng. Bàn tay cậu vỗ vào mông anh chan chán, Duy Tân mỗi lần bị đánh lại càng rên rỉ lớn hơn, khiến cho Nhật Hào càng bị kích thích.

Gần 30 phút, Nhật Hào cuối cùng cũng muốn bắn. Cậu nói: “Muốn em bắn vào đâu? Bắn vào trong nhé?”

Duy Tân dùng hai tay ép hai bên mông lại, để cặc Nhật Hào ma sát với lỗ nhiều hơn nữa. Anh đáp: “Thụ tinh cho anh đi! Mau thụ tinh cho anh!”

Nhật Hào thúc mấy cái thật mạnh rồi lại nói: “Sướng cặc quá! Ưm… Cho anh có thai với em luôn! Ưm… Em ra… Em ra… A… A…”

Nhật Hào xuất tinh vào lỗ, nhưng cặc dập không ngừng. Tinh trùng lại theo từng nhịp cặc đâm vào mà rỉ ra. Cặc Duy Tân đang bị khóa nhưng vẫn có thể xuất tinh, từng đợt rơi lộp bộp phía trên ghế. Phần vì Nhật Hào chơi anh quá sướng, phần khác có lẽ vì anh là người chơi cum control nên có thể điều khiển được cặc mình.

Gửi clip xong, Nhật Hào lại nhắn tin cho tôi nói: “Em cứ nghĩ em thích lái máy bay phổ thông thôi. Sau hôm qua em mới biết gu em là B52 như ông Tân vậy đó!”

Tôi xúi: “Cưa ổng đi!”

Nhật Hào trả lời với thái độ vô cùng tự tin: “Hôm qua ổng tự đổ rồi, em đâu cần cưa! Ổng còn năn nỉ em làm người yêu ổng kìa!”

Tôi hỏi: “Rồi em tính sao?”

Nhật Hào đáp: “Thì hốt luôn chứ sao anh! Em cũng khoái ổng, nhưng mà từ từ tìm hiểu thêm đã. Em nói điều này anh đừng buồn, nhưng cuối cùng em cũng tìm được người hợp gu em nhất rồi, hơn cả anh nữa…”

Tôi cười đáp ngay: “Anh thấy mừng cho em là đằng khác, chứ có gì mà buồn đâu? Anh đã có Hoàng Tuấn là người tâm đầu ý hợp với anh nhất rồi, anh cũng mong mọi người tìm được người tâm đầu ý hợp với mình!”

Cuối cùng, một playboy như Nhật Hào lại bị sự trưởng thành và vững vàng của Duy Tân hấp dẫn. Nghĩ lại thì nếu Nhật Hào không sớm buông bỏ tôi và “phiêu lưu” trong chính hành trình của cậu ấy, mà cứ đóng vai một “vệ tinh” quanh tôi không thể buông bỏ, thì làm sao có thể tìm được người dành cho riêng mình?

Chuyện tình cảm hay những chuyện khác đều cần có trải nghiệm. Trải nghiệm không phải để tìm thấy một thứ gì khác ngoài kìa, mà để nhìn rõ chính bản thân mình. Như tôi, Hoàng Tuấn, hay Nhật Hào và cả những người khác, chúng tôi đã trải qua nhiều chuyện để hiểu bản thân mình mong muốn nhất điều gì. Có vậy, chúng tôi mới biết được đâu là những niềm vui thoáng chốc, còn đâu mới là thứ thực sự “dành cho mình”.

Người ta nói cuối thu vào đông là lúc Đà Lạt đẹp nhất. Hoàng Tuấn được nghỉ mấy ngày liền muốn mua vé đưa tôi cùng đi. Dạo này tôi xin nghỉ ở quán thì Đức Công cũng không lo lắng mấy, vì đã có Duy Long sẵn sàng phụ giúp một tay. Tính ra thì đây là lần đầu tôi và Hoàng Tuấn đi du lịch riêng cùng nhau. Nói là “tuần trăng mật bù” thì cũng không sai vào đâu được.

Đà Lạt vào đông trời mát lạnh, tôi với Hoàng Tuấn cứ vậy mà nằm ôm nhau suốt trong phòng. Đến giai đoạn này rồi, chẳng cần bàn đến chuyện làm tình, nắm tay yên lặng nhìn nhau thôi cũng đủ khiến lòng tôi lâng lâng khó tả. Mà tôi nói xạo thôi, chứ hôm qua đến giờ hai đứa cũng đã quần nhau được 3 4 cử.

Trời tờ mờ sáng, tôi đã gọi Hoàng Tuấn dậy đi “săn mây”. Thật ra tôi cũng chẳng biết mùa này có săn được mây hay không, nhưng đã lên đến rồi không đi lại phí. Hoàng Tuấn dùng dằng không muốn dậy, nhõng nhẽo kêu: “Cho anh ngủ chút nữa đi mà! Hay là ngày mai đi được hông? Mình còn ở đây cả tuần lận mà!”

Tôi không thèm đáp, lặng bước xuống giường mà không mở đèn lên. Sau đó lại tiến ra mở cửa rồi đóng cửa thật mạnh như thể bản thân đã bỏ ra ngoài rồi. Hoàng Tuấn đưa tay qua sờ soạng trên giường không thấy tôi đâu, hốt hoảng bật dậy trong tích tắc, vừa leo xuống giường vừa la: “Vợ ơi vợ ơi, chờ anh nữa!”

Nhờ vậy mà tôi mới kéo được Hoàng Tuấn ra khỏi phòng vào sáng sớm. Hoàng Tuấn lái xe chở tôi ngồi sau, chầm chầm đèo nhau lên đồi. Nhưng vì chẳng có đứa nào từng đi trước đây, cho nên phải lạc đường mấy bận thì mới đến đúng chỗ. Bù lại, tôi và anh lại có những bức ảnh trên nền mây trắng cuộn cuộn trong cái tiết trời trong veo của buổi sáng sớm.

Đến lúc về, tôi với Hoàng Tuấn mới phát hiện ra trước khi đi cả hai quên đổ xăng trước khi đi, hậu quả là Hoàng Tuấn phải dắt bộ. Có điều con đường này có chút bùn lấy, giày dép của cả hai đều bị nhúng trong bùn. Có đoạn xe lại lún xuống vũng nước, Hoàng Tuấn phía trước, tôi phía sau hai đứa cùng đẩy. Mệt đến thở hụt hơi nhưng vẫn có thể nhìn nhau cười.

Dọc con đường về, tôi và anh dắt xe qua một xóm nọ. Có căn nhà kia trang trí theo kiểu cổ điển nhìn rất đẹp. Nhưng vẻ ngoài ngôi nhà lại trông như vừa xây mới, hoặc ít nhất là sơn phết tân trang. Phía trước nhà có trồng mấy luống rau với giàn bầu bí say quả. Chủ nhà cũng dậy rất sớm, tranh thủ tưới rau tưới quả trước lúc nắng lên.

Thấy tụi tôi dắt xe ngang, chủ nhà phía trong nhìn ra, lại còn tốt bụng hỏi: “Xe hết xăng hả hai đứa? Ghé lại anh lấy cho một ít nè!”

Tôi và Hoàng Tuấn tưởng đâu đang nằm mơ giữa ban ngày, nào ngờ anh ta mang xăng ra cho thật. Nhưng đến khi anh tới gần, cả ba người mới giật mình thảng thốt. Anh ta trông y hệt như Hoàng Tuấn chẳng khác vào đâu.

Hoàng Tuấn như một phản xạ liền kêu lên: “Đông Quân! Anh là Đông Quân đúng không?”

Chàng trai ném luôn bình xăng xuống đất, may mà tôi chụp lại kịp. Anh hớt hãi chạy vào trong nhà, vừa chạy vừa nói: “Không phải! Tôi không phải!”

Tôi nhìn cũng đoán được anh ấy chính là Đông Quân, giọng nói của anh vô cùng đặc biệt. Cái thái độ phủ nhận đó chính là không muốn cho người khác biết. Hoàng Tuấn lấy điện thoại trong túi quần ra, bấm số gọi cho ai đó. Bên kia vừa mới “Alo.”, Hoàng Tuấn đã tuôn một tràng: “Anh Minh, em mới gặp anh Quân! Anh tìm bên đó không ra ảnh đúng không? Ảnh đang ở Đà Lạt nè! Nhưng mà nhìn thái độ của ảnh hình như rất sợ người lạ, em sợ ảnh sẽ trốn mất. Làm sao để giữ ảnh lại cho anh đây?”

Hoàng Tuấn vừa nói vừa nhấn chuông liên hồi, mong rằng Đông Quân có thể ra mở cửa. Nhưng không thấy Đông Quân đâu, chỉ có tiếng Xuân Minh hét lên: “Trời ơi hư cái chuông cửa nhà anh! Đừng có bấm nữa!”

Hoàng Tuấn nhìn tôi, tôi nhìn Hoàng Tuấn, hai đứa không khác gì kẻ ngốc không biết câu vừa rồi có ý nghĩa gì. Nhưng một giây sau, Xuân Minh từ trong căn nhà đó bước ra, nhẹ nhàng mở cổng trước sự ngơ ngác của tôi và Hoàng Tuấn.

Chẳng cần câu nệ quá nhiều, Xuân Minh nhìn tôi và hỏi Hoàng Tuấn: “Quốc Hưng bồ em đây đúng không?”

Hoàng Tuấn lắc đầu: “Hông, vợ em!”

Xuân Minh “xì” một tiếng rồi ra hiệu cho tụi tôi dắt xe vào trong nhà. Đến khi cả bốn người ngồi đầy đủ trên bàn rồi, Hoàng Tuấn mới hỏi: “Anh về đây lúc nào sao không báo em biết?”

Xuân Minh đáp: “Anh về đây cũng chẳng có ai khác biết, cả Duy Tân. Tất cả mọi người vẫn nghĩ anh vẫn đang tìm kiếm Đông Quân ở nước ngoài thôi.”

Vậy người ngồi cạnh Xuân Minh lúc này đích thị là Đông Quân bằng xương bằng thịt. Tôi hỏi: “Sao lúc nảy nghe tụi em hỏi tên anh Quân lại chạy dữ vậy?”

Xuân Minh cười nói: “Là anh kêu ảnh làm vậy đó. Nếu có người quen nào lên đây chơi phát hiện ra ảnh ở đây, gia đình ảnh sẽ kéo đến đây làm lớn mọi chuyện.”

Đông Quân cười hiền, nói: “Hai đứa cũng giúp tụi anh giữ bí mật nha!”

Hoàng Tuấn gật đầu, cười nói: “Vậy là anh nhớ ra mọi chuyện rồi đúng hông?”

Đông Quân lắc đầu: “Anh không nhớ được gì cả. Anh chỉ biết Xuân Minh là người mỗi đêm anh nhìn thấy trong mơ. Còn anh thì cảm thấy rất muốn ở cạnh Minh, anh cũng không giải thích được. Dù cho ký ức của anh trước đây mất hết cũng không sao cả. Anh và Xuân Minh sau này sẽ có những ký ức mới cùng nhau.”

Không chỉ có vẻ ngoài giống nhau, mà Đông Quân cũng ấm áp hệt như Hoàng Tuấn. Dù cho ký ức phần lớn đều bị tổn hại, nhưng trái tim của anh thì vẫn chỉ hướng đến một người.

Tôi bất chợt lại hỏi: “Nhưng hai anh định sẽ như thế này mãi hả?”

Tôi thấy vui cho họ, mà cũng thấy thương cảm không ít. Họ yêu nhau chẳng có gì sai, lại phải chạy trốn khỏi xã hội như hai kẻ tội phạm bị truy nã.

Xuân Minh quay sang hỏi Đông Quân: “Anh có đồng ý cùng em sống thế này mãi mãi hông?”

Đông Quân kéo Xuân Minh đến gần, nhẹ nhàng hôn lên trán. Anh đáp: “Chỉ cần là “cùng em”, như thế nào anh cũng chấp nhận!”

Xuân Minh cười rạng rỡ, thần sắc tươi tắn đến mức nắng xuân cũng khó có thể so bì.

Trải qua giông bão, họ dường như chẳng còn nặng lòng chuyện được mất.

Lúc này đây, mọi sự quan trọng nhất chỉ còn lại trong hai chữ “cùng nhau”.

Đông Quân bỗng rời khỏi bàn, tiến đến bật chiếc radio trong nhà. Chiếc radio này thực chất là một cặp với chiếc ở nhà Xuân Minh.

Trên radio đang phát một chương trình ca nhạc. Cũng thật tình cờ, khúc hát Đưa Nhau Đi Trốn vang lên với những câu từ như dành riêng cho chúng tôi…

“Thật lòng em mơ mơ cùng anh đi đến tận cùng

Tận cùng chân mây vượt núi cao hay biển sâu

Biết mấy là yêu cho vừa

Giết mấy thời gian cho vừa

Khi yêu ta mơ về nhau

Thấy lắm lúc lòng mình nhẹ nhiều khi

Muốn ném hết tất cả để mà đi

Một lần mình sống như những đứa nhóc không nhà

Sớm thức dậy ở một nơi xa…”

*** HOÀN TOÀN VĂN ***

Note: Những nhân vật khác đều có kết mở. Mọi người thông cảm giúp mình nhé ^^

CHÂN THÀNH CẢM ƠN CẢ NHÀ ĐÃ ĐÓN ĐỌC! <3

6 Comments

  1. Anonymous

    Hic vẫn chưa muốn kết ấy:(

  2. Anonymous

    Sao mà có thể viết hay như z….

  3. Anonymous

    Trời ơi tui đọc mà tui khóc quá trời. 3h sáng mà tui gào khóc như 3h chiều. Truyện hay quá à huhu. Có thể là luỵ luôn đó.

      • Anonymous

        Đưa nhiều nha chứ ít quá không đủ lau. Tưởng đâu đọc truyện 18+ đơn giản thôi, ai dè thêm cái boy love tình cảm khóc chịu không nổi. Huhuhuhuuuhuuu. Quốc Hưng ơiiii ~~~ Hoàng Tuấn ơiiiii huhuhuuhuuhu

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!